"Vũ, anh đang làm gì thế?"
Giọng Thiện Vũ Linh vang vang lên trong điện thoại.
Diệp Vũ vừa nghe điện thoại của cô vừa bấm máy tính, trông có vẻ rất bận rộn.
"Anh đang làm việc thôi.
Bé con hôm nay lại chủ động gọi cho anh à?"
Anh lại bắt đầu trêu ghẹo, làm như cô bạc bẽo với anh lắm không bằng.
"Hừ, còn không phải ai kia cả ngày vẫn chưa gọi cho em sao?"
"Rồi, rồi, hôm nay anh bận việc của công ti nhiều quá.
Xin lỗi em.
Hôm sau bù cho em có được không?"
Cô còn đang định mở miệng, đầu bên kia đã vang lên tiếng của Minh Yên:
"Vũ, cậu cầm cái này...!Á"
Sau tiếng thứ gì đó rơi đổ là tiếng cúp máy từ Diệp Vũ.
Sao anh lại ở cùng Minh Yên nữa rồi? Hơn nữa lại còn cúp máy của cô.
Phải biết từ trước tới giờ anh chưa bao giờ là người tắt máy trước, luôn luôn chào cô, đợi cô cúp máy mới thôi.
Thiện Vũ Linh biết mình ghen tuông xấu xí, nhưng cô không thể ngăn cản những suy nghĩ tiêu cực này lan ra trong lòng.
Bản thân là người nhạy cảm, một chút thay đổi cũng sẽ khiến cô không an lòng.
Một lúc sau, Diệp Vũ gọi lại, cô đang ngồi cầm điện thoại thẫn thờ, chưa đầy một giây đã bắt máy.
"Bé con, xin lỗi em, vừa nãy anh vội quá.
Nãy Minh Yên ngã cầu thang, anh vừa đưa cô ấy đến phòng y tế."
Dù biết là thế thì cô vẫn buồn.
Anh lo cho cô ấy như thế sao?
"Cô ấy có sao không?"
"Chắc là không sao, đầu gối bị thương chút thôi."
"Ừm."
Thấy cô không nói gì thêm, anh lo sợ cô lại dùng cái đầu nhỏ không đúng cách, liền nói một mạch:
"Đồ ngốc này, đừng có mà nghĩ linh tinh.
Anh yêu em."
Nghe giọng anh, cô lại càng tủi thân, nước mắt đã muốn lưng chừng, giọng mũi làm nũng đáp lại anh:
"Em cũng thế."
Diệp Vũ mỉm cười hôn gió cô một cái, chào cô rồi đợi cô cúp máy.
Anh từ một người nóng nảy trở nên kiên nhẫn và tinh tế như thế đều là vì cô.
Cô không thể lúc nào cũng ghen tuông như vậy làm anh khó xử được.
Dẫu sao anh và cô ấy cũng là bạn lâu năm.
"Là bạn gái cậu sao?"
Minh Yên ngồi trên giường trong phòng y tế, nhìn khuôn miệng tủm tỉm cười cùng câu nói "Anh yêu em" của Diệp Vũ mà lòng đau nhói.
Cậu ấy đã có bạn gái rồi sao? Từ lúc nào chứ? Cô còn tưởng anh có thái độ xa lạ chỉ vì còn giận cô, hoá ra lại là vì anh đã có người con gái khác.
Người ấy là ai mà có thể khiến người như anh trở nên dịu dàng đến như vậy?
"Ừm, là bạn gái tôi."
Diệp Vũ đáp lại, nụ cười trên môi và đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc không giấu được.
Anh nhướng mắt nhìn vết thương trên gối đã được băng bó của cô, hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
"Ừ, không sao, chỉ chợt gối thôi, cũng hết đau rồi."
"Cậu định đưa cái gì cho tôi mà bê đồ nặng thế?"
Nghe anh hỏi, chợt nhớ đến món đồ định đưa cho Diệp Vũ, Minh Yên xấu hổ không dám nói ra
"Không có gì, cậu nghe nhầm rồi.
Tôi bê thùng dụng cụ nặng quá, định nhờ cậu mang giúp tôi thôi."
"Ừ, vậy thôi cậu nghỉ đi, tôi đi đây, tôi đang bận."
Chào một câu, Diệp Vũ liền đi thẳng.
Minh Yên trông theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, nhỏ từng giọt lên sàn nhà trắng tinh.
Vết chợt trên gối đau quá, nhưng không đau bằng lòng cô lúc này.
Anh có người khác rồi, vậy mà cô cứ còn tơ tưởng anh vẫn mãi chờ cô, quan tâm cô.
Tất cả sự dịu dàng anh đều dành cho cô ấy, với cô, chỉ là sự quan tâm với một người bạn lâu năm.
Cô cảm thấy bất công, rõ ràng là cô quen anh trước, là cô mến anh trước, cũng đã có bao kỷ niệm cùng nhau.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy mình đáng đời, vì chính bản thân đã tự bỏ lỡ anh.
Cô mở thùng các tông đặt bên cạnh, ngay trên cùng là khung ảnh bọn họ chụp cùng nhau năm lớp 11, bốn thiếu niên ngây thơ thanh tuần, nụ cười rạng rỡ trong nắng mai.
Tấm ảnh này năm đó rửa ra đều là do cô giữ, nhưng chưa kịp đưa cho anh thì cô đã ra nước ngoài.
Cô còn định mang nó cho anh, nghĩ rằng anh sẽ rất vui vì cô vẫn còn giữ nó, nhưng có lẽ anh đã không còn cần nữa.
"Vũ, nếu em quay trở lại rồi, anh có về bên em không?"
...----------------...
"Nào, cạn ly.
Mừng Minh Yên trở về."
Sáu người ngồi vây quanh bàn lẩu, Giang Sơn nâng cốc khuấy động không khí.
Dù đã lâu không gặp, anh, Giang Sơn, Nguyễn Nguyên và Minh Yên đều là bạn thân lâu năm, không tránh khỏi một buổi chúc mừng như thế này.
Mà cô cùng Diệp Linh có mặt ở đây với tư cách là bạn gái của hai người họ.
Minh Yên đưa ly về phía Thiện Vũ Linh, nhã nhặn:
"Chị không ngờ chúng ta có duyên như vậy.
Hôm đó rất cảm ơn em đã giúp chị."
Cô rất lịch sự nâng ly đáp lại:
"Dạ, không có gì.
Là việc nên làm thôi ạ."
"Hai người biết nhau từ trước sao?"
Nguyễn Nguyên thắc mắc, Diệp Vũ cũng có cùng câu hỏi, ngạc nhiên nhìn cô.
"Em ấy từng giúp tớ thoát khỏi móc túi trên xe buýt, nếu không nhờ có em ấy thì lúc đó chắc tớ sẽ khó khăn chết mất."
Thiện Vũ Linh rất ngại, chỉ chút chuyện nhỏ mà cô ấy lại để tâm coi trọng và biết ơn cô như thế.
Cô ấy rất tốt bụng, lại còn xinh đẹp như vậy, bảo sao Diệp Vũ trong nguyên tác lại chết mê chết mệt cô ấy.
Diệp Vũ bên cạnh xoa xoa đầu cô, nhìn cô với vẻ rất tự hào.
Nãy giờ anh cũng chẳng nói gì nhiều, vì là bữa cơm chào mừng người khác nên anh cũng lịch sự hơn không cấm người khác gọi món, nhưng lúc nào cũng chăm chăm để ý món nào có cà rốt là bỏ qua một bên không cho cô gắp.
Anh quan tâm cô như thế, cô còn ghen gì nữa chứ.
Lúc thanh toán xong, cả đoàn đứng dậy đi ra ngoài.
Từ phía bên cạnh, một người phục vụ bưng một nồi nước lẩu nóng bỏng bỗng nhiên trượt chân, hoảng loạn hét lên, toàn bộ nước dội về cả nhóm.
Nguyễn Nguyên nhanh chóng ôm lấy Diệp Linh xoay đi.
Diệp Vũ đi phía sau phản xạ cực nhanh, chạy lên phía trước kéo lấy tay người con gái lùi về sau, cô ấy còn ngã vào lòng anh, nước dội lên sàn nhà văng tứ tung.
"Á"
Thiện Vũ Linh hét lên, cánh tay trái của cô từ khuỷu tay đến bàn tay đều bị nước nóng dội lên, đỏ hỏn.
Cả một đám hoảng loạn, Giang Sơn nhanh chóng bế cô lên chạy đi dội nước.
Còn Diệp Vũ phản ứng chậm hơn, tay đã buông Minh Yên ra, chạy theo sau Giang Sơn rồi đưa cô tới bệnh viện.