Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 14: Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!




Từ phía sau, Vưu Kiện âm thầm quan sát bóng lưng nhỏ nhắn lại nghịch ngợm của Âu Dương Kiều Vỹ.

Anh không nghĩ bản thân cuối cùng sẽ quyết định đi theo người kia xuống căng tin để ăn trưa. Mặc dù trước đó trong lòng đã muốn dứt khoát từ chối.

Lý do từ chối rất hợp lí, nhưng nhìn ánh mắt mong mỏi kia, anh có chút không nỡ.

Âu Dương Kiều Vỹ đi trước, một hồi sau thì cố tình đi chậm lại, muốn sóng vai với Vưu Kiện. Trên đường hai người đi xuống căng tin có không ít nữ sinh mỉm cười và gật đầu chào Vưu Kiện. Có người còn chủ động mở lời nói chuyện với anh vài giây rồi mới chịu rời đi.

Vưu Kiện được lòng nữ sinh trong trường này không còn là chuyện lạ nữa, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng như vậy, bé con vẫn không vui chút nào.

Mình đang đi với thầy cơ mà, sao mấy bạn cứ lăm le muốn giành thầy với mình vậy?

Khó chịu trong lòng không nơi giải bày, vậy nên bé con buột miệng nói ra: “Có vẻ nữ sinh trong trường rất thích thầy.”

Vưu Kiện một tay cắm trong túi quần, dáng vẻ thong thả rảo bước. Nghe câu này làm anh cười một tiếng.

“Đến cả nam sinh như em còn thích thì nữ sinh có là gì.”

Ặc.

Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ người kia có thể khơi lại chuyện hôm qua nói một cách tự nhiên như vậy, làm cho cậu thẹn gần chết.

Gò má thoáng đỏ lên.

Âu Dương Kiều Vỹ quyết định làm ngơ phớt lờ câu nói của anh, đi thẳng về phía quầy đồ ăn, gọi một món cho mình.

“Cho cháu một phần mì ý ạ.”

Cô bán hàng nâng mắt nhìn cậu một cái, cười rất tươi. Sau đó cô nhìn sang bên cạnh, có vẻ ngạc nhiên mà nói: “Thầy Vưu, hiếm khi thấy thầy xuống căng tin ăn trưa đó nha.”

Vưu Kiện đứng đối diện cười khổ một cái: “À, hôm nay tâm trạng tốt, muốn ăn thử món ăn ở đây.”

“Thế thầy muốn ăn gì?”

Vưu Kiện ngước lên nhìn thực đơn dán trên tường, nhìn qua nhìn lại một hồi, không biết nên chọn cái nào thì tốt nhất. Thật ra chẳng có cái nào tốt với anh cả, nhưng vẫn buộc phải chọn một cái.

“Hm, cho tôi một phần giống thằng bé này đi.”

Cô mỉm cười: “Được.”

Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh giữ chặt chiếc ví nhỏ trong tay, kinh hỷ nghĩ: Thầy ấy ăn món giống mình sao? Có được tính là hợp nhau không nhỉ?

Vưu Kiện ngược lại đang rầu rĩ: Một lát nữa phải nuốt chúng xuống như thế nào đây?



Hai dĩa mì ý được đặt ngay ngắn trên bàn, khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm thoảng qua cánh mũi.

Âu Dương Kiều Vỹ thích thú, bao tử đã kêu lên vài tiếng hối thúc cậu. Không chần chừ, bé con cầm nĩa lên quấn mì thành nhiều vòng, cắn một miếng lớn.

Liếc nhìn đối phương đang ăn rất ngon miệng, Vưu Kiện cảm thấy cổ họng khô khốc, khó khăn lắm mới nuốt xuống một ngụm nước bọt. Sau đó anh cúi xuống nhìn dĩa mì ý của mình vẫn còn bốc khói, dở khóc dở cười.

Từng cọng mì vàng ươm cùng với nước sốt cà chua và một ít bò xay nhuyễn làm cho bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy đói bụng. Riêng Vưu Kiện thì không.

Anh nhấc nĩa lên, xoay tròn vài vòng rồi chần chừ khá lâu. Đến khi Âu Dương Kiều Vỹ đã ăn gần một nửa thì anh vẫn chưa động vào một sợi mì nào.

Cậu thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Thầy không thích mì ý ạ?”

“À…” Vưu Kiện cười gượng: “Thầy thích chứ. Thích mới gọi.”

“Vậy thầy mau ăn đi, kẻo nguội mất ngon.” Bé con không mảy may nghi ngờ gì, cúi xuống tiếp tục ăn.

Vưu Kiện sau khi đấu tranh tâm lý dữ dằn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ăn một miếng.

Đây có được gọi là liều mạng không sợ chết không vậy?

Vị mì ý tan ở đầu lưỡi. Khác với mùi máu thường ngày anh nếm qua, món ăn này có vị…thật kinh khủng. Giống như một loại thức ăn bị ôi thiu lâu ngày vậy.

Nét mặt Vưu Kiện thoáng chốc đã thay đổi. Anh giữ chặt chiếc nĩa trong tay, đến mức đôi bàn tay cũng hiện lên gân xanh. Những sợ mì ý vẫn còn nằm ngay cuống họng, khó khăn trượt xuống.

Đúng lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn, bắt gặp hình ảnh quái dị ở đối diện, không tránh khỏi lo lắng buông nĩa xuống nói:

“Thầy, thầy không sao chứ?”

Vưu Kiện rốt cuộc cũng đã nuốt xuống phần mì vừa ăn, sắc mặt cũng ổn hơn hồi nãy. Anh khoát tay, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Có vẻ món này không hợp khẩu vị cho lắm.”

“Vậy thầy không cần ăn nữa đâu.” Âu Dương Kiều Vỹ thật sự lo đến sốt ruột, bèn đứng dậy định sẽ đi mua thức uống cho anh: “Em đi mua gì đó cho thầy uống nhé.”

“Khoan.” Vưu Kiện kịp thời bắt được cổ tay của bé con, cười một tiếng nói: “Được rồi, thầy không uống đâu. Em lo mà ăn cho xong đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu lại nhìn anh, trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng đã kìm nén đi một ít, ngồi xuống chỗ của mình.

“Đó là lý do thầy luôn ăn ở bên ngoài ạ?”

“Ừm.”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi mím môi suy nghĩ gì đó, lát sau thì im lặng không nói gì nữa. Vưu Kiện ở đối diện cũng chỉ trầm mặc liếc nhìn dĩa mì ý nguội ngắt kia.

Căng tin dần vắng và yên tĩnh hơn. Mọi người sau khi ăn xong đã nhanh chóng đi lên phòng nghỉ, tranh thủ ngủ trưa một chút.

“Vì em mà thầy không ăn trưa ngon miệng rồi. Em xin lỗi nhiều ạ.”

Liếc nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện ở đối diện, Vưu Kiện trong lòng thầm bật cười. Dạng trẻ con lễ phép nghe lời luôn là kiểu mà anh thấy ưng nhất, giống như Từ Lương vậy.

Ngày trước anh cứ nghĩ Âu Dương Kiều Vỹ là một đứa trẻ nghịch ngợm và chuyên gây rắc rối, nhưng hiện tại anh nghĩ là–

“Thầy, thầy có đang hẹn hò với ai không?”

Chân mày Vưu Kiện ngay lập tức chau lại.

Mọi điều tốt đẹp ban nãy anh vừa áp lên cho bé con trong tích tắc đã vụt biến mất. Anh nghiêm túc khoanh hai tay trước ngực, nhướn mày nhìn bé con thản nhiên tò mò “quá mức” về mối quan hệ riêng tư của mình.

Thật ra Âu Dương Kiều Vỹ không định hỏi như vậy. Nhưng cậu cảm thấy bầu không khí có hơi im ắng, thời gian còn là vàng là bạc, cậu không muốn nó trôi qua vô ích như thế. Cho nên là, cậu buột miệng thốt ra câu hỏi kia.

Hỏi xong, Âu Dương Kiều Vỹ tự biết bản thân quá trớn, bèn cúi gằm mặt hút mì.

Mình điên rồi – Bé con tự khinh bỉ bản thân.

Vưu Kiện trầm ngâm quan sát bộ dạng thẹn đến độ không dám ngẩng đầu của ai kia mà cười khẩy một cái.

Sau đó vu vơ nói: “Không phải cả trường đều có nhiều lời đồn rồi hả?”

Lời đồn?

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn cúi mặt, ánh mắt đảo loạn ngẫm nghĩ, sau đó chợt nhớ đến cô Dương – người luôn được mọi người ghép đôi với Vưu Kiện.

Không lẽ lời đồn có thật? Không thể nào!

“Thế…” Rất lâu sau, bé con mới ngập ngừng mở lời: “Thầy với cô Dương thật sự hẹn hò sao?”

Vưu Kiện ngồi thẳng dậy, hơi nhướn người về phía trước, dùng ngón trỏ ấn lên trán của bé con: “Tò mò là không tốt.”

Bé con phồng má: “Cả trường đều biết cả rồi, thầy còn định giấu làm gì chứ!”

Vưu Kiện bình tĩnh mỉm cười: “Tình yêu ấy, giống như một ly nước, chỉ người trong cuộc mới biết nó lạnh hay nóng mà thôi.”

Lần này vừa vặn khóa được cái miệng nhỏ nhiều lời của Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu xoay xoay chiếc nĩa trong tay, não đang bận phân tích câu nói của Vưu Kiện.

Ví von tình yêu như một ly nước cũng rất thú vị. Nhưng nếu như người trong cuộc chỉ có một mình cậu thôi thì nó sẽ có cảm giác như thế nào? Không phải rất lạnh lẽo sao?

Ly nước ấy chỉ chứa mỗi tình cảm của cậu mà thôi. Để đầy đến miệng ly thì cần phải có thêm nước hoặc là…

Vài viên đá lạnh.

Ừ! Âu Dương Kiều Vỹ khẽ thở dài, nếu như Vưu Kiện chính là viên đá thì ly nước này quả thật rất lạnh, lạnh đến cóng người.

Nhìn thấy đối phương mãi trầm ngâm lặng thinh, Vưu Kiện bỗng nhiên đứng dậy, nghiêng mặt nói: “Còn không ăn nhanh để lên lớp ngủ một giấc à?”

Âu Dương Kiều Vỹ giật mình ngẩng đầu lên nhìn, vài giây sau mới kịp thích ứng, đáp: “À, em ăn xong rồi. Chúng ta đi thôi ạ.”

Trên đường trở về lớp, Vưu Kiện dừng lại trước máy nước di động. Thuận tay ấn vào chọn một lon nước. Lon nước theo hệ thống chạy tọt ra, kêu lên một tiếng “cạch”.

Vưu Kiện cúi người cầm lon nước, đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ: “Cho em.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn lon nước lại nhìn đối phương, cảm giác kinh hỷ trong lòng sắp bùng nổ đến nơi. Cậu nuốt nước bọt, vẫn tròn mắt nhìn Vưu Kiện, tay lại nâng niu lon nước như một bảo bối.

Lúc cậu liếc sơ qua liền nhận ra đó là nước cam.

Nước cam sao? Ừm, đúng vị mình thích.

Vưu Kiện nhìn bé con ngây ngốc gật gù cái đầu mà buồn cười, nhưng anh không nói gì thêm ngoài ba từ: “Ngủ ngon nhé.”

Sau đó thì ngoảnh người đi mất.

Vì mãi đắm chìm trong sự ngọt ngào kia mà Âu Dương Kiều Vỹ đã bỏ lỡ bóng lưng cao lớn của anh tại khúc rẽ ở cầu thang. Khi ngẩng đầu lên nhìn, cậu định đuổi theo nhưng rồi quyết định không làm thế.

Hôm nay cậu được đi ăn trưa cùng với anh rồi, dù cho anh không ăn được một chút gì, chính cậu cũng không thấy ngon miệng. Nhưng mà bù lại lon nước cam này làm cho cái bụng nhỏ kia bỗng chốc no căng.

Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!

Âu Dương Kiều Vỹ liếc trái liếc phải, khi không thấy người nào thì ngồi thụp xuống, đưa tay bịt kín miệng rồi hét thật lớn. Âm thanh bị nén lại, không lọt qua được kẽ tay nên không ồn ào huyên náo.

Lon nước cam này chính là bảo bối của mình! Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi rồi tiếp tục lặp lại hành động khi nãy.



Vưu Kiện vừa vào phòng vệ sinh đã đóng sập cửa lại, khổ sở nôn thốc nôn tháo.

Khi nãy tuy anh chỉ nuốt xuống một ít mì, nhưng mùi vị vẫn còn đọng lại ngay cổ họng, ám ảnh đến tận bây giờ.

Anh hận không thể nôn sạch những thứ trong bao tử của mình.

Sau một hồi giải phóng món mì ý kia xong xuôi, Vưu Kiện bước ra ngoài, đi đến bồn rửa tay. Anh vặn vòi nước, mặc cho nước chảy lạnh xuống, bản thân ngược lại chìm đắm trong làn suy tư của mình.

Hôm nay là lần đầu tiên anh cùng một người nào đó ngồi đối diện nhau mà ăn trưa. Không chỉ ăn trưa, anh còn cùng người đó nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Loại cảm giác này anh thật sự chưa từng trải qua.

Tuy Vưu Kiện là một người đào hoa lãng tử, việc trò chuyện giao tiếp thân mật với những cô gái không còn là chuyện lạ. Nhưng dùng bữa với một người nghiêm túc thế này thì chưa từng có.

Âu Dương Kiều Vỹ khác những cô gái ngoài kia ở chỗ, bé con thật ngây thơ.

Đôi khi làm ra những điều ngớ ngẩn nhưng chính điều đó cho thấy bé con giống như một tờ giấy trắng.

Đáng tiếc, tờ giấy trắng này lại rơi trúng vào tay anh, một đôi tay không chỉ từng rướm máu mà còn trải qua nhiều sự việc kinh khủng hơn gấp bội lần.

Quan trọng, cũng chính đôi tay này đã cự tuyệt không biết bao nhiêu cô gái yêu thương anh thật lòng.

Hay nói cách khác, Âu Dương Kiều Vỹ là một tờ giấy trắng đầy non nớt, rơi vào tay của một kẻ luôn cự tuyệt thẳng thừng với tình yêu.

Vưu Kiện ngẩng mặt nhìn vào trong gương, bất giác cong khóe môi lên một góc, cười nhạt nhòa.

Trong lòng thầm nghĩ: Tờ giấy này quả thực chưa có một vết mực nào viết lên, bởi vì vốn dĩ nó là một tờ giấy dầu, căn bản không thể dạy bảo, ngược lại còn vô cùng cứng đầu lì lợm.

Vưu Kiện nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, thoáng nhíu mày lại.

Vậy, làm sao bây giờ?