Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 127: Ngày mai…cháu lại đến thăm bác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong Túc Vi đẩy cửa phòng bước vào, trong tay chỉ có một chiếc túi xách màu đỏ thẫm. Tiếng giày cao gót giẫm trên nền nhà tạo ra âm thanh lạnh lẽo ảm đạm.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại từ lúc nào không hay.

Phong Túc Vi đi tới trước, ngước mắt nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, cất tiếng nói: “Vưu Kiện, em đến rồi.”

Chiếc ghế xoay khẽ động đậy, lát sau thì quay đúng một vòng. Vưu Kiện có phần uể oải dựa vào lưng ghế, tay tì cằm, nâng mắt nhìn Phong Túc Vi.

Dưới mi mắt là một quầng thâm mờ nhạt.

Từ hôm bị Âu Dương Chấn Anh dùng roi điện đánh một trận cho đến nay còn chưa đến một tuần. Nhưng tình hình chung vẫn chưa thể khá hơn.

Anh vẫn chưa gặp được Âu Dương Kiều Vỹ cũng như không thể nghe ngóng gì được về tình trạng của cậu.

Phong Túc Vi im lặng quan sát anh một lúc mới thở dài nói: “Anh không ngủ đủ giấc à? Sao quầng thâm xuất hiện rồi kia?”

Vưu Kiện đưa tay với lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, châm lửa lên. Hộp thuốc nhẹ tênh, chỉ còn tầm hai điếu nữa thôi.

Ngọn lửa chậm rãi gặm nhấm đầu thuốc.

Vưu Kiện nhả ra một làn khói mới nói: “Ừ không ngủ được. Chuyện bên JIei thế nào rồi? Mấy hôm nay anh không qua bên đấy được, công việc bên đây dày đặc quá.”

Chưa vội trả lời, Phong Túc Vi di chuyển sang chỗ ghế sofa ngồi xuống. Cô đặt túi xách bên cạnh, chân trái gác lên chân phải, nhàn nhã đáp:

“Rất hỗn loạn. Công ty không có chủ tịch giống như rắn mất đầu, một số cổ đông trong công ty đang hăm he muốn chiếm lấy vị trí đầu tiên. Nhưng hiện tại em không thể điều tra gì thêm. Âu Dương Chấn Anh có lên tiếng sẽ tạm thời quay lại vị trí đó, nhưng nghe đâu cổ phần trong công ty đã thay đổi rồi.”

“Thay đổi?” Vưu Kiện nhướn mày nhìn qua.

Phong Túc Vi nghiêm túc nhìn anh: “Trước kia cổ phần của Kiều Vỹ cao nhất nên mới đảm nhiệm chức chủ tịch cổ đông. Nhưng hiện tại thì số cổ phần ấy đã bị chuyển giao cho người khác mất rồi, ngay cả Âu Dương Chấn Anh cũng không thể trở tay kịp nữa. Có điều, đến hôm nay trong công ty chưa có động tĩnh gì khác, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, chỉ có những thành phần nhỏ nhặt là chia bè kết phái với nhau mà thôi. Người giữ số cổ phần kia còn chưa xuất đầu lộ diện. Người ngoài như em không thể biết được, vì đây là tin mật gì đó.”

Điếu thuốc trong tay anh cứ thế tàn dần.

Vưu Kiện đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn dứt ra khỏi vẻ mặt nghiêm túc của Phong Túc Vi. Trong đầu anh xoay tròn rất nhiều chuyện của Âu Dương Kiều Vỹ lẫn JIei.

Các cổ đông trong JIei anh đều từng nghe qua vài cái tên nhưng chẳng mấy để tâm đến bọn họ. Cổ phần của anh thì cũng không quá nhiều, vừa đủ để có được một cái ghế trong phòng họp mà thôi. Nhưng nếu giống như Phong Túc Vi vừa nói thì tình hình lúc này rất nguy hiểm không phải sao?

Vị trí kia của cậu rất có khả năng sẽ bị chiếm mất.

Có điều, anh không hiểu lắm vì sao cổ phần lại được chuyển nhượng mà không ai biết hết vậy?

Kiều Vỹ có biết chuyện này không?

Em ấy đã chuyển nhượng cho ai mới được?

Nhưng khi không lại đi chuyển nhượng cổ phần của mình để làm gì?

Đầu mày của Vưu Kiện thoáng chau lại, rất lâu sau mới dãn ra được một chút.

Anh quay mặt nhìn Phong Túc Vi nói: “Tạm thời em cứ ở bên JIei, tiếp tục làm việc với nắm bắt thông tin giúp anh. Có gì kỳ lạ phải báo ngay lập tức.”

Phong Túc Vi không tuân lệnh cũng không từ chối, chỉ hỏi: “Sao anh lại quan tâm đến JIei quá vậy? Em thấy anh không quá đầu tư vào nó, nhưng lúc nào cũng ra sức bảo vệ nó ấy? Vì Kiều Vỹ à?”

Vưu Kiện rít đợt thuốc cuối cùng rồi khẽ cười một tiếng lãnh đạm.

“Vì đó là tâm huyết của gia đình em ấy, sao có thể không bảo vệ? Bây giờ em ấy không ở đó, anh cũng có trách nhiệm thay mặt bảo vệ chứ.”

Phong Túc Vi chống cằm, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt đong đầy loại cảm tình khó nói thành lời: “Chà, Vưu Kiện ngày xưa em biết hình như biến mất rồi. Vậy thì anh cứ cố gắng nhé, em sẽ hỗ trợ anh một tay.”

Nói rồi cô đứng dậy, đem theo túi xách xỏ vào cánh tay. Lúc đi vòng ra khỏi chỗ chiếc bàn rồi, cô mới quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hơi trầm xuống, tựa hồ có gì đó lấn cấn trong lòng:

“Lần trước em có nghe Vưu San kể qua chuyện anh đến nhà Kiều Vỹ. Vết thương lành lại rồi chứ?”

Nghe cô nhắc đến chuyện hôm bữa làm anh có chút kinh ngạc. Ngẩng đầu lên, Vưu Kiện nở một nụ cười vô bi vô hỉ nói: “Lành rồi, da anh da sắt, không chết được.”

Đối với vẻ ngoài lạc quan vô tư này của đối phương, Phong Túc Vi không mấy hứng thú, ngược lại còn thở dài thườn thượt.

“Anh nghĩ mình tỏ ra lạc quan thì người khác sẽ không đau lòng à? Sự thật là còn đau lòng hơn gấp bội ấy chứ, nhất là người nhà của anh. Em còn chưa nói đến Kiều Vỹ sau này mà biết được chuyện ấy sẽ khổ tâm đến mức nào.”

Ngón tay Vưu Kiện bỗng chốc cứng đờ.

Anh chăm chăm nhìn vào Phong Túc Vi, ánh mắt như sầm xuống, đầy đau khổ.

Đến cuối, Phong Túc Vi mới gỡ bỏ gương mặt nghiêm túc của mình, nhoẻn miệng cười: “Gồng mình cũng tốt, nhưng cũng không cần quá gồng mình như thế. Có gì không vui anh cứ tâm sự với người khác là được. Nói thật, em thấy xót cho hai người lắm, nên là cố gắng được tới đâu thì cứ cố gắng nhé!”

Dứt lời, Phong Túc Vi rời đi rất nhanh, như một cơn gió mát lành thoảng qua, đẩy lùi sự ảm đạm ngột ngạt trong phòng.

Vưu Kiện ngồi trên ghế như chết lặng bởi những lời cô vừa nói. Ngẫm nghĩ một hồi lâu, anh mới bất giác nhận ra, không biết từ khi nào mà nụ cười của anh lại trở nên giả dối như vậy.



Ngày hôm sau, mọi công việc ở Quý Phi đều được giao lại cho Rosia xử lý.

Vưu Kiện tự mình lái xe đến trước nhà của Âu Dương Kiều Vỹ.

Hiện tại mặt trời đã gần lên đầu ngọn cây, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, nóng đến ngạt thở. Những luồng sáng chói chang gay gắt rọi xuống mặt đất, nằm sạp trên mui xe, khiến nơi đó nòng hừng hực như một chiếc chảo bắt trên bếp.

Vưu Kiện cởi đai an toàn, mở cửa xe bước xuống. Anh đứng dựa vào xe, liếc mắt về phía cửa nhà một lúc lâu mới tiến về phía trước.

Trong nhà không có tiếng động nào phát ra. Sau vườn cũng không có một bóng người. Bên ngoài hàng rào không có xe hơi của Âu Dương Chấn Anh.

Vưu Kiện ngó quanh bốn phía rồi mới bước lên, ấn chuông cửa.

Bên trong dội ra một loạt tiếng bước chân vội vã.

Cửa mở, người đang đứng là một người con gái.

Vưu Kiện nâng mắt nhìn lên, vừa vặn người kia cũng tròn mắt nhìn anh.

Hai người mắt chạm mắt, hồi sau mới giật mình phản ứng.

“Thầy Vưu?”

“Chúc Văn?”

Hình như rất lâu rồi hai người mới có cơ hội gặp lại nhau, nhưng mà trong tình huống này thì có hơi bất ngờ.

Chúc Văn ngơ ngẩn vài giây mới chịu mở cửa lớn ra một chút, để cho Vưu Kiện vào nhà.

Trong nhà yên tĩnh vô cùng.

Vưu Kiện vẫn chưa ngồi xuống ghế, ngược lại thận trọng hỏi Chúc Văn: “Trong nhà có mình em thôi à? Hai bác đâu rồi?”

Hai bác?

Cách xưng hô thân mật này làm cho Chúc Văn có chút sửng sốt. Cô chăm chú nhìn Vưu Kiện hồi lâu mới gượng gạo mỉm cười, vươn tay ra mời anh ngồi.

“Thầy, thầy ngồi xuống trước đã.”

Vưu Kiện đánh mắt nhìn sang chiếc ghế, vẫn không an tâm mà ngồi xuống. Dù sao người mời anh vào nhà không phải là Âu Dương Chấn Anh hay là Liêu Mịch, cho nên…

Lát sau, Vưu Kiện ngồi xuống ghế. Chúc Văn đi đến rót cho anh một cốc nước trà rồi ngồi xuống ở đối diện.

“Em có biết qua chuyện của thầy và Kiều Vỹ rồi. Đáng lý hôm nay em không ở đây đâu, nhưng vì dì đổ bệnh, em phải qua đây xem thế nào. Trong nhà chỉ còn có hai người lớn, chú thì lo chuyện công ty nên không có thời gian. Cậu của Kiều Vỹ cũng bận rộn suốt, nên em mới ở đây này.”

Vưu Kiện cúi nhìn cốc trà, không uống, chỉ lặng lẽ nhìn một chút mới nhớ đến Liêu Kế Hải. Nếu Chúc Văn không nhắc thì anh cũng suýt quên mất con người này rồi.

“Vậy bác gái đang nghỉ ngơi trong phòng à? Bị ốm nặng không?”

Chúc Văn thở dài, tự rót cho mình một cốc trà uống rồi nói: “Không nặng lắm ạ, chỉ là suy nhược cơ thể thôi. Dù sao tình hình của Kiều Vỹ đã như vậy, làm cha mẹ sao mà không đau lòng được chứ?”

Nghe đến đây, Vưu Kiện nâng mắt nghiêm túc nhìn đối phương, gạn hỏi: “Tình hình của em ấy thế nào?”

Chúc Văn sửng sốt: “Thầy không biết gì sao?”

Vưu Kiện không đáp lại, nhưng trong ánh mắt đã đủ hiện rõ nỗi khổ sở của anh rồi.

Chúc Văn như chưa thể tin được, cứ nhìn anh rất lâu, sau đó chậm chạp nuốt nước bọt, hồi hộp đáp: “Tình hình của cậu ấy…nhẹ nhàng mà nói thì là có hơi tệ, còn nếu thẳng thừng mà nói thì không biết khi nào thì tỉnh dậy nữa. Trạng thái như người thực vật vậy, nhắm mắt, tim còn đập, nhưng không biết gì xung quanh.”

Đầu ngón tay của Vưu Kiện lạnh toát, run rẩy.

“Em đã nhìn thấy Kiều Vỹ chưa?” Giọng nói của anh cũng lạc đi một tông.

Chúc Văn hít một hơi sâu: “Rồi ạ.”

Ngay lập tức, Vưu Kiện nắm lấy bàn tay của cô đặt trên bàn, nhiệt độ lạnh buốt truyền qua da thịt của cô, làm cô giật mình, ngước mắt nhìn anh.

“Thầy Vưu…”

Vẻ mặt Vưu Kiện lúc này vô cùng nghiêm khắc, cũng đầy vẻ tha thiết cầu xin.

“Chúc Văn, thầy muốn nhìn thấy Kiều Vỹ một lần, chỉ một lần thôi cũng được. Em có thể đưa thầy đến đó được không?”

Chúc Văn nhìn vào đôi mắt tràn ngập hy vọng của đối phương, đột nhiên trái tim bị xiết lại, đau nhói. Cô chưa từng chứng kiến khuôn mặt này của anh bao giờ.

Là thầy ấy đang đau lòng sao?

Ánh mắt đó…sao lại thống khổ đến vậy chứ?

Chúc Văn nhìn xuống đôi tay của mình đang được tay anh bọc lấy, vẫn lạnh như gió rét, nhưng cô không hoảng hốt nữa, ngược lại thấy thương xót vô cùng.

“Chuyện này, em không giúp được.” Giọng nói của Chúc Văn rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu.

Đôi mắt Vưu Kiện đục ngầu, không rõ vì lý do gì. Anh im lặng nhìn cô, sau đó bật cười: “Sao lại không giúp được?”

Khó khăn lắm Chúc Văn mới rút tay lại được. Cô nén tiếng thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói: “Vì Kiều Vỹ không có ở đây. Cậu ấy ở một nơi chúng ta không cách nào tự mình đến đó được. Một nơi rất gần mà cũng rất xa, thầy có hiểu không? Ngoại trừ ba mẹ của cậu ấy dẫn đến, thì không còn cách nào khác.”

Tia hy vọng vừa le lói trong lòng lập tức bị dội tắt.

Vưu Kiện cúi gằm mặt, không để lộ biểu cảm của mình. Anh bấm vào lòng bàn tay, cố gắng hết mức có thể kìm nén cảm xúc trong tim mình.

Đến cùng anh vẫn không thể tự mình tìm đến đó được.

Anh phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc thì phải làm sao bây giờ?

Vưu Kiện nhắm mắt lại, muốn nghĩ ra cách khác nhưng không thể. Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói sắc lạnh của người thứ ba.

“Sao cậu còn đến đây?”

Tiếng nói vọng từ trên lầu xuống, làm cho Chúc Văn cũng hoảng hồn đứng dậy.

Vưu Kiện ngẩng mặt lên nhìn qua, cảm giác cơ thể đều trở nên tê rần. Liêu Mịch bước xuống từng bậc cầu thang, đi ra ngoài phòng khách.

Bà nhìn Chúc Văn, tỏ rõ thái độ không hài lòng: “Dì không phải đã dặn con rồi sao? Không được cho loại người này bước chân vào nhà cơ mà!”

Chúc Văn cắn môi, đầy bối rối nhìn Liêu Mịch, muốn nói đỡ một câu thì Vưu Kiện đã lên tiếng trước.

“Bác gái, là cháu tự vào, không liên quan đến Chúc Văn đâu.”

Liêu Mịch quay mặt qua, lạnh nhạt nói: “Cậu có quyền lên tiếng ở đây sao? Mau ra khỏi nhà tôi ngay!”

Chúc Văn đi đến, đỡ lấy vai của bà, vội nói: “Dì, thầy ấy đến vì muốn gặp Kiều Vỹ thôi ạ. Dì đừng như vậy có được không? Thầy ấy không phải loại người đáng ghét như thế đâu. Dì phải tin con!”

Mặc cho Chúc Văn nói hết lời, Liêu Mịch đều lạnh nhạt gạt đi: “Tiễn khách.”

Vưu Kiện im lặng không nói gì từ nãy đến giờ. Anh nhìn sang Liêu Mịch, nhận ra sắc mặt của bà rất tiều tụy, dường như đã mất ngủ nhiều đêm, trong lòng cũng xót xa.

Anh chợt nhớ đến mẹ của mình, có những lúc cũng buồn phiền lo lắng cho con cái đến quên ăn mất ngủ.

Hiện tại, Vưu Kiện xem Liêu Mịch giống như Thẩm Ninh, cho nên thật lòng muốn chăm sóc và yêu thương bà như mẹ của mình vậy.

Thấy Chúc Văn vẫn muốn nói giúp mình mấy lời làm Vưu Kiện cũng cảm động phần nào. Anh nhìn cô giây lát mới nở một nụ cười bình thản nói:

“Đủ rồi Chúc Văn, thầy sẽ tự mình giải quyết chuyện của mình.”

Dừng một chốc, anh nhìn sang Liêu Mịch, giọng nói vẫn chân thành như ngày hôm ấy: “Bác thật sự rất ghét cháu đúng không? Dù cho cháu có cố gắng bằng mọi cách thì vẫn không thể đón nhận cháu sao?”

Liêu Mịch quay qua nhìn anh.

Trong lòng bà không trả lời được câu hỏi này. Vì sao thì bà không rõ, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện tha thứ cho người đàn ông này, bà lại phân vân và đau lòng.

Liêu Mịch luôn tự hỏi, không biết liệu có nên tin tưởng thêm một lần nữa hay không sau nhiều chuyện tồi tệ đã xảy ra?

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Vưu Kiện, Liêu Mịch tựa như thấy được tấm lòng của anh vậy.

Là người này thật sự thay đổi rồi sao? Hay vì ảo giác của bản thân?

Liêu Mịch dù sao cũng là một người dễ mềm lòng. Bà sống thiên về tình cảm, cho nên mới từng dám gạt đi chuyện quá khứ, chấp nhận Âu Dương Chấn Anh.

Nhưng lần này liên quan đến con trai của bà, bà không thể tùy tiện tin tưởng vào một người dưng được.

Liêu Mịch dời tầm nhìn, giọng điệu khi cất lên đã phần nào dịu xuống: “Tôi còn phải xem xem sự cố gắng mà cậu nói là đến mức nào.”

Vưu Kiện nhìn Liêu Mịch, trong một khắc như gỡ được gánh nặng, nhưng ngay lập tức lại rối bời không biết phải làm gì mới thể hiện được sự cố gắng mà bản thân vừa nói.

Qua một lúc lâu, chẳng ai lên tiếng làm cho bầu không khí rơi vào trầm mặc ngột ngạt.

Cho tới khi Vưu Kiện bất ngờ hơi cúi người xuống trước Liêu Mịch cùng với giọng nói trầm trầm ấm áp của anh cất lên.

Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra cách hay, cho nên chỉ có thể nói một lời cuối trước khi rời khỏi đây: “Bác gái, bác nghỉ ngơi đi ạ. Ngày mai…cháu lại đến thăm bác.” 

Hết chương 127.



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 127  Ngày mai…cháu lại đến thăm bác

Phong Túc Vi đẩy cửa phòng bước vào, trong tay chỉ có một chiếc túi xách màu đỏ thẫm. Tiếng giày cao gót giẫm trên nền nhà tạo ra âm thanh lạnh lẽo ảm đạm.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại từ lúc nào không hay.

Phong Túc Vi đi tới trước, ngước mắt nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, cất tiếng nói: “Vưu Kiện, em đến rồi.”

Chiếc ghế xoay khẽ động đậy, lát sau thì quay đúng một vòng. Vưu Kiện có phần uể oải dựa vào lưng ghế, tay tì cằm, nâng mắt nhìn Phong Túc Vi.

Dưới mi mắt là một quầng thâm mờ nhạt.

Từ hôm bị Âu Dương Chấn Anh dùng roi điện đánh một trận cho đến nay còn chưa đến một tuần. Nhưng tình hình chung vẫn chưa thể khá hơn.

Anh vẫn chưa gặp được Âu Dương Kiều Vỹ cũng như không thể nghe ngóng gì được về tình trạng của cậu.

Phong Túc Vi im lặng quan sát anh một lúc mới thở dài nói: “Anh không ngủ đủ giấc à? Sao quầng thâm xuất hiện rồi kia?”

Vưu Kiện đưa tay với lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, châm lửa lên. Hộp thuốc nhẹ tênh, chỉ còn tầm hai điếu nữa thôi.

Ngọn lửa chậm rãi gặm nhấm đầu thuốc.

Vưu Kiện nhả ra một làn khói mới nói: “Ừ không ngủ được. Chuyện bên JIei thế nào rồi? Mấy hôm nay anh không qua bên đấy được, công việc bên đây dày đặc quá.”

Chưa vội trả lời, Phong Túc Vi di chuyển sang chỗ ghế sofa ngồi xuống. Cô đặt túi xách bên cạnh, chân trái gác lên chân phải, nhàn nhã đáp:

“Rất hỗn loạn. Công ty không có chủ tịch giống như rắn mất đầu, một số cổ đông trong công ty đang hăm he muốn chiếm lấy vị trí đầu tiên. Nhưng hiện tại em không thể điều tra gì thêm. Âu Dương Chấn Anh có lên tiếng sẽ tạm thời quay lại vị trí đó, nhưng nghe đâu cổ phần trong công ty đã thay đổi rồi.”

“Thay đổi?” Vưu Kiện nhướn mày nhìn qua.

Phong Túc Vi nghiêm túc nhìn anh: “Trước kia cổ phần của Kiều Vỹ cao nhất nên mới đảm nhiệm chức chủ tịch cổ đông. Nhưng hiện tại thì số cổ phần ấy đã bị chuyển giao cho người khác mất rồi, ngay cả Âu Dương Chấn Anh cũng không thể trở tay kịp nữa. Có điều, đến hôm nay trong công ty chưa có động tĩnh gì khác, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, chỉ có những thành phần nhỏ nhặt là chia bè kết phái với nhau mà thôi. Người giữ số cổ phần kia còn chưa xuất đầu lộ diện. Người ngoài như em không thể biết được, vì đây là tin mật gì đó.”

Điếu thuốc trong tay anh cứ thế tàn dần.

Vưu Kiện đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn dứt ra khỏi vẻ mặt nghiêm túc của Phong Túc Vi. Trong đầu anh xoay tròn rất nhiều chuyện của Âu Dương Kiều Vỹ lẫn JIei.

Các cổ đông trong JIei anh đều từng nghe qua vài cái tên nhưng chẳng mấy để tâm đến bọn họ. Cổ phần của anh thì cũng không quá nhiều, vừa đủ để có được một cái ghế trong phòng họp mà thôi. Nhưng nếu giống như Phong Túc Vi vừa nói thì tình hình lúc này rất nguy hiểm không phải sao?

Vị trí kia của cậu rất có khả năng sẽ bị chiếm mất.

Có điều, anh không hiểu lắm vì sao cổ phần lại được chuyển nhượng mà không ai biết hết vậy?

Kiều Vỹ có biết chuyện này không?

Em ấy đã chuyển nhượng cho ai mới được?

Nhưng khi không lại đi chuyển nhượng cổ phần của mình để làm gì?

Đầu mày của Vưu Kiện thoáng chau lại, rất lâu sau mới dãn ra được một chút.

Anh quay mặt nhìn Phong Túc Vi nói: “Tạm thời em cứ ở bên JIei, tiếp tục làm việc với nắm bắt thông tin giúp anh. Có gì kỳ lạ phải báo ngay lập tức.”

Phong Túc Vi không tuân lệnh cũng không từ chối, chỉ hỏi: “Sao anh lại quan tâm đến JIei quá vậy? Em thấy anh không quá đầu tư vào nó, nhưng lúc nào cũng ra sức bảo vệ nó ấy? Vì Kiều Vỹ à?”

Vưu Kiện rít đợt thuốc cuối cùng rồi khẽ cười một tiếng lãnh đạm.

“Vì đó là tâm huyết của gia đình em ấy, sao có thể không bảo vệ? Bây giờ em ấy không ở đó, anh cũng có trách nhiệm thay mặt bảo vệ chứ.”

Phong Túc Vi chống cằm, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt đong đầy loại cảm tình khó nói thành lời: “Chà, Vưu Kiện ngày xưa em biết hình như biến mất rồi. Vậy thì anh cứ cố gắng nhé, em sẽ hỗ trợ anh một tay.”

Nói rồi cô đứng dậy, đem theo túi xách xỏ vào cánh tay. Lúc đi vòng ra khỏi chỗ chiếc bàn rồi, cô mới quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hơi trầm xuống, tựa hồ có gì đó lấn cấn trong lòng:

“Lần trước em có nghe Vưu San kể qua chuyện anh đến nhà Kiều Vỹ. Vết thương lành lại rồi chứ?”

Nghe cô nhắc đến chuyện hôm bữa làm anh có chút kinh ngạc. Ngẩng đầu lên, Vưu Kiện nở một nụ cười vô bi vô hỉ nói: “Lành rồi, da anh da sắt, không chết được.”

Đối với vẻ ngoài lạc quan vô tư này của đối phương, Phong Túc Vi không mấy hứng thú, ngược lại còn thở dài thườn thượt.

“Anh nghĩ mình tỏ ra lạc quan thì người khác sẽ không đau lòng à? Sự thật là còn đau lòng hơn gấp bội ấy chứ, nhất là người nhà của anh. Em còn chưa nói đến Kiều Vỹ sau này mà biết được chuyện ấy sẽ khổ tâm đến mức nào.”

Ngón tay Vưu Kiện bỗng chốc cứng đờ.

Anh chăm chăm nhìn vào Phong Túc Vi, ánh mắt như sầm xuống, đầy đau khổ.

Đến cuối, Phong Túc Vi mới gỡ bỏ gương mặt nghiêm túc của mình, nhoẻn miệng cười: “Gồng mình cũng tốt, nhưng cũng không cần quá gồng mình như thế. Có gì không vui anh cứ tâm sự với người khác là được. Nói thật, em thấy xót cho hai người lắm, nên là cố gắng được tới đâu thì cứ cố gắng nhé!”

Dứt lời, Phong Túc Vi rời đi rất nhanh, như một cơn gió mát lành thoảng qua, đẩy lùi sự ảm đạm ngột ngạt trong phòng.

Vưu Kiện ngồi trên ghế như chết lặng bởi những lời cô vừa nói. Ngẫm nghĩ một hồi lâu, anh mới bất giác nhận ra, không biết từ khi nào mà nụ cười của anh lại trở nên giả dối như vậy.



Ngày hôm sau, mọi công việc ở Quý Phi đều được giao lại cho Rosia xử lý.

Vưu Kiện tự mình lái xe đến trước nhà của Âu Dương Kiều Vỹ.

Hiện tại mặt trời đã gần lên đầu ngọn cây, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, nóng đến ngạt thở. Những luồng sáng chói chang gay gắt rọi xuống mặt đất, nằm sạp trên mui xe, khiến nơi đó nòng hừng hực như một chiếc chảo bắt trên bếp.

Vưu Kiện cởi đai an toàn, mở cửa xe bước xuống. Anh đứng dựa vào xe, liếc mắt về phía cửa nhà một lúc lâu mới tiến về phía trước.

Trong nhà không có tiếng động nào phát ra. Sau vườn cũng không có một bóng người. Bên ngoài hàng rào không có xe hơi của Âu Dương Chấn Anh.

Vưu Kiện ngó quanh bốn phía rồi mới bước lên, ấn chuông cửa.

Bên trong dội ra một loạt tiếng bước chân vội vã.

Cửa mở, người đang đứng là một người con gái.

Vưu Kiện nâng mắt nhìn lên, vừa vặn người kia cũng tròn mắt nhìn anh.

Hai người mắt chạm mắt, hồi sau mới giật mình phản ứng.

“Thầy Vưu?”

“Chúc Văn?”

Hình như rất lâu rồi hai người mới có cơ hội gặp lại nhau, nhưng mà trong tình huống này thì có hơi bất ngờ.

Chúc Văn ngơ ngẩn vài giây mới chịu mở cửa lớn ra một chút, để cho Vưu Kiện vào nhà.

Trong nhà yên tĩnh vô cùng.

Vưu Kiện vẫn chưa ngồi xuống ghế, ngược lại thận trọng hỏi Chúc Văn: “Trong nhà có mình em thôi à? Hai bác đâu rồi?”

Hai bác?

Cách xưng hô thân mật này làm cho Chúc Văn có chút sửng sốt. Cô chăm chú nhìn Vưu Kiện hồi lâu mới gượng gạo mỉm cười, vươn tay ra mời anh ngồi.

“Thầy, thầy ngồi xuống trước đã.”

Vưu Kiện đánh mắt nhìn sang chiếc ghế, vẫn không an tâm mà ngồi xuống. Dù sao người mời anh vào nhà không phải là Âu Dương Chấn Anh hay là Liêu Mịch, cho nên…

Lát sau, Vưu Kiện ngồi xuống ghế. Chúc Văn đi đến rót cho anh một cốc nước trà rồi ngồi xuống ở đối diện.

“Em có biết qua chuyện của thầy và Kiều Vỹ rồi. Đáng lý hôm nay em không ở đây đâu, nhưng vì dì đổ bệnh, em phải qua đây xem thế nào. Trong nhà chỉ còn có hai người lớn, chú thì lo chuyện công ty nên không có thời gian. Cậu của Kiều Vỹ cũng bận rộn suốt, nên em mới ở đây này.”

Vưu Kiện cúi nhìn cốc trà, không uống, chỉ lặng lẽ nhìn một chút mới nhớ đến Liêu Kế Hải. Nếu Chúc Văn không nhắc thì anh cũng suýt quên mất con người này rồi.

“Vậy bác gái đang nghỉ ngơi trong phòng à? Bị ốm nặng không?”

Chúc Văn thở dài, tự rót cho mình một cốc trà uống rồi nói: “Không nặng lắm ạ, chỉ là suy nhược cơ thể thôi. Dù sao tình hình của Kiều Vỹ đã như vậy, làm cha mẹ sao mà không đau lòng được chứ?”

Nghe đến đây, Vưu Kiện nâng mắt nghiêm túc nhìn đối phương, gạn hỏi: “Tình hình của em ấy thế nào?”

Chúc Văn sửng sốt: “Thầy không biết gì sao?”

Vưu Kiện không đáp lại, nhưng trong ánh mắt đã đủ hiện rõ nỗi khổ sở của anh rồi.

Chúc Văn như chưa thể tin được, cứ nhìn anh rất lâu, sau đó chậm chạp nuốt nước bọt, hồi hộp đáp: “Tình hình của cậu ấy…nhẹ nhàng mà nói thì là có hơi tệ, còn nếu thẳng thừng mà nói thì không biết khi nào thì tỉnh dậy nữa. Trạng thái như người thực vật vậy, nhắm mắt, tim còn đập, nhưng không biết gì xung quanh.”

Đầu ngón tay của Vưu Kiện lạnh toát, run rẩy.

“Em đã nhìn thấy Kiều Vỹ chưa?” Giọng nói của anh cũng lạc đi một tông.

Chúc Văn hít một hơi sâu: “Rồi ạ.”

Ngay lập tức, Vưu Kiện nắm lấy bàn tay của cô đặt trên bàn, nhiệt độ lạnh buốt truyền qua da thịt của cô, làm cô giật mình, ngước mắt nhìn anh.

“Thầy Vưu…”

Vẻ mặt Vưu Kiện lúc này vô cùng nghiêm khắc, cũng đầy vẻ tha thiết cầu xin.

“Chúc Văn, thầy muốn nhìn thấy Kiều Vỹ một lần, chỉ một lần thôi cũng được. Em có thể đưa thầy đến đó được không?”

Chúc Văn nhìn vào đôi mắt tràn ngập hy vọng của đối phương, đột nhiên trái tim bị xiết lại, đau nhói. Cô chưa từng chứng kiến khuôn mặt này của anh bao giờ.

Là thầy ấy đang đau lòng sao?

Ánh mắt đó…sao lại thống khổ đến vậy chứ?

Chúc Văn nhìn xuống đôi tay của mình đang được tay anh bọc lấy, vẫn lạnh như gió rét, nhưng cô không hoảng hốt nữa, ngược lại thấy thương xót vô cùng.

“Chuyện này, em không giúp được.” Giọng nói của Chúc Văn rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu.

Đôi mắt Vưu Kiện đục ngầu, không rõ vì lý do gì. Anh im lặng nhìn cô, sau đó bật cười: “Sao lại không giúp được?”

Khó khăn lắm Chúc Văn mới rút tay lại được. Cô nén tiếng thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói: “Vì Kiều Vỹ không có ở đây. Cậu ấy ở một nơi chúng ta không cách nào tự mình đến đó được. Một nơi rất gần mà cũng rất xa, thầy có hiểu không? Ngoại trừ ba mẹ của cậu ấy dẫn đến, thì không còn cách nào khác.”

Tia hy vọng vừa le lói trong lòng lập tức bị dội tắt.

Vưu Kiện cúi gằm mặt, không để lộ biểu cảm của mình. Anh bấm vào lòng bàn tay, cố gắng hết mức có thể kìm nén cảm xúc trong tim mình.

Đến cùng anh vẫn không thể tự mình tìm đến đó được.

Anh phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc thì phải làm sao bây giờ?

Vưu Kiện nhắm mắt lại, muốn nghĩ ra cách khác nhưng không thể. Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói sắc lạnh của người thứ ba.

“Sao cậu còn đến đây?”

Tiếng nói vọng từ trên lầu xuống, làm cho Chúc Văn cũng hoảng hồn đứng dậy.

Vưu Kiện ngẩng mặt lên nhìn qua, cảm giác cơ thể đều trở nên tê rần. Liêu Mịch bước xuống từng bậc cầu thang, đi ra ngoài phòng khách.

Bà nhìn Chúc Văn, tỏ rõ thái độ không hài lòng: “Dì không phải đã dặn con rồi sao? Không được cho loại người này bước chân vào nhà cơ mà!”

Chúc Văn cắn môi, đầy bối rối nhìn Liêu Mịch, muốn nói đỡ một câu thì Vưu Kiện đã lên tiếng trước.

“Bác gái, là cháu tự vào, không liên quan đến Chúc Văn đâu.”

Liêu Mịch quay mặt qua, lạnh nhạt nói: “Cậu có quyền lên tiếng ở đây sao? Mau ra khỏi nhà tôi ngay!”

Chúc Văn đi đến, đỡ lấy vai của bà, vội nói: “Dì, thầy ấy đến vì muốn gặp Kiều Vỹ thôi ạ. Dì đừng như vậy có được không? Thầy ấy không phải loại người đáng ghét như thế đâu. Dì phải tin con!”

Mặc cho Chúc Văn nói hết lời, Liêu Mịch đều lạnh nhạt gạt đi: “Tiễn khách.”

Vưu Kiện im lặng không nói gì từ nãy đến giờ. Anh nhìn sang Liêu Mịch, nhận ra sắc mặt của bà rất tiều tụy, dường như đã mất ngủ nhiều đêm, trong lòng cũng xót xa.

Anh chợt nhớ đến mẹ của mình, có những lúc cũng buồn phiền lo lắng cho con cái đến quên ăn mất ngủ.

Hiện tại, Vưu Kiện xem Liêu Mịch giống như Thẩm Ninh, cho nên thật lòng muốn chăm sóc và yêu thương bà như mẹ của mình vậy.

Thấy Chúc Văn vẫn muốn nói giúp mình mấy lời làm Vưu Kiện cũng cảm động phần nào. Anh nhìn cô giây lát mới nở một nụ cười bình thản nói:

“Đủ rồi Chúc Văn, thầy sẽ tự mình giải quyết chuyện của mình.”

Dừng một chốc, anh nhìn sang Liêu Mịch, giọng nói vẫn chân thành như ngày hôm ấy: “Bác thật sự rất ghét cháu đúng không? Dù cho cháu có cố gắng bằng mọi cách thì vẫn không thể đón nhận cháu sao?”

Liêu Mịch quay qua nhìn anh.

Trong lòng bà không trả lời được câu hỏi này. Vì sao thì bà không rõ, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện tha thứ cho người đàn ông này, bà lại phân vân và đau lòng.

Liêu Mịch luôn tự hỏi, không biết liệu có nên tin tưởng thêm một lần nữa hay không sau nhiều chuyện tồi tệ đã xảy ra?

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Vưu Kiện, Liêu Mịch tựa như thấy được tấm lòng của anh vậy.

Là người này thật sự thay đổi rồi sao? Hay vì ảo giác của bản thân?

Liêu Mịch dù sao cũng là một người dễ mềm lòng. Bà sống thiên về tình cảm, cho nên mới từng dám gạt đi chuyện quá khứ, chấp nhận Âu Dương Chấn Anh.

Nhưng lần này liên quan đến con trai của bà, bà không thể tùy tiện tin tưởng vào một người dưng được.

Liêu Mịch dời tầm nhìn, giọng điệu khi cất lên đã phần nào dịu xuống: “Tôi còn phải xem xem sự cố gắng mà cậu nói là đến mức nào.”

Vưu Kiện nhìn Liêu Mịch, trong một khắc như gỡ được gánh nặng, nhưng ngay lập tức lại rối bời không biết phải làm gì mới thể hiện được sự cố gắng mà bản thân vừa nói.

Qua một lúc lâu, chẳng ai lên tiếng làm cho bầu không khí rơi vào trầm mặc ngột ngạt.

Cho tới khi Vưu Kiện bất ngờ hơi cúi người xuống trước Liêu Mịch cùng với giọng nói trầm trầm ấm áp của anh cất lên.

Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra cách hay, cho nên chỉ có thể nói một lời cuối trước khi rời khỏi đây: “Bác gái, bác nghỉ ngơi đi ạ. Ngày mai…cháu lại đến thăm bác.” 

Hết chương 127.