Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 118: Vì anh yêu Kiều Vỹ




Khi những người lính cứu hỏa lên đến nơi, xung quanh chỉ còn mỗi ngọn lửa hung hãn ấy bao vây.

Không còn một bóng người nào.

Ở khu vực phía sau khách sạn, Vưu Kiện đang ngồi dựa lưng vào vách tường. Nơi anh ngồi là một chỗ vừa tối vừa khuất, tiếng ồn gần đó truyền tới giúp anh xác định được tình hình của đám cháy.

Có vẻ bọn họ đã dập tắt được nó chỉ trong vòng năm phút đồng hồ.

Trong năm phút đó, Vưu Kiện chỉ nhất mực nhìn vào vết thương ở cánh tay. Lớp da bị bỏng bong tróc lở loét, máu sẫm màu đã sớm khô lại.

Khi nãy Vưu Kiện đã quyết định nhảy xuống qua cửa sổ ở phía đối diện tại tầng mười. Anh biết rõ khoảng cách này cũng khá nguy hiểm, nhưng anh không còn cách nào khác.

Vốn dĩ những thứ bên trong cơ thể của một ma cà rồng rất khác biệt với con người, nếu anh đem vết thương này đi xuống dưới thì sẽ khiến cho không ít người hốt hoảng. Còn nếu anh tiếp tục chần chừ ở lại thì sớm muộn cũng bị hơi nóng kia thiêu đốt.

Vì nhảy xuống ở khoảng cách quá cao, mắt cá chân của Vưu Kiện cũng bị chấn thương nhẹ.

Anh ngửa cổ dựa ra đằng sau, cố gắng hít thở thật đều. Đợi đến khi cơn đau dần lắng xuống, anh mới lấy điện thoại ra gọi cho một người.

Như thường lệ, người bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, lạnh đến vô cảm: “Lại muốn hỏi tình hình bảo bối của anh à?”

Một tháng trước, Vưu Kiện luôn tìm đến Vưu Hạ để hỏi thăm tình hình của Âu Dương Kiều Vỹ. Thuốc mà Vưu Hạ kê cho cậu rất tốt, uống suốt nửa tháng, những triệu chứng kia cũng bắt đầu giảm bớt rồi biến mất hẳn.

Nhưng mà Vưu Kiện cảm thấy chưa an tâm lắm, cho nên luôn gọi điện thoại Vưu Hạ có cần phải đi kiểm tra gì thêm không.

Anh gọi nhiều đến mức Vưu Hạ suýt nữa đã thẳng tay chặn số của đối phương.

Bẵng đi một thời gian, hôm nay Vưu Kiện lại gọi cho y, nhưng không phải vì Âu Dương Kiều Vỹ.

Vưu Kiện đang đau, không có tâm trạng giỡn mặt với Vưu Hạ, thẳng thắn nói: “Anh bị thương, mau đến Hồ Thanh đón anh đi.”

Ngón tay đang viết lên giấy của Vưu Hạ thoáng dừng lại. Y nghĩ mình nghe nhầm, bèn gạn hỏi lại: “Anh bị thương hay ai bị thương?”

Vưu Kiện hình như không còn kiên nhẫn, nói bằng giọng gắt gao: “Là anh, anh mày bị thương rồi.”

Vưu Hạ buông bút xuống, đầu chân mày chau vào nhau, nghiêm túc nói: “Đợi em.”

Sau đó thì nhanh chóng cúp máy, rời khỏi phòng khám riêng của mình.

Vưu Kiện cũng cất di động vào túi, ngồi lặng thinh một chỗ đợi người kia tới.

Đối với tốc độ của ma cà rồng mà nói thì chắc chắn không cần phải đi máy bay để tới Hồ Thanh. Vưu Hạ bắn tốc độ đến chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn mà Vưu Kiện đang ở.

Lúc y rút điện thoại ra định gọi thì bất giác ngửi thấy mùi máu. Mùi máu này đương nhiên rất quen thuộc đối với loài của y.

Là máu của đồng loại.

Vưu Hạ nheo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó mau chóng xác định được vị trí của Vưu Kiện. Y chạy đến con hẻm nhỏ phía sau khách sạn, lập tức nhìn thấy Vưu Kiện đang ngồi bệt dưới đất, người dựa vách tường, mắt nhắm nghiền lại, trông vô cùng mệt mỏi.

Vưu Hạ đi tới gần, cúi người, đỡ lấy cánh tay của Vưu Kiện. Động tác này làm cho anh giật mình, mở mắt đầy cảnh giác.

Một giây sau, anh liền thả lõng cơ thể, dựa vào Vưu Hạ.

“Đến cũng không lên tiếng.”

Vưu Kiện làu bàu trong miệng, Vưu Hạ tình cờ nghe được, suýt nữa anh đã bị người ta cho ở lại.



Phòng khám riêng của Vưu Hạ nằm ở trung tâm sầm uất. Sau khi tốt nghiệp xong xuôi, y vào bệnh viện của nhà làm theo như an bài của Vưu Thần.

Lý do Vưu Thần bắt Vưu Hạ vào bệnh viện của nhà là vì muốn tránh đi phiền phức. Tính cách Vưu Hạ đôi lúc nghiêm túc, đôi lúc thì nóng nảy, rất dễ sinh sự hoặc bị người ta sinh sự.

Làm cho nhà là phương án tốt nhất.

Ngoài việc

mỗi ngày đều điểm danh đầy đủ ở bệnh viện, Vưu Hạ còn mở thêm một phòng khám riêng do tự mình làm chủ, tiền bạc của phòng khám này y cũng không vay mượn bất kỳ ai, tự để dành tự phục vụ.

Điểm này rất giống với ba anh chị của y.

Độc lập và cứng cỏi.

Vưu Kiện ngồi trên chiếc giường của bệnh nhân, drap màu trắng, được xếp phẳng phiu. Khi anh ngồi lên, một góc bị nhăn nhúm lại.

Vưu Hạ đóng cửa phòng lại, đi tới lấy hộp sơ cứu ra. Mùi thuốc sát trùng trong căn phòng xộc lên mũi khiến Vưu Kiện hơi nhăn mày.

Con người anh từ nhỏ đã biết đổ máu là thế nào, mức độ nặng nhẹ anh đều trải qua. Chỉ có lần này tiếp xúc với lửa quá lâu khiến cho vết thương trở nên nghiêm trọng.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn vào nó, Vưu Hạ đã biết nguyên do từ đâu rồi. Nhưng y không rõ vì sao người kia lại bị bỏng nặng đến thế.

Vưu Hạ lãnh đạm liếc nhìn đánh giá vết bỏng một chút, sau đó thình lình giơ hai tay lên, muốn cởi áo Vưu Kiện.

Động tác bất ngờ mà dứt khoát làm cho anh suýt nữa la lên.

Nhìn ánh mắt sửng sốt của đối phương, Vưu Hạ không thể không khinh bỉ: “Anh nghĩ mình còn là trai tân à mà hoảng hốt? Cởi áo ra, sát trùng này.”

Ờ…tuy không phải trai tân nhưng mà đột nhiên sấn tới muốn lột áo người ta thì không được hết hồn sao?

Vưu Kiện lạnh nhạt liếc xéo thằng em trai vô cảm của mình, sau đó rướn người tới trước, bỉ ổi nói: “Cởi giúp đi, tay què rồi.”

Thật may là Vưu Hạ đã sống với Vưu Kiện từ lúc nhỏ cho tới khi đi du học, nên mới đủ sức chịu đựng vẻ mặt nghênh ngang không kém phần khốn nạn này của anh.

Bị thương rồi vẫn còn nhây được.

Vưu Hạ cởi chiếc áo sơmi màu đen ra khỏi người anh, sau đó bắt đầu sát trùng vết thương. Bây giờ nhìn kỹ lại, vết bỏng này nghiêm trọng hơn y nghĩ.

Thuốc thấm vào nhất thời làm Vưu Kiện chau mày, nhưng anh nghiến chặt răng, không để bật ra một tiếng kêu than nào.

Lúc băng lại vết thương, Vưu Hạ có hỏi một câu: “Do đám cháy chỗ khách sạn làm à?”

Hỏi câu này chỉ là hỏi cho có lệ. Đương nhiên y biết nguyên nhân từ đám lửa kia rồi. Có điều vì sao lại để lửa làm bỏng đến mức này mới là thứ khiến y khó hiểu.

Vưu Kiện liếc nhìn mấy lớp vải đang quấn trên cánh tay, trầm mặc giây lát: “Ừ thì bỏng do lửa đấy.”

Vưu Hạ ngẩng đầu lên, lạnh như băng: “Sao lại như vậy? Anh cũng có chân mà, tốc độ còn kinh hơn người thường, sao có thể bị bỏng được?”

Thật lòng Vưu Kiện không muốn nói quá rõ về chuyện này. Vì anh hiểu được Vưu Hạ sẽ phản ứng thế nào khi mà biết được sự thật.

Hẳn là rất…

Còn đang nghĩ ngợi đến tình huống xấu nhất thì Vưu Hạ thình lình quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc:

“Khoan đã, hôm nay anh đi cùng với thằng nhóc kia đúng không? Ở cùng một khách sạn? Vưu Kiện, anh đừng nói với em là…”

Vưu Kiện cũng nâng mắt, nhìn y chằm chằm nhưng không nói gì.

Mấy lời cuối cùng khi nói ra, giọng điệu của Vưu Hạ càng lạnh xuống vài phần: “Anh lao vào lửa để cứu nó đúng không?”

Tốt thật.

Có một thằng em nhạy bén thế này đúng là tốt không có chỗ chê.

Vưu Kiện nhìn y, nở một nụ cười thay cho câu trả lời của mình.

Như không tin được, Vưu Hạ sững sờ mất một lúc mới buột miệng gắt lên: “Anh bị điên à? Anh có nghĩ đến mình không thế? Đó là lửa, là lửa chứ không phải không khí đâu.”

Nhìn bộ dạng tức giận của y, Vưu Kiện có thể hiểu được.

Lửa là thứ cấm kỵ cũng như là nỗi sợ của loài ma cà rồng các anh. Từ trước đến giờ mọi người trong tộc đều kiêng dè và tránh né nó như né tà, thậm chí còn dùng lửa làm hình phạt nặng nề đau đớn nhất.

Vưu Hạ lo lắng cho anh, anh hiểu.

Nhưng trong tình thế cấp bách đó, anh không thể chần chừ thêm được nữa.

Đó là Kiều Vỹ chứ không phải người khác.

Là người anh yêu, sao có thể trơ mắt nhìn mọi thứ tệ hại xảy đến với cậu được chứ?

Vưu Kiện lần sờ lên người mới sực nhớ mình đã cởi áo ra rồi. Anh nghiêng người, muốn lấy bao thuốc lá ở trong túi áo ra, rút một điếu hút nhưng Vưu Hạ đã ngăn lại.

“Anh trả lời trước đi đã.” Vưu Hạ chặn cánh tay còn lại của anh, nhanh chóng cuỗm mất bao thuốc lá.

Liếc nhìn bao thuốc trong tay y, Vưu Kiện nhíu mày: “Em còn không biết sao mà muốn anh phải trả lời?”

Vưu Hạ lạnh mặt: “Không biết.” Chỉ biết anh vừa làm một chuyện ngu ngốc thôi.

“Vì anh yêu Kiều Vỹ. Tính mạng của em ấy cũng là tính mạng của anh. Đủ thuyết phục rồi chứ?”

Giọng điệu vô cùng dứt khoát mà cũng rất si tình làm Vưu Hạ ngẩn người.

Lần đầu tiên Vưu Kiện thẳng thắn nói yêu một người nào đó, cũng như là lần đầu tiên có người khiến Vưu Hạ ngây như phỗng.

Hai người nhìn nhau, hồi sau Vưu Kiện dời tầm mắt, nhắm chuẩn xác thời gian rướn người, giành lấy bao thuốc. Một tay rút điếu thuốc ra, ngậm lên môi.

Sau đó anh nhìn Vưu Hạ, hất cằm lên ra hiệu, châm lửa đi.

Vưu Hạ đi tới châm lửa lên điếu thuốc rồi cười khẩy: “Vậy bây giờ em nên vỗ tay tán dương cho sự hy sinh cao cả cảm động của anh đúng không?”

Vưu Kiện rít một hơi thuốc, làn khói xanh xám tỏa ra, làm cho đôi mắt của anh càng trở nên mông lung hơn. Anh dựa vào tường, gác cánh tay bị thương lên chiếc gối, im lặng hút thuốc.

Thấy anh không phản kháng lời nào, Vưu Hạ cũng xoay người đi tới bàn làm việc mà ngồi xuống.

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng hơn nhiều.

Cứ vậy, Vưu Kiện hút xong điếu thuốc.

Lúc này anh mới nghiêng đầu nhìn Vưu Hạ, sắc mặt không còn thoải mái như khi nãy nữa, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn.

“Em có từng nghĩ sau này mình sẽ yêu một ai đó không?”

Vưu Hạ đang gõ bàn phím, vốn dĩ không muốn để tâm đến anh nữa, nhưng nghe câu hỏi này làm y khó chịu trong lòng.

Sao mọi người luôn quan trọng tình yêu đến như thế?

Nó có ích gì? Rốt cuộc nó có lợi ích gì chứ?

Vưu Thần cũng vì yêu đương mù quáng mà cãi lại lời Vưu Quán Thanh, khiến cho nhà cửa không khác gì địa ngục, thù oán chồng chất chẳng thể rửa sạch nổi.

Bây giờ đến cả Vưu Kiện nổi tiếng phong lưu đa tình cũng đang chìm đắm trong loại tình yêu chân thành ấy.

Vưu Hạ cúi mặt nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: “Có.”

Vưu Kiện giây trước kinh ngạc, giây sau đã bị y giội một gáo nước lạnh.

“Em yêu bản thân mình. Chỉ có em mới không thể bỏ rơi mình thôi, còn những người khác sao có thể tin tưởng được chứ?”

Vưu Kiện nghe xong không khỏi bật cười.

Hình như ngày trước anh cũng từng nghĩ giống y.

Bây giờ ngẫm lại, anh thấy không đúng lắm.

Còn chưa kịp lên tiếng, Vưu Hạ ngồi chếch đối diện lại cười lạnh: “Còn anh, em không nghĩ anh cũng có ngày hôm nay, yêu một người đến lao vào biển lửa, bất chấp tính mạng của mình. Cơ mà anh cũng nên nhớ một chuyện, bây giờ anh ở đây, người kia sống chết chưa rõ, nhưng nếu tỉnh dậy thì chưa chắc đã biết đến công sức của anh đâu.”

Một câu này như đánh thẳng vào lòng anh.

Đau đớn và không cam tâm.

Vưu Kiện chau chặt mày, không khỏi nhớ đến khoảnh khắc mình giao Âu Dương Kiều Vỹ cho Dalziel.

Cũng vì không muốn cậu phải nán lại nơi đó quá lâu nên anh mới buộc làm như vậy.

Vết thương bỗng nhiên nhói lên.

Cơ hồ trái tim của anh cũng bị vài chiếc kim đâm vào.

Vưu Kiện sốt ruột nhưng lại không nói gì thêm. Một phần quan điểm của cả hai khác nhau, cách tốt nhất là im lặng. Một phần anh đang lo lắng cho Âu Dương Kiều Vỹ, tạm thời không muốn nói gì khác.

Điếu thuốc thứ hai được châm lên.

Khói lan tỏa khắp phòng, làm bầu không khí vừa thoang thoảng mùi hương đặc biệt từ điếu thuốc vừa trở nên tĩnh lặng.



Ngày hôm sau, Âu Dương Kiều Vỹ mới tỉnh dậy.

Trước đó cậu còn gặp ác mộng, một cơn ác mộng khá quen thuộc, người xuất hiện trong giấc mơ là Vưu Kiện.

Anh đứng ở rất xa nhìn cậu, im lặng lạnh lẽo, một lúc sau thì dần dần tan thành mây khói, biến mất ngay trước mặt cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ bừng tỉnh trên giường. Hơi thở dồn dập làm lồng ngực cậu cũng phập phồng liên tục.

Đánh mắt nhìn bốn phía, Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra đây chỉ là một phòng trong khách sạn, nhưng hình như có gì đó không giống cho lắm.

Cậu chống tay ngồi dậy, lúc định bước xuống giường thì cửa phòng bật mở.

Người bước vào là Dalziel. Trong tay anh còn mang theo một chiếc khay nhỏ, trên đó có một chiếc bánh kẹp phô mai cùng với một ly nước hoa quả.

Thấy cậu tỉnh dậy, Dalziel vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Anh đi tới gần, đặt khay xuống bàn rồi nói: “Em còn đau đầu không?”

Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nhìn anh chốc lát rồi lắc đầu: “Không còn, nhưng có vẻ em đã ngủ rất lâu…”

Bây giờ phòng khách sạn cũng bị đổi, rốt cuộc thì có chuyện gì rồi?

Dalziel đưa khăn ấm cho cậu lau mặt. Âu Dương Kiều Vỹ cầm lấy khăn, lau khắp khuôn mặt cho tỉnh táo.

Sau đó cậu ngước mắt hỏi anh: “Em ngủ bao lâu rồi nhỉ? Mà có chuyện gì đã xảy ra đúng không? Em thấy căn phòng này không giống với căn phòng kia.”

Dalziel lấy lại khăn mặt, đưa cho cậu ly nước lọc uống cho thông cổ họng.

Vẻ mặt bình thản của y nhất thời làm cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy nghi hoặc, có lẽ do cậu nghĩ nhiều chứ chẳng có gì bất thường cả.

Mọi thứ xong xuôi rồi anh mới điềm tĩnh kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn.

Lúc nghe tới hỏa hoạn, Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt nhìn Dalziel. Cậu không nghĩ trong lúc mình ngủ như hôn mê lại có chuyện kinh khủng như vậy xảy đến.

Sau khi nghe anh kể xong, cậu cúi mặt nghĩ ngợi gì đó rồi chợt buột miệng hỏi: “Còn Vưu Kiện thì sao?”

Ngay lập tức, nhận ra ánh mắt của Dalziel có gì đó không bình thường. Dường như y đang bất ngờ mà cũng đau lòng nữa.

Thấy vậy, cậu vội sửa lại đầy vẻ ngượng ngập: “À không, ý em là…mọi người đều ổn cả chứ?”

Dalziel im lặng nhìn cậu, hồi sau đáp: “Đều ổn. Vưu Kiện…cũng không bị gì cả. Em không cần phải lo lắng quá đâu. Anh thấy sức khỏe của em mới cần quan tâm hơn đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ không quá chú ý đến lời nhắc nhở của đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Ít ra Vưu Kiện không bị gì hết.

Có lẽ vụ hỏa hoạn không quá lớn nên không gây ra thiệt hại gì quá nhiều.

Nghĩ đến đây, cậu chợt nhận ra mình vừa thiếu sót một chuyện quan trọng.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn Dalziel, nhỏ giọng hỏi: “Dalziel, ai đã đưa em ra khỏi phòng vậy? Em còn nhớ khi đó em đã ngủ rồi, Vưu Kiện hình như cũng đã đi xuống dưới đại sảnh. Sau đấy thì em không thể nhớ nổi, cũng không biết làm sao mình thoát khỏi đám cháy được nữa.”

Dường như trong lòng Dalziel cũng sớm lường trước được câu hỏi này rồi.

Y trầm mặc cúi xuống nhìn cậu, rất nhiều suy nghĩ trôi nổi trong đầu y ngay lúc này.

Thiện ý có mà ác ý cũng có.

Lát sau, Dalziel ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng rắc đầy trên bệ cửa, chan hòa ấm áp. Thế nhưng vì sao trái tim y lại lạnh lẽo đến mức này?

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa rời mắt khỏi y, có vẻ rất mong đợi một câu trả lời thỏa đáng nhất.

Tuy nhiên, ánh mắt này của cậu càng khiến cho Dalziel cảm thấy bất mãn. Tựa như có một đôi tay to lớn bóp chặt lấy trái tim của y, đau đớn không cách nào phản kháng được.

Cả hai không ai tiếp tục lên tiếng nữa.

Cho tới khi, Dalziel nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong mỏi ấy, bình tĩnh nói ra một câu: “Khi đó, anh đã đưa em xuống dưới, trước khi đám cháy lan khắp hành lang.”