Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?




Đã bao nhiêu lần bản thân nằm mơ nhìn thấy cảnh tượng hôn nhau lãng mạn như thế này, Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không thể đếm xuể.

Tựa như chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến anh liền có thể nhìn thấy những khung cảnh hạnh phúc thế kia.

Nhưng thực tế lúc này, cậu không có một chút cảm xúc nào đối với nụ hôn của anh.

Môi anh lạnh buốt, chạm lên môi cậu đang nóng như một ngọn lửa, mơ hồ làm tan đi khối băng trong trái tim của anh.

Lần đầu tiên Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Vưu Kiện như vậy. Cậu cũng không rõ vì sao anh lại hôn cậu trong hoàn cảnh thế này.

Lẽ nào muốn cậu bình tĩnh hơn ư?

Không, cậu không thể bình tĩnh được.

Vưu Kiện vẫn còn nhắm hờ mắt, một tay ấn Âu Dương Kiều Vỹ lên tường, trực tiếp dùng lưỡi cậy mở khớp hàm của cậu, muốn thăm dò bên trong. Đầu lưỡi cảm nhận được độ run rẩy đầy non dại của người kia, nhất thời không thể khống chế cảm xúc, càng muốn tiến thêm một bậc.

Âu Dương Kiều Vỹ vì quá hỗn loạn mà nhắm chặt mắt mình. Đóa hoa non dại chưa từng hôn qua một người nào, lại gặp trúng một người thuần thục như anh, căn bản không thể kháng cự.

Đầu lưỡi vụng về bị anh cuốn lấy, phút chốc cả người mềm oặt.

Trong đầu lúc này hiện ra rất nhiều hình ảnh được cắt ghép lộn xộn, một lúc sau liền xếp dính vào nhau, tạo ra từng phân đoạn cậu đã nhìn thấy trước đó.

Những thứ đáng sợ máu me kia cứ ám lấy tâm trí của cậu.

Dạ dày sau đó bỗng dưng cuộn trào, dường như muốn tống khứ tất cả mọi thứ ở bên trong ra ngoài.

Cả hai môi lưỡi quấn quýt chưa đến một phút, Âu Dương Kiều Vỹ đã dùng sức đẩy mạnh Vưu Kiện ra khỏi người mình.

Ngay sau đó cậu nghiêng người, ngồi khụy trên mặt đất, ôm lấy bụng nôn thóc nôn tháo. Cậu không nôn ra thức ăn, chỉ nôn ra dịch bao tử, cực kỳ khó chịu.

Vưu Kiện bị đẩy ra chưa kịp hiểu chuyện gì đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Âu Dương Kiều Vỹ sắc mặt trắng nhợt, ra sức vỗ vỗ ngực mà nôn ra dịch chua.

Nhìn cậu như vậy, Vưu Kiện đột nhiên cảm giác như bản thân của mình rất ghê tởm, rất dơ bẩn. Đến mức nụ hôn của anh cũng làm cậu buồn nôn đến thế kia.

Khó hiểu trong lòng bỗng hóa thành cơn giận dữ. Vưu Kiện mặc kệ cậu còn muốn nôn nữa hay không, duỗi tay kéo cậu đứng dậy, đẩy vào bức tường phía sau.

Một tay anh đấm mạnh lên mảng tường, nhanh chóng để lại nơi đó một vài vết rạn nứt.

Đôi mắt mang theo màu tím nhạt càng lúc càng tối xuống.

“Đây là thái độ gì chứ?” Vưu Kiện gằng giọng sau đó quát lớn lên, “Mau nói! Đây là mẹ nó thái độ gì chứ? Tôi ghê tởm đến như vậy ư? Em mau nói rõ cho tôi ngay lập tức!”

Dạ dày dường như vẫn chưa ổn, Âu Dương Kiều Vỹ thật sự còn muốn nôn thêm nữa. Cả người không còn sức lực để mà lên tiếng. Cậu tùy ý dựa ra phía sau, hốc mắt đỏ lên, vừa hoảng sợ vừa đau lòng.

Cậu có thể cảm nhận được Vưu Kiện đang tức giận đến mức nào. Một người có lòng tự tôn cao như anh, làm sao chịu đựng được biểu hiện của mình khi nãy cơ chứ?

Nhưng mình hết cách rồi.

Mình thật sự…không thể kìm chế được.

Vưu Kiện chưa từng động tay động chân với ai quá thô bạo, nhưng lúc này anh thật sự rất muốn đánh nhau với người nào đó. Trong lòng bức bối mà không thể xả giận được làm anh muốn phát điên.

Tại sao chứ? Tại sao!!!

Một lúc sau, Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt, định nói gì đó với anh nhưng bất ngờ ngả về phía trước, gục đầu lên ngực anh, ngất đi.

Giữa cơn tức giận, Vưu Kiện cảm nhận được sức nặng đè trên ngực mình. Hạ tầm mắt nhìn xuống mới phát hiện đối phương đã ngất lịm rồi.

Bên dưới sân trường không còn âm thanh huyên náo nữa. Gió thu thổi sượt qua chỗ hai người bọn họ.

Không gian dần tĩnh lặng hơn trước.

Nhìn người đang gục trong ngực mình, Vưu Kiện không thể nổi điên được nữa. Anh nhắm mắt lại, tựa như đang trấn tĩnh bản thân.

Sau đó anh ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ trong tay, đi đến phòng y tế.



Vưu Kiện nán lại ở phòng y tế cũng không lâu, trước khi Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh dậy thì anh đã rời đi.

Trong phòng có mùi thơm nhẹ nhàng từ hoa hồng trắng. Cửa sổ được đóng kín lại, ngăn chặn những cơn gió mùa thu dần chuyển lạnh.

Cô y tế đang ngồi ở bàn làm việc ghi chép thì bỗng nghe thấy tiếng động ở giường bệnh bên góc trái. Nâng mắt nhìn lên, cô phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh dậy rồi.

Đặt bút xuống bàn, cô hướng đến chỗ cậu hỏi: “Em thấy đỡ hơn chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác đầu vẫn còn đau nhức, nhưng dạ dày đã ổn rồi. Cậu chống tay ngồi dậy, nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhỏ giọng đáp: “Ổn rồi ạ.”

“Vậy tốt rồi. Bây giờ cũng đang là tiết bốn, em có thể về lớp học tiếp đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ chỉ ứng một tiếng rồi trầm mặc không nói gì thêm. Lúc cậu rời khỏi phòng y tế, trong đầu bỗng nhớ lại cảnh tượng xảy ra trên sân thượng, lồng ngực bất giác nhói lên một cái.

Cậu đưa tay ấn thật mạnh, sau đó đi về lớp của mình.

Việc bản thân nằm ở phòng y tế nghỉ ngơi, cậu biết rõ người kia đã giúp cậu. Có điều, sau chuyện ngày hôm nay, liệu hai người còn có thể chạm mặt nhau nữa hay không?

Khi đó Vưu Kiện hôn cậu, vậy mà cậu lại tránh sang một bên nôn thóc nôn tháo như thế, hẳn là rất xúc phạm đến anh rồi đi?

Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa nghĩ, bất chợt nhếch miệng cười chua xót.

Là tự mình làm, đành tự mình chịu thôi…đúng không?



Ngày trước Tô Vũ Y cũng thường xuyên đến Camouf lắm, lúc đó cô còn yêu đương với Vưu Kiện nên không tránh khỏi những lần gặp mặt ở đây.

Tính từ ngày chia tay đến giờ cũng mấy năm rồi, hiện tại đứng ở trước cửa Camouf làm cho Tô Vũ Y không khỏi nhớ lại quá khứ hạnh phúc đẹp đẽ.

Khí trời trở lạnh, lòng người cũng thoáng rạo rực.

Tô Vũ Y đi vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy Bắc Ni đang đứng bên quầy rượu. Trước kia cô và cậu cũng nói chuyện với nhau rất nhiều, chủ yếu mỗi khi cô và Vưu Kiện cãi nhau thì Bắc Ni là người tâm sự với cô.

Tô Vũ Y đi lại gần, cười nói: “Bắc Ni, lâu quá không gặp.”

Bắc Ni đang cạn ly với mỹ nhân, nghe giọng nói quen thuộc liền ngoảnh đầu nhìn qua. Nhận ra người đối diện là Tô Vũ Y làm cho cậu giật mình.

Ngồi thẳng người, Bắc Ni hơi lắp bắp: “Vũ…Vũ Y, cô đến đây làm gì?”

Lẽ nào lại đến gây chuyện à?

Tô Vũ Y cong môi cười lên rất xinh đẹp: “Không phải đến gây chuyện đâu nha. Vưu Kiện gọi tôi đến đây đó. Anh ấy đâu rồi?”

Bắc Ni giống như không tin vào tai mình, liếc nhìn Tô Vũ Y từ trên xuống dưới. Hôm nay cô vận một chiếc váy màu tím nhạt, không có hoa văn cầu kỳ, rất giản đơn lại thanh thoát nữa.

Phong cách của Tô Vũ Y dường như chưa bao giờ thay đổi, một nét đẹp dịu dàng động lòng người.

Nhưng mà…đại ca kêu cô ấy đến đây làm gì?

Bắc Ni trong lòng tò mò, ngoài mặt không nói gì dẫn đường cho Tô Vũ Y.

Đến trước cửa phòng, Bắc Ni nói: “Đại ca ở bên trong đó. Hóa ra là có hẹn với cô.”

Tô Vũ Y vui vẻ nói cảm ơn rồi mở cửa đi vào. Trong phòng không có quá hai bóng đèn, ánh sáng cũng mập mờ hiu hắt, nhìn không rõ thứ gì với thứ gì. Chỉ có khung cửa sổ phản chiếu lại ánh sáng dưới lòng đường từ những quán ăn.

Đóng cửa lại, Tô Vũ Y ngước mắt nhìn qua phía ghế salon, nhanh chóng nhìn thấy Vưu Kiện đang ngồi đó, vẻ mặt không thể nhìn ra tâm trạng thế nào.

Anh ngồi rất trầm lặng, trong tay là một ly rượu đã uống sắp hết.

Tô Vũ Y bước lại gần, thấp giọng gọi: “Vưu Kiện.”

Nghe thấy giọng nói mềm mại truyền đến, Vưu Kiện quay đầu nhìn một cái, sau đó thình lình bắt lấy cổ tay của Tô Vũ Y, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Khoảng cách cả hai chợt sát lại, chỉ còn cách nhau vài phân.

Tô Vũ Y mới đầu còn bất ngờ, lát sau đã thản nhiên vòng tay ôm lấy cổ Vưu Kiện, cười nói: “Hôm nay anh có tâm trạng sao? Muốn tâm sự với em à?”

Vưu Kiện liếc nhìn ly rượu rồi bỗng đưa cho cô: “Uống đi.”

Tô Vũ Y chưa bao giờ uống rượu trong này, vì Vưu Kiện không cho phép cô uống. Nhìn xuống chất lỏng có phần sền sệt kỳ quái kia, Tô Vũ Y nuốt nước bọt.

Nhấp môi một ngụm.

Chất lỏng trượt nhanh xuống cuống họng, sau đó không thích ứng mà đào thải.

Tô Vũ Y đứng dậy, khó khăn vừa nôn vừa ho sặc sụa.

Mùi vị này…sao lại tanh đến vậy?

Vừa cay vừa tanh, khó uống chết mất.

Vưu Kiện nhìn cô ôm lấy cổ họng nôn khan, vẻ mặt khổ sở, bất giác bật cười một tiếng lạnh lẽo.

Nôn…đúng rồi, các người làm sao có thể nếm được mùi vị tanh tưởi đó chứ?

Nhưng mà các người lại không hề biết, chúng tôi tuy không hề muốn nhưng vẫn phải thèm thuồng mùi máu tanh.

Uống máu, thậm chí là hút máu từ con người vô tội, đều là một cảm giác ghê tởm đầy tội lỗi.

Đáng tiếc, các người may mắn như vậy, làm sao có thể hiểu được điều này?

Ha ha… Mẹ nó chứ!

Vưu Kiện vứt ly rượu lên bàn, tạo ra một loạt âm thanh chói tai. Tô Vũ Y sau khi đã bình ổn thì đứng dậy, nâng mắt dè dặt nhìn anh.

Cô nghĩ hôm nay anh thật sự không vui, nhưng không dám hỏi nhiều.

“Vưu Kiện, anh…anh ổn chứ?”

“Có gì không ổn?”

Tô Vũ Y run run nói: “Em thấy anh hơi lạ, có gì không vui cứ nói với em là được.”

Lúc này Vưu Kiện mới cười thành tiếng. Giọng cười vừa trầm khan vừa quyến rũ. Anh cởi bỏ hai cúc áo, để lộ bờ ngực rắn rỏi của mình.

Ngước mắt nhìn Tô Vũ Y đang đứng, anh hạ giọng nói: “Em vẫn không bao giờ nhớ được công việc của mình là gì nhỉ? Em không phải người tư vấn tâm lý đâu, tôi nói chuyện với em có ích gì?”

Tô Vũ Y: “…”

Vưu Kiện cởi thêm một cúc áo nữa, sau đó kéo khóe môi cười một cái: “Lại đây.”

Tô Vũ Y trong lòng tựa như có thứ gì đó cào cấu không ngừng, đau đến rỉ máu, nhưng chẳng thể làm gì khác. Cô vừa bước lại gần đã bị anh đẩy nằm xuống ghế salon, mọi thứ dần trở nên mơ hồ trong bóng tối.

Có một khoảnh khắc chen ngang giữa phút giây nóng bỏng của hai người, Tô Vũ Y chợt xót xa nghĩ, có khi nào mình là người thế thân cho người mà anh đang yêu hay không?

Nếu thật là vậy thì mình đáng thương quá rồi, phải không?



Hai tuần sau đó, Vưu Kiện  ít khi đến trường hơn. Anh cũng không ở nhà mà vùi mình cả ngày trong Camouf.

Đôi khi anh sẽ uống đến say khướt, đôi khi anh sẽ gọi cho Tô Vũ Y, cũng có đôi khi anh chỉ đơn giản là ngồi trong phòng không làm gì cả.

Bắc Ni nghĩ dạo gần đây tâm trạng của anh có phần không tốt, cho nên cũng không dám cà nhây dây vào, tránh rước họa vào thân.

Một buổi tối nọ, Vưu Kiện đang ở trong phòng chơi ném phi tiêu thì điện thoại reo lên.

Điện thoại nằm trên bàn, vừa reo chuông vừa rung không ngừng.

Vưu Kiện vẻ mặt không có tí cảm xúc vẫn nhàn nhã ném nốt chiếc phi tiêu cuối cùng, sau đó mới xoay người đi đến bắt máy.

Đầu dây vừa được thông đã nghe giọng nói của Vưu Hạ: “Anh, mau về nhà đi, mẹ có chuyện rồi.”

Một giây trước đó Vưu Kiện còn rất bình thường, một giây sau đã như hóa đá.

Anh siết chặt điện thoại, cảm giác trong giọng nói của Vưu Hạ vừa có gì đau xót vừa có gì đó tức giận.

Vưu Kiện không hỏi lại nửa chữ đã lập tức rời khỏi quán bar, phóng xe như muốn tự tử.

Khi cửa rào vừa mở, chiếc mô tô màu đen của anh cũng nhanh chóng chạy vào bên trong, đỗ ngay trước sân.

Vưu Kiện cởi nón bảo hiểm, đi đến bậc tam cấp đã nghe thấy tiếng khóc của Vưu San.

Bước chân của anh thoáng khựng lại.

Tiếng khóc thê lương như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vưu Kiện đi nhanh vào phòng khách. Trong phòng khách lúc này rất hỗn loạn. Một bên Vưu Chiếu Hy đang quỳ gối, cả người dính đầy máu me. Phía trước là Vưu Quán Thanh đang vô cùng tức giận.

Còn có…

Vưu Kiện bây giờ mới nhìn qua phía Vưu San, anh trông thấy em gái đang ôm lấy thân xác trắng nhợt của mẹ, khóc đến tê tâm liệt phế.

Thẩm Ninh ngày thường ôn nhu hòa ái trong mắt mọi người, bây giờ chỉ còn là một thân xác không có sức sống.

Vưu Kiện bị hình ảnh này làm cho sốc, cả người chết lặng ở ngay cửa.

Vưu Quán Thanh và Vưu Thần đang tranh luận về chuyện của Vưu Chiếu Hy, tình hình rất căng thẳng. Chẳng bao lâu, Vưu Thần gọi Vưu Chiếu Hy lên phòng nói chuyện riêng.

Dưới phòng khách, thân thể của Thẩm Ninh được đưa lên phòng của bà. Mọi người cũng cần phải chuẩn bị tinh thần làm lễ mai táng.

Vưu San cả người không còn sức lực, lúc bước lên lầu suýt nữa thì ngất đi. Nhưng may mắn là có Vưu Kiện ở phía sau cô đưa tay đỡ lấy.

Thẩm Ninh nằm im ở trên giường, hai bàn tay chắp ngay ngắn trên bụng. Đôi mắt hiền từ nhắm chặt lại, không bao giờ có thể mở ra nhìn thấy các con được nữa.

Vưu San đứng bên cạnh giường, kìm nén không khóc ra tiếng. Ngực cô đau buốt, cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đường đột, đến mức cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

“Mẹ…con phải làm sao đây? Mẹ…mẹ à…”

Vưu Kiện đứng dựa người vào cửa phòng, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt hoàn toàn không còn cảm xúc. Anh nhìn xuống mặt đất, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Lát sau anh bước đến chỗ Vưu San, kéo cô ôm vào lòng: “Đừng khóc nữa. Mẹ vẫn còn nhìn thấy chúng ta đấy. Hãy để mẹ yên lòng đi, San San.”

Vưu San gục mặt trước ngực anh, kìm nén âm thanh trong cổ họng, ra sức gật đầu. Cô luôn là đứa con hiếu thảo, đứa em gái ngoan ngoãn nghe lời. Nghe Vưu Kiện nói thế, Vưu San đành mím chặt môi không khóc nữa.

Tang lễ của Thẩm Ninh diễn ra trong ba ngày. Ngày cuối cùng sẽ dành cho thần dân trong tộc đến thăm viếng.

Trong những ngày này, bầu không khí ở Vưu gia chỉ có thể dùng hai từ “nặng nề” để miêu tả. Tuy bốn anh em bọn họ đều tụ họp đông đủ ở nhà, nhưng chẳng ai nói chuyện với ai, ngôi nhà còn lạnh lẽo hơn cả nơi nghĩa trang u uất.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần cũng không còn tinh thần để suy nghĩ những việc khác.

Khi y mở cửa phòng nơi đặt hình thờ của Thẩm Ninh thì nhìn thấy Vưu Kiện đang đứng bên trong.

Vưu Kiện nghe tiếng động cũng ngoảnh đầu nhìn, nụ cười nhạt thếch trưng ra: “Anh à?”

Vưu Thần không nói gì, chỉ đi đến đứng sóng vai với người kia. Cả hai người con trai lớn trầm mặc nhìn vào khung ảnh có khuôn mặt của mẹ mình, chẳng ai biểu lộ cảm xúc đau thương nhưng chắc chắn sẽ có người biết rằng, bên trong họ còn đau hơn như vậy.

Thà rằng hãy khóc như Vưu San, vậy mà nỗi buồn phiền còn có thể vơi đi.

Chôn giấu nỗi đau theo cách của Vưu Thần và Vưu Kiện, thật ra lại là một cách tự giày vò bản thân mà thôi.

Cả hai đứng rất lâu, hồi sau Vưu Kiện lên tiếng: “Mọi chuyện ổn rồi chứ?”

Vưu Thần vẫn nhìn xuống khuôn mặt của mẹ mình, không cảm xúc nói: “Không ổn. Em ấy chưa bình tĩnh được.”

Em ấy ở đây, Vưu Kiện ngầm hiểu là ai rồi. Anh ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng muốn đưa ra vài lời an ủi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thay vào đó, Vưu Kiện đặt tay lên vai Vưu Thần, khẽ nói: “Anh vất vả rồi.”

Câu nói này cất lên, trong đôi mắt sâu thẳm của Vưu Thần thoáng lay động. Y mím chặt môi thành môt đường thẳng, cố chấp trưng ra bộ dạng lãnh khốc của mình.

Khi Vưu Kiện mở cửa phòng chuẩn bị rời khỏi, anh có ngoảnh lại nói thêm một câu: “Chăm sóc cho em ấy thật tốt vào nhé, xem như bù đắp lại những gì anh đã làm.”

Cửa phòng đóng lại, ngăn cản những âm thanh cuối cùng.



Việc Vưu Kiện nghỉ dạy ở trường đã gần một tháng khiến cho rất nhiều học sinh thắc mắc. Một số trong số đó lại cảm thấy vui mừng, vì được miễn tiết Thể Dục.

Tin đồn của học sinh lan truyền với tốc độ rất nhanh, chưa gì đã đến tai của Chúc Văn. Chúc Văn biết được một số chuyện cần thiết, liền chạy về lớp nói cho Âu Dương Kiều Vỹ.

“Tớ biết vì sao thầy ấy không đi dạy rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng dừng viết, ngẩng mặt lắng nghe.

Chúc Văn khoanh hai tay trên bàn, nghiêm túc nói: “Mẹ thầy vừa mất.”

Nghe tin này làm cho Âu Dương Kiều Vỹ có phần ngỡ ngàng, thậm chí là xót xa. Cậu cứ nhìn Chúc Văn mãi, sau đó khó khăn mở miệng hỏi:

“Cậu chắc chứ?”

Chúc Văn gật đầu: “Ừ, có một số giáo viên cũng nói để giải thích cho học sinh vì sao thầy nghỉ dạy đó. Nghe tin này làm tớ cũng buồn quá à… Chắc thầy buồn lắm ấy…”

Âu Dương Kiều Vỹ không nói nữa, chỉ cúi mặt thẫn thờ.

Không ngờ sau nhiều ngày không gặp mặt anh, cậu lại nghe được tin tức đau lòng này.

Lúc đó thầy ấy đã ra sao nhỉ?

Đã khóc chứ? Hay là…cố gắng kìm nén?

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác lồng ngực khó chịu, rốt cuộc không làm bài tập nữa mà chạy ra khỏi lớp. Cậu đi lên lầu hai, tìm căn phòng riêng tư của anh.

Lợi dụng lúc xung quanh không có người, Âu Dương Kiều Vỹ mở khóa cửa bước vào bên trong.

Ngày hôm đó cậu cũng bước vào nhưng với tâm trạng rất căng thẳng.

Ngày hôm nay cậu bước vào nhưng là vì nhớ anh.

Nhiều ngày trôi qua, cậu đã rất nhớ anh, nhớ muốn phát điên.

Âu Dương Kiều Vỹ đi lại gần bên chiếc tủ lạnh mini, bỗng dưng ngồi xuống ở bên cạnh. Người dựa vào đó, cậu ngồi bó gối, gục mặt xuống nghĩ ngợi.

Nếu như mọi người đều dùng thịt cá để làm thức ăn, vậy thì thầy cũng chỉ là dùng máu để sinh tồn thôi, đúng không?

Tất cả đều vì hai chữ “sinh tồn” cả thôi mà.

Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, ở khóe mắt đột nhiên chảy xuống giọt nước mắt.

Cậu nhớ lại cảnh tượng ở trên sân thượng hôm trước, trái tim bỗng thắt lại.

Tại sao khi đó mình lại như vậy? Đáng lý mình không nên…không nên có thái độ như vậy!

Mình đã xúc phạm đến thầy ấy, còn khiến cho thầy tổn thương…

Làm sao đây chứ? Mình phải làm gì bây giờ đây?

Âu Dương Kiều Vỹ một mình ở trong phòng khẽ cất tiếng khóc đầy ủy khuất.