Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 45: Nghĩ bậy mới đỏ mặt




Cả một ngày học tập mệt mỏi, về đến nhà Âu Dương Kiều Vỹ liền gạt hết tất cả, ngồi vào bàn ăn, nhai ngấu nghiến miếng thịt gà thơm ngon.

Đối diện cậu là Liêu Mịch và Âu Dương Chấn Anh.

Dạo gần đây công việc của ông có chút bận rộn, Liêu Mịch cũng loay hoay với việc riêng của mình, cả hai đều không hỏi han đến tình hình học tập của con trai.

Hôm nay vừa vặn cả ba ăn chung một mâm cơm, Âu Dương Chấn Anh chợt hỏi:

“Sắp đến kỳ thi rồi đúng không con?”

Âu Dương Kiều Vỹ đang cặm đùi gà giòn giòn, nghe hỏi nâng mắt nhìn ông một cái. Buông đùi gà xuống, khóe môi còn dính chút mỡ béo ngậy, cậu gật đầu nói:

“Vâng, sắp thi rồi, tụi con học nhiều lắm.”

Liêu Mịch ngước nhìn con trai đã gầy đi không ít, bỗng xót xa gắp vào chén cậu thêm một cái đùi nữa. Những bà mẹ của công chúa hạt đậu đều như vậy, gầy đi một xíu đã lo lắng sốt ruột lên rồi.

Sau đó sẽ bồi bổ con mình đến béo tròn, lúc đấy mới an tâm được.

“Ăn thêm vào, con gầy rồi đó, học được bao nhiêu thì học, không cần gắng sức.”

Âu Dương Chấn Anh nghe vậy, ho khẽ một cái: “Nhưng không được lơ là đâu đấy.”

Trong lòng ông khá lo sợ con trai của mình đang độ tuổi dậy thì, mọi thứ đều đang trong quá trình thay đổi, cảm xúc cũng không vững vàng dễ dàng đổ ngã.

Lần dùng phép thuật nguy hiểm kia đủ làm cho Âu Dương Chấn Anh một trận sợ hãi rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ lại gặm thịt gà, vốn không để tâm lời ba mình căn dặn. Một lúc sau cậu đứng dậy, nói: “Con vẫn học hành chăm chỉ lắm, ba mẹ đừng có lo!”

Âu Dương Chấn Anh nghiêm khắc bảo: “Con mà dám nghịch ngợm hư hỏng, ba sẽ phạt nặng đó.”

Bé con hơi bĩu môi: “Ba phạt gì cũng được, nhưng đừng có đuổi con đi, ba sẽ nhớ con lắm đó.”

Nghe câu này làm cho Liêu Mịch bật cười, vội xoa xoa vai chồng mình vừa nói: “Thôi đủ rồi, Tiểu Vỹ con đi rửa tay rồi lên phòng học bài đi.”

“Dạ.” Bé con cười lém lỉnh rồi quay người đi vào rửa tay.

Đợi cậu đi rồi, Âu Dương Chấn Anh mới thở dài, giận hết sức. Liêu Mịch quay sang nhìn ông, nhẹ giọng dỗ dành vài câu.

“Tiểu Vỹ ngoan mà, thằng bé sẽ biết nên làm gì.”

Âu Dương Chấn Anh nhíu mi, nhỏ giọng bảo: “Chỉ sợ yêu sớm, lơ là việc học thôi.”

Thật ra việc Âu Dương Kiều Vỹ đơn phương thích một người, ông không hề hay biết. Vì Liêu Mịch thừa biết nếu mình nói ra sẽ có chuyện ồn ào cho xem.

Tính tình ông khá nghiêm khắc, còn tuổi đi học đến trường thì phải học hành đàng hoàng, những chuyện khác cần lớn mới được phép suy nghĩ. Nhưng mà tiếc là, bé con trong một ngày khai giảng đẹp trời đã lỡ sa vào miệng sói, đến giờ vẫn muốn tự mình vuốt lông sói, theo đuổi bằng được con sói khó tính kia.

Liêu Mịch nghĩ nghĩ, lại nói: “Đừng lo, em sẽ quan sát thằng bé.”

Âu Dương Chấn Anh lúc này mới an tâm một chút, gật đầu, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn.



Lên phòng, Âu Dương Kiều Vỹ sà vào bàn học, đem bài vở của ngày mai ra xem một lượt.

Ngày thi cuối kỳ đến gần mông rồi, đề cương cứ xấp thành từng chồng khiến cho một học bá như cậu cũng thấy có chút chán nản.

Giở sách Ngữ Văn ra, cậu đọc thử bài mới, đánh dấu lại những câu trọng điểm. Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ học bài thì tin nhắn trong lớp cứ nhảy đến không ngừng.

Mọi người có vẻ đang bàn luận gì đó rất sôi nổi, nhưng cậu không quan tâm. Thường xuyên đọc tin nhắn không trả lời, có hôm còn không bấm vào xem nữa cơ.

Một lúc sau, Chúc Văn nhắn tin riêng tư cho cậu.

[Chúc Văn: Tiểu Vỹ, mọi người đang bàn về chuyến dã ngoại sắp tới kìa.]

Âu Dương Kiều Vỹ vốn đang tập trung nên không để ý đến tin nhắn của cô, rất lâu sau khi cầm ly sữa lên uống, cậu mới nhìn qua điện thoại.

Chủ yếu muốn xem thử Vưu Kiện có nhắn gì cho mình không. Nhưng mà đời nào con người khó tính đó chịu chủ động nhắn tin chứ!

Nhớ đến Vưu Kiện, Âu Dương Kiều Vỹ bất giác sờ lên má mình một cái, khuôn mặt nóng ran, dưới ánh đèn càng thêm hồng hào như quả cà chua.

Ừ…thầy bẹo má mình, còn nói cái giọng như rất không thích nhiều người bẹo má mình nữa, vậy là sao?

Bài toàn nào mình cũng giải được, nhưng tâm tình của người này mình thật sự không hiểu nổi.

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, tuy nghĩ ngợi nhưng sữa vẫn uống rất ngon miệng, một chốc đã hết.

Cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, cậu mới nhớ ra sau kỳ thi sẽ có chuyến dã ngoại hai ngày một đêm ở biển.

Nghe có vẻ cũng thú vị.

[Vỹ Vỹ: Mình đang học bài, không để ý tin nhắn.]

[Chúc Văn: Tớ cũng đang học bài nè.]

Âu Dương Kiều Vỹ hơi kinh ngạc.

[Vỹ Vỹ: Hôm nay cậu học bài trước hả?]

[Chúc Văn: Sao? Ngạc nhiên lắm hả? Kỳ thi sắp đến rồi, nghe nói đề thi khó nhằn lắm, tớ không ôn sẽ bị chết đuối mất. Còn có Vũ Thần đe dọa tớ, tớ phải học thôi!]

[Vỹ Vỹ: Rốt cuộc Thôi Vũ Thần kia có sức mạnh tiềm ẩn gì có thể điều khiển một con lười như cậu vậy hả?]

[Chúc Văn: Hmm chắc là sắc đẹp.]

[Vỹ Vỹ: Liêm sỉ một chút!]

[Chúc Văn: Cậu có không mà nói tớ? Ple!]

[Vỹ Vỹ: Không cãi vô nghĩa với cậu nữa. Mọi người bàn cái gì? Còn chưa thi xong nữa, ở đó mà đi chơi.]

[Chúc Văn: Đúng là học bá, nhàm chán muốn xỉu. Đi biển hai ngày một đêm, cậu không thấy thú vị hả? Có biết bao nhiêu thứ có thể làm ở biển, sướng quá trời sướng.]

Âu Dương Kiều Vỹ không thích biển chút nào, vì cậu không có biết bơi. Ra ngoài đấy không lẽ ngồi xây lâu đài cát, ngắm mọi người tung tăng dưới nước sao?

Hmm..nếu được thì có thể sẽ ngắm Vưu Kiện.

Lúc này cậu chợt tỉnh táo, vỗ vỗ mặt mình, liêm sỉ!!!

[Chúc Văn: Không biết thầy Vưu có đi chung không nhỉ?]

Âu Dương Kiều Vỹ cũng không biết, thầy thể dục liệu có đi theo bọn họ không ta?

Trong lòng nổi lên thắc mắc, cậu không nghĩ ngợi liền nhắn tin hỏi anh.

[Vỹ Vỹ: Thầy ơi, thầy có đi biển cùng với tụi em không?]

Vưu Kiện ở bên này đang tiếp khách, vốn không chú ý đến điện thoại của mình. Anh cầm ly rượu trong tay, vui vẻ trò chuyện với người đẹp đối diện.

Âu Dương Kiều Vỹ chờ đợi không thấy hồi đáp, tuy sớm quen với kiểu lạnh nhạt của anh rồi, nhưng mà lòng vẫn hụt hẫng vô cùng.

Cậu đặt điện thoại xuống, định đem bài Vật Lý ra làm cho xong, vẫn còn vài câu cậu chưa nghĩ ra được.

Đúng lúc này điện thoại rung lên.

Âu Dương Kiều Vỹ buông vở ngay tắp lự, liếc mắt qua nhìn điện thoại. Màn hình hiển thị một thông báo mời kết bạn.

Trong lòng mách bảo lời mời này không tốt đẹp, mở ra xem thì đúng là như vậy.

Nghiêm Thừa Thừa muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn giận con người chủ nghĩa cơ hội này, giận đến trừng mắt nhìn tài khoản của cậu ta. Sau đó bé con tặng cho Nghiêm Thừa Thừa một quả bơ vừa xanh vừa cứng, không chấp nhận nhưng cũng không từ chối.

Thoát ra ngoài, cậu đăng lên tường nhà mình một trạng thái mới: “Muốn gọi cảnh sát quá, có người bám theo mình không buông!”

Trạng thái này được đăng lên, Chúc Văn lập tức nhảy vào cười ha ha khoái chí.

Chúc Văn: Để tớ gọi cho cảnh sát họ V nhé?

Vỹ Vỹ: Đừng náo, lo học bài đi kìa!

Chúc Văn: Cái này gọi là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo đó Vỹ Vỹ yêu dấu!

Không lâu sau, đột nhiên có một người nhảy vào, giọng điệu bình thản đến sắc lạnh.

Thôi Vũ Thần: @Chúc Văn Có muốn gọi cho bố mẹ cậu không?

Chúc Văn: @Thôi Vũ Thần Vừa rồi tài khoản của tớ bị hack, thật đáng sợ mà!

Thôi Vũ Thần: @Chúc Văn Học bài.

Chúc Văn không trả lời nữa, chỉ âm thầm thả một cảm xúc vào bình luận của Thôi Vũ Thần, sau đó ngoan ngoãn lấy vở ra học.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn khung bình luận, vẫn là câu cũ, Thôi Vũ Thần rốt cuộc có sức mạnh tiềm ẩn gì?



Đến mấy ngày sau, tin nhắn của Âu Dương Kiều Vỹ mới được Vưu Kiện đọc thấy.

Thấy cậu hỏi vậy, anh liền nhớ ra khối lớp 10 năm nay được đi biển hai ngày một đêm. Ban đầu anh không để ý lắm, đúng hơn là không quan tâm.

Vì học sinh đi chơi, anh còn phải đi làm nữa mà.

Nhưng đột nhiên trong lòng không thoải mái, Vưu Kiện đang suy nghĩ đến việc hôm đấy sẽ đi biển cùng với khối lớp 10.

Anh nhìn tin nhắn hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời cho có.

[Karl YJ: Cũng chưa biết nữa, vẫn còn nhiều việc phải làm.]

Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi trong lớp, nhận được tin nhắn của anh mà mỉm cười vô thức. Khuôn mặt trắng trẻo hơi hồng lên, ngón tay bấm liên tục trên màn hình.

[Vỹ Vỹ: Em còn tưởng thầy lại bơ em.]

[Karl YJ: Quá bận rộn nên không để ý tin nhắn.]

[Vỹ Vỹ: Vậy là thầy sẽ không đi được rồi nhỉ?]

[Karl YJ: Hm…]

[Vỹ Vỹ: Thật ra em không định đi đâu, vì em không biết bơi, cũng không hứng thú lắm. Nhưng Chúc Văn muốn đi, em đành đi cùng bạn ấy. Nếu có thầy đi chung thì sẽ vui hơn.]

Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn không che giấu cảm xúc của mình, có bao nhiêu nói ra bấy nhiêu.

Đọc đến đoạn cậu không biết bơi, Vưu Kiện bật cười một tiếng làm cho một giáo viên bên cạnh đang đun nước khẽ nhìn qua, khó hiểu.

Vưu Kiện không để ý đến người nọ, gõ tin nhắn trả lời.

[Karl YJ: Không biết bơi xuống biển lỡ chìm thì sao?]

[Vỹ Vỹ: Ừm, chắc chắn phải cứu em lên, rồi hô hấp nhân tạo rồi ạ. Cái này bọn em được học cả rồi, thầy đừng lo.]

Vưu Kiện có chút cạn lời.

Ngốc, ngốc nhưng đáng yêu.

[Karl YJ: Hô hấp nhân tạo còn được xem là hôn gián tiếp đấy.]

Ngồi trong lớp, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra. Toàn thân nóng bừng, nóng lên đến khuôn mặt. Chúc Văn vô tình nhìn qua còn phải giật mình.

Quỷ nhỏ bị sốt rồi à?

[Vỹ Vỹ: Trong việc cấp cứu thì…thì…cái đó không cần để ý ạ.]

Vưu Kiện lại bật cười đến lạ thường. Lúc định nói tiếp thì đối diện có người kêu anh, vậy là đành phải nói lời tạm biệt.

[Karl YJ: Thầy phải đi rồi, khi khác nói tiếp.]

Dường như chưa đủ, anh lại trêu bé con thêm một câu.

[Karl YJ: Nhớ giữ kỹ nụ hôn đầu đấy, quỷ nhỏ.]

Âu Dương Kiều Vỹ đã đơ người mất rồi.

Cậu trơ mắt nhìn tin nhắn của anh, cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm. Vưu Kiện…sao có thể nói những câu nói như thế này chứ?

Trêu chọc cậu đấy hả?

Thơ thẫn một lúc lâu, cậu đưa tay sờ môi mình, đột nhiên đỏ mặt, nghĩ tới cảnh tượng Vưu Kiện áp cậu vào tường, cúi đầu, chầm chậm cúi xuống, hôn lên môi mình.

A!!!

Chết mình rồi.

Mình phải học bài, phải học bài thôi.

Âu Dương Kiều Vỹ tắt điện thoại, bối rối vùi mặt vào bài vở.



Những ngày ôn thi cuối kỳ, ai nấy đều vật vờ như những con gấu trúc. Mọi người nhìn xung quanh toàn là bài vở, bỗng dưng chỉ muốn đem tất cả ném đi, sau đó bắt một chuyến xe, bỏ trốn.

Chúc Văn chính là như vậy.

Cô bé ngồi ở bàn, vừa gặm hamburger bò vừa nhai nát tờ đề cường Địa Lý.

Âu Dương Kiều Vỹ hôm nay bỗng dưng đổi món, ăn mì cay. Tuy cậu không biết ăn cay, Liêu Mịch cũng hiếm khi nấu những món quá cay, nhưng cậu vẫn muốn thử xem sao.

Nghe đâu phong phanh Vưu Kiện rất thích món này. Cậu cũng muốn có chút gì đó tương đồng với anh.

Nghĩ rồi cậu gắp lên một vài cọng mì, màu đỏ của ớt lấn át tô mì, mùi cay bốc lên nồng cả mũi, rơi nước mắt.

Âu Dương Kiều Vỹ kiên nhẫn ăn được nửa tô, nửa tô còn lại cậu vứt đấy.

Không thể ăn nổi nữa.

Cay chết người ta rồi.

Chúc Văn ăn xong hamburger, liếc nhìn môi cậu sưng đỏ lên, giống như vừa bị ai đó bạo hôn, bỗng dưng mỉm cười nói:

“Bày đặt ăn cay làm gì, nhìn môi cậu kia, không khác gì bị bạo hôn luôn á.”

Âu Dương Kiều Vỹ vô thức liếm liếm môi, càng tạo ra một loạt cảnh mập mờ quyến rũ. Chúc Văn nhịn không được ném cho cậu tờ khăn giấy.

“Lau miệng đi, uống nước vào chắc đỡ hơn.”

Âu Dương Kiều Vỹ đang tuổi ăn, nửa tô mì thật sự không no. Nhưng cậu không thể ăn nổi nữa, cay quá đi mất. Liếc nhìn tô mì cay, cậu ân hận muốn chết.

Định bụng đi qua quầy đồ ăn, mua một món khác ăn bù thì Nghiêm Thừa Thừa đột nhiên xuất hiện.

Trong tay cậu ta là một chiếc bánh đậu xanh.

“Ăn đi.” Nghiêm Thừa Thừa đưa bánh cho người kia.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn bánh, lại nhìn cậu ta: “Không ăn.”

“Lì ghê chứ!” Nghiêm Thừa Thừa gõ trán bé con, “Ghét tôi cũng đừng ghét bao tử của cậu, ăn đi, ngon lắm.”

Nhìn bánh đậu xanh, bao tử cậu kêu khẽ một tiếng.

Chúc Văn ngồi ở bên cạnh chiêm ngưỡng cảnh phim lãng mạn, không ngừng hút trân châu, lòng khoái chí.

Nghiêm Thừa Thừa hừ một tiếng, đem bánh đậu xanh ấn vào tay bé con: “Ăn dùm một cái, sao cậu lì quá vậy?”

Bé con nhận bánh rồi, nhưng vẫn móc mỉa một câu: “Lì vậy đó, vẫn có đứa tình nguyện đâm đầu vào.”

Nghiêm Thừa Thừa hôm nay chợt cứng họng, không nói gì chỉ lườm bé con một cái. Sau đó thì quay người, chạy về phía đám nam sinh trong lớp, chuẩn bị đi chơi bóng.

Tính tình của Nghiêm Thừa Thừa thật ra đơn giản vô cùng. Cậu ta chỉ không thích những luật lệ gò bó bản thân mà thôi. Ngược lại nếu có cảm tình liền bày tỏ ra hết, chẳng giấu diếm gì cả. Cũng hiếm khi để tâm tư trong lòng rồi tự buồn.

Bị Âu Dương Kiều Vỹ bơ đẹp mấy trận nhưng không bỏ cuộc, vì bé con rất dễ thương, nhiều năm như vậy, dễ gì gặp được một người như bé chứ.

Âu Dương Kiều Vỹ đem bánh đậu lên lớp ngồi ăn. Sau khi ăn no, cậu lấy vở ra chép bài trên bảng, nghiền ngẫm công thức của thầy cho.

Đến tiết hai buổi chiều, đột nhiên bụng cậu đau quặn lên không ngừng.

Thoạt đầu Âu Dương Kiều Vỹ còn cố gắng chịu đựng, nhưng mười phút sau thì cậu gục đầu lên bàn, đau muốn khóc đến nơi.

Chúc Văn dời tầm mắt phát hiện ra, vội vàng đứng dậy giơ tay nói: “Cô ơi, bạn Kiều Vỹ bị đau!”

Nghiêm Thừa Thừa đang bận rộn ngắm trời ngắm mây cũng vội vàng liếc qua một cái. Nhìn người nọ gục mặt lên bàn, tay ôm bụng như vậy, hẳn là đau dữ dội lắm.

Không nghĩ ngợi thêm, Nghiêm Thừa Thừa đứng bật dậy, chạy đến bàn của bé con, khom người xuống, một tay đỡ lấy cậu.

Tiết Nhung đẩy kính, lo lắng nói: “Em mang Kiều Vỹ lên phòng y tế xem sao đi.”

Nghiêm Thừa Thừa gật đầu, nhanh chóng dìu người nọ rời khỏi lớp.



Cô y tế nhăn mặt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ thiêm thiếp ngủ, khẽ nói với Nghiêm Thừa Thừa: “Đau bao tử.”

Nghiêm Thừa Thừa quay sang trừng mắt với người đang ngủ, cảm thấy một cái bánh đậu đúng là chưa đủ sức lấp đầy bao tử người này.

“Chắc do cậu ấy ăn cay quá. Không biết ăn mà vẫn ăn.”

Nghe lời trách móc đáng yêu này, cô y tế khẽ cười: “Học sinh tụi em đáng yêu thật, quan tâm nhau cũng đặc biệt quá chừng. Không sao đâu, em ấy ngủ một giấc sẽ ổn thôi, dù sao cũng uống thuốc được rồi.”

Nghiêm Thừa Thừa lần nữa nhìn bé con, sau đó nói: “Vậy em về lớp trước. Cảm ơn cô ạ.”

Thời gian tích tắc trôi qua.

Tiết gần cuối là tiết thể dục.

Vưu Kiện ngồi dưới gốc cây, liếc nhìn danh sách lớp một lúc mới chịu ngẩng lên. Anh đứng dậy, tay chống hông nheo mắt quan sát cả lớp, nhanh chóng phát hiện không có quỷ nhỏ.

Trong lòng thầm thắc mắc, nhưng ngoài mặt không thèm hỏi.

Lúc này, lớp trưởng Hoa Hoa bước lên báo cáo sỉ số mới nói: “Thưa thầy, hôm nay bạn Kiều Vỹ vắng mặt, vì bị đau bụng ạ.”

Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn cô bé: “Không đến trường sao?”

“Có ạ, nhưng bây giờ cậu ấy ở phòng y tế.”

Như đã hiểu lý do, Vưu Kiện trầm mặc gật đầu một cái. Hôm nay Nghiêm Thừa Thừa cũng không dám đi muộn nữa, đứng ở hàng cuối cùng, vì chiều cao quá vượt bậc.

Tiết học hôm nay trôi qua rất êm đềm.

Cho mọi người tập bóng được một lúc, Vưu Kiện bỗng thổi còi, tập hợp đám đông: “Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, cho các em về sớm.”

“Ơ, hôm nay được về sớm kìa.”

“Đi net không tụi bây?”

“Đi đi đi.”

Vưu Kiện liếc nhìn đám đông nhốn nháo, chậm rãi nói tiếp: “Tuần sau sẽ kiểm tra đánh bóng chuyền, nhớ ôn lại động tác nhé. Giải tán.”

Cả lớp nhanh chóng tản ra tứ phía.

Chúc Văn cũng quay người đi lấy cặp, lát sau nghe Vưu Kiện gọi tên mình.

“Chúc Văn.”

Chúc Văn hơi bất ngờ: “Thầy gọi em hả?”

Vưu Kiện nhàn nhạt hỏi: “Kiều Vỹ sao lại đau bụng?”

Chúc Văn hít một hơi, trời ạ, thầy Vưu hỏi thăm cậu ấy kìa. Nghe tin này thì có mà đang ngủ ngóc đầu dậy không chứ?

“Dạ, cậu ấy đau bao tử, vì ăn cay đó thầy.”

Ăn cay?

“Cậu ấy nghe nói thầy thích ăn cay, vậy là tập ăn cay đó.” Chúc Văn tỉnh bơ nói.

Anh hơi nhìn cô một cái, sau đó lảng mắt sang chỗ khác.

Gì chứ? Ai đồn mình ăn cay vậy? Mình ăn còn không được, huống gì là cay với ngọt?

“Ừ, vậy à, thầy biết rồi.”

Chúc Văn chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói tạm biệt rồi phóng đi mất.

Vưu Kiện thoáng nghĩ ngợi, sau đó đi ra ngoài cổng trường, tìm một loại thức uống dành cho người đau bao tử.

Vì anh không rành món ăn của con người, cho nên đành lên mạng tìm thử xem có ý kiến nào hay ho không. Sau một hồi tìm hiểu, anh tìm ra được một món tương đối đơn giản dễ tìm.

Thời gian không còn sớm, học sinh cũng bắt đầu nhốn nháo muốn về.

Vưu Kiện trở lại trường, một mình đem theo một bình nước, đi về phía phòng y tế.

Lúc anh mở cửa bước vào, cô y tế đã đi đâu mất, chỉ còn một quỷ nhỏ còn đang ngủ.

Khẽ khàng đóng cửa lại, Vưu Kiện bước đến bên cạnh giường nằm, liếc nhìn bé con đang mơ màng ngủ. Anh đặt bình nước lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống.

Âu Dương Kiều Vỹ ngủ một giấc rất ngon, khi ngủ bao tử cũng không còn đau nữa. Nghe thấy tiếng động, cậu mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Vưu Kiện liền giật mình ngồi dậy.

Thấy cậu có vẻ bất ngờ, anh nhíu mi một cái: “Không biết ăn cay còn ăn làm gì?”

Bé con dựa lưng vào giường, xoa xoa bao tử, ủy khuất nói: “Em không nghĩ sẽ đau bao tử…Cơ mà, thầy đến thăm em hả?”

Vưu Kiện căn bản không chối được, đành nói: “Ừ, nghe quỷ nhỏ cũng biết đau, ghé qua xem thử như thế nào.”

Bé con phồng má: “Thầy không thấy em là một quỷ nhỏ đáng yêu sao? Không thấy tiên khí trên người em rất nhiều sao?”

Vưu Kiện bật cười: “Tiên khí nhiều làm gì? Toàn đi nghịch ngợm.”

Nói rồi anh đưa bình nước cho cậu.

Bé con mở nắp, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, nhưng thành phần còn có cà rốt nữa.

“Cái này…” Lần đầu cậu thấy thức uống này.

Vưu Kiện hắng giọng: “Cà rốt với bạc hà, uống trị đau bao tử, làm dễ chịu hơn.”

A...hay nhỉ?

Bé con thích thú, uống thử một ngụm. Vị rất lạ, nhưng vì cậu thích bạc hà, cho nên chấp nhận. Ngoài ra, món này còn do chính tay Vưu Kiện mua cho cậu, tất nhiên phải uống bằng hết!

Thấy đối phương uống rất ngon miệng, Vưu Kiện trong lòng cũng hơi vui vẻ, nói: “Lần sau đừng ăn cay nữa, thầy không thích ăn cay.”

Ngụm nước trong miệng cậu suýt phun ra ngoài.

Sao…thầy biết?

Bé con lấm lét nhìn qua một cái, lại hạ tầm mắt, đỏ mặt nói: “Dạ, vậy…vậy em không ăn nữa.”

Vưu Kiện nhìn xuống bụng cậu: “Hết đau chưa?”

Bé con uống thêm một ngụm, khẽ gật đầu: “Dạ hết rồi!”

Sau đó chợt nghĩ, sao mình không giả vờ còn đau, như vậy có khi thầy ấy sẽ…sẽ xoa bụng cho mình.

Bé con nghĩ nghĩ, cuối cùng tự làm mặt mình đỏ lên.

Vưu Kiện liếc mắt phát hiện, không khỏi chọc ghẹo: “Nghĩ bậy mới đỏ mặt, có nghe qua chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ áp lòng bàn tay vào bình nước, cật lực kìm xuống những tưởng tượng xấu hổ trong đầu. Cậu hít một hơi, vô thức liếm môi một cái.

Động tác liếm môi lần này cũng quá mức quyến rũ, khiến cho Vưu Kiện nhìn thấy, đại não lập tức nổ ầm một tiếng.

Anh nhíu mi, nhắm mắt lại tịnh tâm.

Không lâu sau, anh đột nhiên đứng dậy, hơi cúi người xuống khiến cho bé con giật mình.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn, vừa vặn đối diện với đôi mắt màu tím nhạt của anh.

Trái tim đập loạn.

Đầu óc rỗng tuếch, sắp chìm vào trạng thái mê man.

Khoan đã, thầy…thầy định làm gì thế? 

Hết chương 45.



Má Vi: Từ ngày mai là còn 01 chương thôi à, vì tôi phải ôn thi huhu chán nhề.