Này Oan Gia!! Tôi Không Bị Ngốc

Chương 21: 21: Tỏ Tình





Ngoài hành lang Kai đang đứng ở một góc cửa kính nhìn ra phía xa thành phố! Xu dừng chân lại ở phía sau anh một lúc, rồi mới đi tới bên cạnh:
- Anh đừng buồn! Em tin chắc rằng cô chú vẫn đang rất quan tâm lo lắng cho anh đó! Cô như thấu hiểu được nỗi lòng của anh nói.
- Thật sao? Anh hỏi cô ánh mắt còn đang nhìn khoảng không vô định.
- Nếu anh thấy khó chịu..có thể nói ra đây đi..! Em ở đây để lắng nghe anh! Xu nhìn thẳng vào mắt anh kiên định nói như đang dùng hết sự chân thành của mình để an ủi Kai!
- Ba anh...ông ấy chưa từng hỏi thăm tới anh...Kai nhìn cô nói ngập ngừng..
- Anh ở đây thật sự có đôi lúc...rất cô đơn! Kai nhìn cô ánh mắt càng mông lung, khoé mắt đã ngân ngấn chút lệ nhưng anh vẫn cố không cho nó tuông trào.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh yếu đuối! Cô lại gần anh, dang rộng hai tay và nói:
- Anh đến đây đi.

Em tặng anh một cái ôm nhé? Cô nhìn anh mỉm cười dịu dàng nói.
Anh nhìn cô ngạc nhiên rồi giọt nước mắt cũng không cầm được nữa mà lăn dài trên má.


Anh từ từ lại gần rồi gục mặt lên vai cô.

Nốt lần này..cho anh yếu đuối nốt lần này nữa thôi..!
Nó và hắn đi ra cũng vừa vặn bắt gặp được cảnh tượng ấy, nó thấy Kai rơi nước mắt thì cũng hiểu và mắt nó cũng không kềm được mà ngấn lệ.

Hắn thấy vậy thì bước tới chắn trước mặt nó rồi lau đi khoé mắt đang rươm rướm lệ ấy.

Hắn nhìn nó cười dịu dàng:
- Có tôi ở đây rồi! Em đừng khóc..! Nói rồi hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Nó liền mở to mắt nhìn hắn, người đàn ông này...thật sự ấm áp đến vậy sao?
Đến trưa bọn nó đã tụ họp lại phòng làm việc, hắn gọi thêm Kris cùng đến, cả bọn cùng nhau đi ăn trưa.

Hắn đã đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng gần đó nói là chúc mừng hợp tác thành công với tụi nó! nhưng thật ra là muốn tạo cơ hội để ở bên cạnh nó nhiều hơn thôi!!
Khi vào bàn ăn nó nói:
- Anh hai.

Tầm vài ngày nữa ba mẹ sẽ về thăm chúng ta đấy.

Nó nhìn Kai có vẻ dò xét
Kai không nói gì, Xu thấy vậy thì liền đụng tay anh, anh mới giật mình hoàn hồn trở lại.

Cảm giác được cô ôm lấy mình lúc nãy ấm áp quá, anh vẫn chưa thể dứt ra được..! Mặt anh có chút hồng hồng, nó thấy vậy liền trêu:

- Anh hai, anh không để ý tới em nữa là vì đang bận để ý tới cô gái nào đúng không? Nó cười châm chọc
- Anh...không có..! Kai bị nói trúng tim đen liền lúng túng không biết giải thích thế nào
- Kai này, mạnh mẽ lên! Bọn tôi ủng hộ cậu! Kris thấy vậy cũng châm theo nó làm Kai như muốn cuối gầm mặt xuống dưới.
- Kai...anh có đối tượng để ý rồi hả? Xu lo lắng hỏi anh
- Anh...phải! Nghe cô hỏi anh liền ngẩn mặt lên và nhìn thẳng vào cô!
Xu nghe vậy thì gương mặt cô thoáng chốc trở nên buồn bã, lúc này anh nắm lấy tay cô và nói trước mặt mọi người:
- Anh thích em! Có thể cho anh một cơ hội không? Anh nhìn cô ánh mắt kiên định y như lúc nãy khi cô an ủi anh ở ngoài hành lang ấy!
Xu như chết sững..! Thì ra anh cũng thích cô! Gương mặt buồn bã ngay lập tức đã thay đổi lại trạng thái bất ngờ rồi vui vẻ tột độ nắm chặt lại tay anh:
- Em đồng ý! Xu cười tươi dịu dàng nhìn Kai.

Dưới sự chứng kiến của bọn nó và hắn, hai người đã thành một đôi rồi!
Cả đám liền tung hô ăn mừng, hôm nay là ngày thật tốt, bọn nó đã nhận được rất nhiều tin vui! Phải ăn mừng thôi! Nó nhìn anh và Xu cười hạnh phúc, cuối cùng thì anh nó cũng có người bầu bạn, anh sẽ không phải cô đơn một mình nữa rồi!
Cả đám cùng cười đùa ăn uống rất vui vẻ, Kris thấy Gin hôm nay rất vui anh ngồi kế cô thừa cơ lúc cô không để ý anh từ từ đưa tay gác lên thành ghế sau lưng cô, như khẳng định chủ quyền cô cũng là của anh! Lúc Gin quay lại thấy thế liền lườm anh một cái rõ sắt bén, anh liền rén mà bỏ tay xuống quay mặt đi chỗ khác cho đỡ quê.

Cả đám ăn uống no say đến tận chiều tối mới quay về nhà.
Tối hôm đó nó ngồi ngoài hành lang trước nhà ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, trong vô thức nó mỉm cười.


Có lẻ lần quay về này là đúng đắn với nó!
Từ phía sau Kai tiến lại và ngồi kế bên nó, nó thấy anh thì liền mỉm cười rất dịu dàng:
- Anh hai chưa ngủ sao?
- Em gái anh còn chưa ngủ thì sao mà anh yên tâm đi ngủ được! Kai trêu ghẹo nó, nó cười nói:
- Ba mẹ sắp về đây thăm chúng ta đấy! Anh có mong chờ không?
Nghe tới đây anh liền im lặng một lúc:
- Anh sớm đã không còn mong chờ gì nữa rồi..! Kai cười buồn nhìn lên bầu trời đêm
- Thật ra...ba mẹ vẫn luôn lo lắng cho anh..! Nhưng lại không thể hiện trực tiếp...chỉ toàn hỏi qua em thôi! Nó nhìn anh ánh mắt như muốn giải thích điều gì đó
- Em không cần phải giải thích thay cho họ đâu! Anh tự biết mình nên làm gì mà, điều anh mong muốn nhất bây giờ là lo lắng và bù đắp lại cho em những gì anh đã nợ em suốt 10 năm qua..! Kai mỉm cười đặt tay lên đầu nó xoa nhẹ nhàng.
Mắt nó liền rưng rưng long lanh như muốn khóc, nó đã chờ đợi cảm giác này..cảm giác được anh trai chở che và bảo vệ nó...đã gần 10 năm nay rồi..!.