Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 42: Em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?




Mọi người ở phía sau hậu trường đều đổ dồn về phía trước sân khấu, muốn tận mắt chiêm ngưỡng màn múa quạt tuyệt đẹp của đóa hoa cao lãnh Thôi Vũ Thần.

Cho nên không có người nào để ý đến hai người ở dưới chân cầu thang mờ ám ái muội.

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu chăm chú quan sát hai người họ, chỉ thấy vẻ mặt Diêu Gia Tử rất tức giận, không nhìn Phí Kiền, miệng luôn nói gì đó.

Phí Kiền ngược lại cứng đầu, muốn giữ tay cô níu lại không cho đi.

Vì khoảng cách rất xa, cậu căn bản không thể nghe thấy gì.

Âm thanh trên sân khấu cũng rất lớn, đập vào màng nhĩ liên tục không ngừng.

Chúc Văn đứng xem đến say mê không lên tiếng.

Âu Dương Kiều Vỹ lợi dụng lúc mọi người không ai chú ý liền nhặt một chiếc lá có vẻ sạch sẽ từ dưới đất lên, dùng ngón tay vẽ vời lên đó một chữ.

Chiếc lá lập tức có sự sống, tự bay đến gần chỗ của Diêu Gia Tử và Phí Kiền.

Lúc này mọi âm thanh khác đều không thể phiền nhiễu đến cậu nữa.

Bên tai chỉ còn văng vẳng giọng nói của hai người họ mà thôi.

“Tôi đã nói rồi, chỉ một lần hôm đó thôi, về sau chúng ta sẽ không quen biết nhau nữa.”

“Cô nghĩ em vì cái gì mà không chịu buông tay chứ? Em có tình cảm với cô là thật! Hôm đó cô cũng không phản kháng, sao phải nhất quyết từ chối em như vậy!”

“Cậu điên rồi, Phí Kiền. Người tôi yêu không phải là cậu. Hôm đó…là cậu bức ép tôi, cậu không biết sao?”

“Em không biết, cũng không cần biết. Em chỉ biết mình yêu cô và muốn cô thôi.”

“Tôi không phải đồ chơi để cậu tùy ý đối xử như thế đâu. Làm ơn đi, Phí Kiền, hay tha cho tôi. Đừng liên quan đến nhau nữa.”

“Vậy tối nay…”

“Không được! Tôi sẽ không bao giờ gặp cậu nữa.”

“Tối nay sẽ là lần cuối, được không? Em sẽ chấp nhận yêu cầu của cô, nhưng tối nay…hãy gặp nhau tại chỗ cũ có được không?”

“Có được không?”

“Nếu cậu thất hứa, dồn tôi đến bước đường cùng, tôi sẽ không tha cho cậu. Chắc chắn…sẽ không tha cho cậu!”

Nghe thấy giọng cười đầy sung sướng của Phí Kiền, Âu Dương Kiều Vỹ căn bản không thể nghe thêm được nữa.

Lần cuối sao? Cô Diêu, cô cũng tin người quá rồi. Có được lần đầu, sẽ có lần hai, lần ba, nhưng tuyệt đối không có cái gọi là lần cuối.

Nhưng mà…tôi có thể biến nó thành lần cuối giúp cô được đấy.

Âu Dương Kiều Vỹ cong khóe môi cười một cách tinh quái, sau đó thu chiếc lá trở về, làm cho nó tan biến.



Sau vòng thi chung kết, mọi người cũng không cần ở lại trường học, nhà trường cho tất cả nghỉ một ngày. Nhưng cuối tuần sẽ bắt buộc học bù một ngày.

Điều này thật ra làm cho học sinh chẳng mấy thích thú, vì đằng nào cũng phải học cho đủ tiết mà thôi.

Buổi tối, sân trường vắng vẻ lạnh lẽo.

Trên hành lang mở một vài ngọn đèn màu vàng trà, trông có phần ảm đạm hiu quạnh.

Diêu Gia Tử vẫn luôn ở trường không về nhà. Cô ngồi lì trong phòng giáo viên, ai hỏi thăm đều không có tâm trạng tươi cười trả lời lại.

Cô cảm giác bản thân đang bị hoảng loạn đến điên mất rồi. Trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ rất tiêu cực. Tức giận đến mức chỉ muốn giết người.

Diêu Gia Tử ôm lấy đầu, mệt mỏi gục mặt lên bàn.

Vưu Kiện có vài lần ghé qua phòng giáo viên, nhìn thấy cô như vậy, anh cũng thấy kỳ lạ nhưng không đến hỏi han một câu. Dạo gần đây hai người cũng không còn đi chung nữa, nhưng Diêu Gia Tử không dám chủ động tìm đến anh, sợ sẽ làm cho anh tức giận.

Diêu Gia Tử ngủ một mạch đến tối.

Khi tỉnh dậy thì điện thoại cũng vừa vặn rung lên.

Tin nhắn đến liên tục.

[Phí Kiền: Cô đang ở đâu?]

[Phí Kiền: Em vẫn đang đợi cô.]

[Phí Kiền: Khi nào cô đến em mới về.]

[Phí Kiền: Diêu Gia Tử, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của em!]

Diêu Gia Tử đọc tin nhắn, ánh mắt căm phẫn đập mạnh điện thoại xuống bàn. Sau đó cô kéo ngăn bàn ra, lấy đi một vật luôn được giấu kỹ trong một chiếc khăn, bỏ vào túi áo rồi rời khỏi phòng.

Đến trước phòng thanh nhạc, Diêu Gia Tử chỉnh lại đầu tóc, sau đó mở cửa bước vào.

Đúng là Phí Kiện luôn ở đây chờ đợi cô đến.

Vẻ mặt của hắn khi nhìn thấy cô cũng đặc biệt hạnh phúc. Phí Kiền bước nhanh đến, nhưng chưa kịp nói gì đã cảm giác phía dưới bụng mình có gì đó hướng vào, sắc bén.

Dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng, Phí Kiền cúi đầu nhìn, phát hiện Diêu Gia Tử đang giữ trong tay một con dao găm.

“Gia Tử?”

Diêu Gia Tử mím môi: “Đừng ép tôi!”

Phí Kiền bình tĩnh hít vào một hơi: “Gia Tử, cô bình tĩnh một chút được không? Cô có biết mình đang làm gì không?”

“Biết! Tôi muốn giết cậu!”

Phí Kiền lùi về sau, nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Diêu Gia Tử, không đành lòng vẫn nhỏ giọng khuyên ngăn: “Bình tĩnh lại đi, em sẽ không làm gì cô cả.”

Diêu Gia Tử bật cười: “Cậu sẽ lại gạt tôi, lần này chắc chắn không phải lần cuối! Cậu phải biết Vưu Kiện dạo gần đây không còn quan tâm tôi nữa rồi. Tôi không hiểu được vì sao, nhưng tôi nghĩ…là liên quan đến cậu! Chính cậu đã làm mọi chuyện thành như vậy!”

“Diêu Gia Tử! Cô bỏ dao xuống đi.”

Diêu Gia Tử run rẩy nắm chặt con dao, lắc đầu cứng đầu nói: “Cậu bước đến đây, tôi sẽ thật sự đâm chết cậu, Phí Kiền!”

Phí Kiền cười khẽ một tiếng, hoàn toàn bình tĩnh nói: “Cô đâm chết em, cô cũng sẽ không sống yên được đâu. Gia thế của em thế nào, cô cũng đã biết rồi mà. Gia Tử, nghe lời em, buông dao xuống đi.”

Diêu Gia Tử cắn môi, vừa lùi về phía cửa vừa hướng mũi dao bén nhọn về phía Phí Kiền.

Phí Kiền liếc mắt nhìn thấy cô sắp mở cửa chạy đi liền nhanh như chớp sải một bước dài đến, chuẩn xác đá cao chân vào cổ tay của cô.

Cổ tay bị đá, nhất thời đau buốt, con dao trong tay cũng thuận theo rơi xuống đất.

Diêu Gia Tử thất thần nhìn bàn tay trống rỗng của mình, định mở cửa chạy đi thì bị Phí Kiền bắt lại. Từ phía sau lưng của cô, hắn kề môi hôn lên cổ, thì thầm:

“Em đã bảo cô ngoan ngoãn, sao cô không chịu nghe chứ?”

Hành lang bên ngoài phòng càng lúc càng tịch mịch, yên tĩnh.

Tiếng người nói bên trong cũng dịu xuống, dần hóa thành hơi thở mệt mỏi ái muội.

Âu Dương Kiều Vỹ sâu trong đáy mắt là sự tức giận cùng khinh bỉ. Cậu không ngờ Phí Kiền có thể bức ép một người như Diêu Gia Tử trở nên như vậy.

Cô ấy dùng cả dao để hăm dọa, nhưng mà…vẫn không thành công.

Âu Dương Kiều Vỹ thở ra một hơi, ánh mắt đảo qua phía cánh cửa, nhẹ nhàng khóa chặt lại. Người bên trong lúc này dù muốn mở cũng không cách nào mở được.

Ở yên trong đấy tận hưởng một chút đi.

Xong xuôi, Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng người nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của Vưu Kiện ở sân bóng, ánh mắt chợt đau lòng.

Em xin lỗi thầy, nhưng em nghĩ…thầy cần phải biết tất cả.



Âu Dương Kiều Vỹ chạy xuống sân bóng, ngay lúc quả bóng lăn tròn về phía chân cậu.

Quả bóng dừng lại trước mũi giày.

Dưới ánh đèn, chiếc bóng của Âu Dương Kiều Vỹ kéo dài ra, đối nghịch với vóc dáng thật của cậu.

Vưu Kiện từ xa chạy đến, chỉ định nhặt bóng nhưng vì gặp mặt cậu, bỗng dưng muốn trò chuyện đôi câu.

“Sao còn chưa về?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn anh, mỉm cười tươi rói: “Dạ, em vừa học bài xong, bây giờ định về đây.”

“Siêng học đến vậy à? Học nhiều quá cũng không tốt đâu.”

Bé con lắc lư, giả vờ nói: “Thật ra học nhiều cũng có lợi đấy thầy, ít nhất thì em không phải nghĩ đến thầy quá nhiều.”

Vưu Kiện chau mày lại, lườm cảnh cáo.

Thấy ánh mắt cứng rắn của anh, Âu Dương Kiều Vỹ hơi phồng má: “Được rồi, em chỉ nói đùa thôi mà. Thầy này, thầy có bao giờ đi ngang qua phòng thanh nhạc vào buổi tối chưa?”

“Chưa.” Vưu Kiện nhìn cậu, “Có gì sao?”

Bé con gật đầu: “Có ạ. Khi nãy em đi ngang qua chỗ đó, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng động kỳ quái bên trong. Thật sự dọa chết em luôn đó!”

Nghe chuyện ma cỏ này, Vưu Kiện căn bản không thấy có gì đáng sợ, ngược lại còn hài hước nữa cơ.

“Phòng thanh nhạc có ma ám, ý em là vậy sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ bí hiểm nói: “Người còn ám được, huống gì là ma chứ.”

“Người ám?”

Bé con cười một cái, sau đó giơ tay lên, búng một tiếng.

Vưu Kiện thoáng nhíu mày, anh nhắm mắt lại, bỗng dưng thấy đầu rất đau. Một hồi sau, anh mở mắt nhìn cậu, ánh mắt không còn tỉnh táo như trước, tựa hồ có người điều khiển.

“Thầy đi một chút.” Giọng điệu đều đều rất lạ lùng.

Âu Dương Kiều Vỹ quay người lại nhìn theo bóng lưng của anh, không khỏi cắn môi mình một cái.

Vưu Kiện cứ vậy đi về phía trước, bước lên từng bậc thang, tốc độ chậm rãi đều đặn, không có chút gì vội vã. Đến lầu hai, anh rẽ phải, đi về phía phòng thanh nhạc.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn luôn theo phía sau anh. Khi thấy anh sắp đến gần phòng thanh nhạc, cậu giơ tay búng thêm một cái.

Lần này Vưu Kiện giống như bị ai đó đánh vào gáy, lập tức sực tỉnh. Anh nâng mắt nhìn xung quanh, hành lang không một bóng người, nhưng bên trong phòng thanh nhạc quả nhiên có tiếng động.

Ngay khi Vưu Kiện định tiến đến gần hơn thì bên trong phát ra tiếng nói cầu xin:

“Phí Kiền, đủ rồi, tôi xin cậu, dừng lại đi…Tôi không thể, không thể nữa.”

Lời dứt, một loạt tiếng động giằng co phát ra.

Cửa phòng lúc này toang mở, bóng dáng của một người phụ nữ vội vã chạy ra ngoài.

Khi nhìn thấy đôi giày thể thao quen thuộc thu vào tầm mắt, Diêu Gia Tử thở gấp một hơi, ngã khụy trên sàn nhà.

Theo sau cô là Phí Kiền còn chưa kịp cài lại khuy áo.

Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn Diêu Gia Tử quần áo xốc xếch, cơ thể đầy những dấu hôn ngân, khóe môi thoáng chốc giận run.

“Vưu Kiện?” Diêu Gia Tử sợ đến lạc cả giọng, “Vưu Kiện, Vưu Kiện, khoan đã, nghe em giải thích, nghe em giải thích!!”

Diêu Gia Tử vừa nói vừa bò đến bám lấy chân anh, khóc lóc không ngừng.

Vưu Kiện liếc xuống đôi chân của mình, lại nhìn qua phía Phí Kiền cũng kinh ngạc nhìn anh.

Nén lại tức giận, anh hỏi hắn: “Thấy thế nào?”

Phí Kiền vẫn còn thất thần nhìn Diêu Gia Tử khóc đến khản giọng.

Giọng nói ngày càng trầm thấp lạnh lẽo: “Thích lắm đúng không?”

Phí Kiền nghiến chặt răng, muốn bước đến kéo Diêu Gia Tử ra khỏi người kia nhưng căn bản không dám động.

Vưu Kiện gỡ ngón tay đang bám vào chân mình, hơi khụy gối nhìn Diêu Gia Tử, lãnh đạm nói: “Muốn xin lỗi tôi đúng không?”

Diêu Gia Tử liều mạng gật đầu: “Em xin lỗi, là do em bị ép, em xin lỗi, hãy tha lỗi cho em, cầu xin anh…”

“Đứng dậy.” Vưu Kiện lùi về sau một chút.

Đợi Diêu Gia Tử loạng choạng đứng dậy rồi, anh nói: “Theo tôi.”



Vưu Kiện đưa Diêu Gia Tử đến Camouf.

Băng qua đám đông náo nhiệt, anh dừng lại trước một căn phòng. Đẩy cửa ra, anh nghiêng người, nhìn Diêu Gia Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì nói:

“Vào.”

Diêu Gia Tử run rẩy bước vào phòng. Trong phòng chìm ngập trong bóng tối, mùi hương nồng của rượu xộc vào trong mũi cô, khiến đầu óc khó mà tỉnh táo.

Cửa phòng đóng lại, tước đi sạch sẽ những tia sáng cuối cùng.

Sau khi nói với Bắc Ni một số chuyện, Vưu Kiện đi đến, lấy một cái ghế đặt ngay chính giữa gian phòng.

“Ngồi xuống.”

Diêu Gia Tử răm rắp nghe theo, ngồi xuống không nói một lời nào.

Ngay sau đó, Bắc Ni không biết từ đâu đi vào, đem theo loại dây thừng chắc chắn, trói chặt Diêu Gia Tử lại.

Lúc này cô mới cả kinh thốt lên: “Vưu Kiện, anh làm gì vậy?”

Vưu Kiện ngồi xuống ghế sô pha, nhàn nhã châm đầy một ly rượu cho mình, sau đó rót thêm một ly nữa. Bắc Ni đi lại gần chỗ anh, đưa ra một mảnh giấy nhỏ, bên trong là thứ gì đó không rõ.

Gian phòng tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Vưu Kiện nghiêng đầu, có vẻ thích thú nhìn vào ly huyết tửu của mình. Màu đỏ sóng sánh đặc sệt thơm nồng.

“Cảm giác thế nào?”

Diêu Gia Tử hoang mang nhìn anh: “Em không hiểu ý anh…”

Vưu Kiện khẽ cười một tiếng, giọng cười sắc lạnh. Anh cầm mảnh giấy được gấp nhiều lớp, mở ra, cho một ít loại bột gì đó vào trong ly rượu còn lại.

Đợi bột tan, anh nâng lên, xoay tròn một vòng.

Sau đó cầm lấy ly rượu của mình, Vưu Kiện đứng dậy, đến trước mặt Diêu Gia Tử, ngồi xuống chiếc bàn. Bộ dáng thong thả nhàn hạ càng khiến lòng cô rối bời.

Vưu Kiện ngửa cổ uống một ngụm rượu.

“Tôi chỉ hỏi một vài điều thôi, hãy thành thật trả lời.”

Diêu Gia Tử mắt sáng lên, lại liều mạng gật đầu: “Được!”

“Năm đó, vì sao cô biến mất?”

Diêu Gia Tử trong lòng hiểu được năm đó là khi nào, cô đảo mắt một vòng, cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu.

“Năm đó…em…em chuyển đi cùng gia đình, gia đình cấm cản chuyện hai chúng ta…em…em không thể cãi lời mẹ được.”

Vưu Kiện im lặng lắng nghe, sau đó cong môi cười khẩy một cái.

Anh đưa tay ra, Bắc Ni hiểu ý đưa cho anh một tấm ảnh.

Người trong tấm ảnh là một người đàn ông đã lớn tuổi, đáng tuổi chú của Diêu Gia Tử.

Vưu Kiện cầm tấm ảnh đưa đến trước mặt cô, đợi cô nhận ra gã rồi mới nói: “Có bất ngờ không? Người đàn ông này cô hẳn phải quen thuộc lắm! Gã ta là một nhà doanh nhân nổi tiếng giàu có. Năm đó cô bỗng dưng rời đi, là vì kết hôn với lão, đúng không?”

Diêu Gia Tử nhìn tấm hình, run rẩy lắc đầu: “Không, không phải, Vưu Kiện, năm đó…năm đó em vì gia đình nên buộc phải làm vậy, em không thể trơ mắt nhìn gia đình bị cướp mất…”

Vưu Kiện cười lớn: “Nếu năm đó cô biết gia thế của gia đình tôi như thế nào, chắc là chẳng thèm lão già hết xương này đâu nhỉ? Kết hôn được năm năm, cô lừa lão một số tiền cực lớn, bỏ sang nước khác, dùng một cái tên giả sống qua ngày. Tại đó, cô đã làm quen được một thằng Tây, dụ dỗ nó thêm một khoản tiền nữa mới chịu về nước.”

Nói đến đây, anh đứng dậy, đem theo ly rượu, đi đến cửa sổ nhìn xuống. Ánh mắt so với trời đêm càng tịch mịch ảm đạm hơn mấy phần.

Sắc tím nhạt trong mắt bây giờ không còn huyền ảo như mọi hôm nữa, mà trở thành một loại cảm xúc tức giận hung bạo.

“Nói xem, cũng chính cô đã nhốt Kiều Vỹ trong phòng dụng cụ đúng chứ?”

Diêu Gia Tử nghe đến Âu Dương Kiều Vỹ, lòng lại cuộn lên từng cơn sóng dữ.

Cô cười khan một tiếng, bất cần nói: “Thì sao? Anh sớm điều tra ra rồi còn gì nữa?”

Vưu Kiện liếc nhìn: “Tại sao? Thậm chí thằng bé còn chưa động đến cô!”

Diêu Gia Tử buồn cười, ngửa cổ cười lớn, nhưng nước mắt vẫn rơi: “Anh đang bênh nó hả? Mẹ kiếp, Vưu Kiện, anh động lòng với nó sao? Bệnh hoạn, tôi không nghĩ có ngày anh sẽ bệnh hoạn như vậy!”

Nghe cô mắng chửi, Vưu Kiện cũng không tức giận. Anh uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đi đến đặt xuống bàn.

Quay người qua, anh bắt lấy cằm của Diêu Gia Tử, sâu thẳm trong đôi mắt ấy là sự khinh thường chán ghét.

Anh gằn xuống từng chữ: “Không nghe người say nói chuyện, không nghe gái điếm trình bày! Cô là cái thá gì mà mở miệng mắng chửi người khác? Dùng loại cơ thể này lên giường cùng học sinh của mình còn đủ tư cách dạy dỗ người khác ư?”

Diêu Gia Tử chịu đựng đau đớn: “Gái điếm, phải, tôi như vậy đấy, lừa gạt đàn ông đem lợi cho mình đấy. Còn hơn loại bệnh hoạn như anh và thằng đó. Tôi khinh!”

Vưu Kiện càng tức giận càng mỉm cười. Anh đứng thẳng người dậy, nhìn sang phía Bắc Ni.

Bắc Ni lập tức cầm ly rượu còn lại trên bàn, buộc Diêu Gia Tử uống bằng hết. Rượu vào người, thuốc nhanh chóng tác dụng.

Diêu Gia Tử nóng bức cả người, vùng vẫy la hét: “Khốn khiếp, anh cho tôi uống cái gì? Anh cho tôi uống cái gì!!!”

Vưu Kiện nhìn sắc mặt thống khổ của cô, nghiêm mặt nói: “Sau ngày hôm nay, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi. Nếu còn tiếp tục ở lại trường học, đừng trách mạng cô quá ngắn!”

Đứng dậy, anh đi về phía cửa.

Bắc Ni mở sẵn cửa ra, bên ngoài vốn đã có hai người đàn ông chờ đợi sẵn.

Vưu Kiện nhìn hai người họ, tao nhã mỉm cười: “Thật ngại quá, để hai ngài đợi lâu rồi. Tôi tìm được người cho hai ngài rồi đây, chúc vui vẻ.”

Khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn tiếng la hét hoảng loạn của Diêu Gia Tử.

Hai người đàn ông Vưu Kiện vừa mời đến, chính là hai gã đã từng bị Diêu Gia Tử trơ trẽn lừa gạt.

Vưu Kiện ra ngoài, vươn vai một cái, nói với Bắc Ni: “Đi thôi.”

Bắc Ni không khỏi nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, thật hiếm khi nhìn thấy Vưu Kiện nổi giận như vậy.

Anh thật sự không động tay với phụ nữ, nhưng mà…cách anh làm còn khiến người ta đau khổ gấp trăm lần.



Diêu Gia Tử đã xin nghỉ việc, lý do cũng không nói rõ, chỉ là đột nhiên biến mất thêm một lần nữa.

Cả trường mấy ngày hôm nay đều xôn xao tin đồn về Diêu Gia Tử. Có người nói cô bị nhà trường bức ép gì đó buộc phải nghỉ. Cũng có người nói cô vì chuyện tình cảm không thành với Vưu Kiện nên xin nghỉ để tránh tổn thương.

Và còn rất nhiều tin đồn khác nữa.

Sáng sớm, Âu Dương Kiều Vỹ và Chúc Văn vào trường, nhìn thấy một đám đông đứng trước bảng thông báo.

Cả hai hiếu kỳ đi đến, chen vào nhìn xem là thông báo gì.

Không ngờ trên bảng thông báo dán đầy những tin đồn về Vưu Kiện.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt đọc một lượt, tức giận nghiến chặt răng.

Đều là những tin đồn phỉ báng nhân cách của anh.

Trong đó còn nói đến việc anh từng bạo hành Diêu Gia Tử, sau đó còn ép cô nghỉ việc.

Chúc Văn đọc xong, nói nhỏ: “Sao lại có tin đồn này?”

“Nhảm nhí!” Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ ngợi đưa tay xé hết từng tờ giấy dán trên bảng thông báo.

Trong lòng thầm đay nghiến, chắc chắn Phí Kiền đã bày ra trò này. Vì Diêu Gia Tử đã mất tích, khiến hắn đau lòng khôn xiết.

Sau đó cậu quay lại, trừng mắt với đám đông: “Đọc cái gì mà đọc? Không lo về lớp ôn bài?”

Mọi người liếc nhìn nhau: “Này, cậu xé làm gì? Nó được dán đầy ở sân vận động, sân sau trường, căng tin cũng có.”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe xong, kinh ngạc trợn tròn mắt. Mọi người nói xong cũng tản ra đi về lớp, nhưng họ không ngừng bàn tán về việc này.

“Làm sao bây giờ?” Chúc Văn hỏi.

Cậu cúi mặt nghĩ ngợi, sau đó nói: “Cậu lên lớp trước đi, mình lên sau.”

Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ chạy nhanh ra ngoài sân bóng, quả nhiên những tờ giấy đó được dán khắp nơi. Cậu không rõ anh có đọc thấy chưa, nhưng hy vọng là chưa đọc được.

Vì vậy cậu quyết định sẽ tự mình đi gỡ xuống từng tờ, giấu đi.

Khi Âu Dương Kiều Vỹ đi đến khu vực sân sau trường, chiếc balo đã đầy những tờ giấy bị vò nát. Nhưng cậu không ngừng lại hành động đó, vẫn kiên nhẫn đi qua từng nơi, gỡ xuống.

Lúc này, sau lưng cậu có giọng nói bất đắc dĩ: “Đừng gỡ nữa.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhón chân gỡ bằng được tờ giấy cuối cùng tại sân sau rồi quay người nhìn đối phương.

“Thầy…”

Vưu Kiện bình thản đi lại: “Thầy đọc cả rồi. Không cần gỡ nữa.”

“…Không được, bọn họ cũng đang làm ô nhiễm môi trường nữa.”

Nghe câu này, đột nhiên anh mỉm cười, xoa tóc cậu đầy yêu chiều: “Kiều Vỹ, em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn anh, trong lòng khẽ nói, vậy rồi thầy chịu thích em chưa?

Nhưng chỉ là lời trong lòng, cậu không dám nói ra ngoài miệng.

“Thầy đừng để ý đến mấy lời này. Thầy không làm gì sai hết!”

Vưu Kiện thu tay về, ánh mắt bất đắc dĩ: “Đến giờ em vẫn cảm thấy thầy là một người tốt đấy à?”

Bé con rũ mắt nghĩ ngợi, sau đó chân thành nói: “Vì thầy là người tốt, nên đến giờ em vẫn thích thầy, thích không ngừng được.” 

Hết chương 42. 



Má Vi: Oáp, ngày mai lại là những tháng ngày tươi sáng, ngọt hay không thì chưa biết.