Này Nhóc, Em Là Vợ Anh

Chương 42




... Em dừng lại anh nhé.....

.......bởi đường anh đi thật rộng và dài......

...em nhỏ bé lơ ngơ....

............................và ngốc nhếch..

.. ♥đứng bên đường nhường lối anh đi.

* bốp,, bốp, bốp *

Tiếng đánh nhau vang đọng khắp xung quanh nhà hoang và người lãnh đòn không ai khác ngoài tên ngu đó ( haizzz mày ngu cũng có lợi phết đấy) hắn ta nằm bẹp xuống đất mà hứng chịu những cú đấm thép của bọn đồng đảng, bây giờ hắn mới thấu câu " cái miệng hại cái thân ". Nó thì vẫn bị treo lơ lửng, cơ thể thì chằng chịt những vết bầm tím, máu tụ, sất sát... Và không thiếu mọi hìn thù...

Còn hắn sau khi nghe thấy tên đó nói địa chỉ xong thì cứ thế chạy bay ra cổng lên xe đạp ga phóng đi bằng tốc độ tự thần, lòng hắn như lửa đốt cầu mong nó sẽ không sao.

~°°•••°°~

Khi hành hạ tên đó chán thì chúng lại quay sang nó, một tên định giơ doi ra thì một tên khác ngăn lại:

_ thôi chơi trò khác đi, đánh mãi cũng chán - tên đó nhếch mép cười, nghe vậy mà cả lũ hùa theo:

_ nhưng làm gì mới được.

_ tao có ý này..

Hắn ta nói xong thì lấy ra một con dao gập roouf đi đến phía nó. Nó thất thần nhìn tên đó và nó cũng biết hắn sẽ làm gì, chắc chắn là mấy cái kiểu rạch mặt rồi..

_ mặt cưng đẹp quá, nếu trên này xuất hiện mấy vết sẹo thì sẽ như thế nào nhỉ?? Nhưng cũng không sao vì nốt hôm nay thôi thì cưng sẽ không còn nhìn thấy bình minh ngày mai rồi hahaha.

Thằng đó cất điệu cười khả ố ra còn nó chỉ biết đưa đôi mắt ngập nước lên nhìn, có mơ thì nó cũng không thể tưởng tượng được có ngày nó sẽ lâm vào cảnh như này, nhắm mắt buông xuôi mặc cho chúng làm gì thì làm.. Hắn đưa lưỡi dao sắc lẻm kề vào mặt nó.. Chưa kịp xuống tay thì...

* RẦM *

Cánh cửa bị đạp văng không thương tiếp, từ ngoài cửa hắn nhìn vào thì bắt gặp ngay gương mặt của nó đẵm nước mắt nhìn mình..

_ Bảo Như à, anh đến rồi đây.

Rứt câu tjif hắn tung ra những cú đá, đấm đẹp mắt làm mấy tên đó không kịp đỡ mà chỉ lãnh chọn rồi về đất mẹ bao la => nằm bất động tại chỗ. Cứ vậy hắn lần lượt hạ hết 9 thằng còn thằng duy nhất mặt mày xanh lét đang kề dao ở cổ nó:

_ mày...mày...không... Không đc.. Lại gần...không...không... Là tao giê...giết nó.

_ tao cấm mày được động đến cô ấy, nếu không thì tao cũng không bảo đảm mày sẽ toàn mạng đâu.

_ mày nghĩ tao phải sợ mày à - tên sdos dù sợ nhưng vẫn lên giọng.

_ hừ...đừng trách tao không nói trước.

Hắn rứt câu thì liền bay đến chỗ tên đó băng một đòn đơn giản cũng khiến hắn quằn quại, vội cởi chói cho nó rồi ôm nó vào lòng...

_ anh xin lỗi,, không sao rồi mình về thôi - hắn mỉm cười nhìn nó làm nó đỏ hết mặt ( giờ này vẫn còn...)

_ ừm - gật đầu nhẹ rồi để hắn ôm ra ngoài, nhưng bỗng một tên đang trong tình trạng ngấp ngoải bèn cầm con dao sáng loáng bay về phía hắn..

* phập *

Không kịp né nên hắn lãnh chọn phát dao, nhưng nhanh chóng quay người lại đạp tên đó một phát làm tên đó bất tỉnh.. Khi tên đó ngã xuống thì hắn cũng quỵ xuống luôn làm nó hốt hoảng:

_ thầy ơi thầy có sao không - nó ôm người hắn thì cảm như là đang sờ phải thứ gì ươn ướt, đưa tay lên thì nó bàng hoàng... Máu!!! Là máu, rất nhìêu máu.:

_ anh không sao - tiếng hắn thều thào bên tai làm nó bật khóc vội ôm lấy người hắn::

_ hức...hức..hhuhuh...thầy..ơi đừng có sao nha thầy..

_ đã nói là anh không sao rồi mà,mình về thôi - nói xong thì hắn lại gượng dậy nhưng cơn đau lại lại ập đến khiến quỵ xuống lần nữa ttong vòng tay nó:

_ huhuu thầy ơi, thầy tỉnh lại đi thầy... À phải rồi, cấp cứu - nó vội lấy điện thoại gọi cấp cứu rồi đỡ lấy hắn ra xe, nhưng dáng người nhỏ nhắn như nó thì chuyện đấy đâu phải là dễ.

hì hục một lúc thì cũng đưa được hắn ra xe thì đúng lúc xe cấp cứu đến nơi. Bỗngnhững vết thương trên người nó nhói lên làm cơn đau ập đến, cơ thể đau nhói lên không chịu nổi mà nó ngã xuống ngất đi làm mọi người nháo nhào.

Tỉn lại thì nó thấy mình đang ở trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng cứ thế mà sộc thẳng vào mũi khiến nó khó chịu. Chợt nhớ đến hắn thì nó vội chạy xuống giường ra ngoài tìm thì đúng lúc gặp mẹ hắn đi vào, thấy mẹ hắn nó vội hỏi:

_ bác ơi, Hải Minh đâu rồi, thầy ý có sao không - nó đưa đôi mắt long lanh lên nhìn mẹ hắn thì nó thấy khóe mắt bà đọng lại vài giọt nước. Khi ba mẹ hắn nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thì bỏ luôn công việc rồi chạy đến bệnh viện mà không quên gọi cho ba mẹ nó. Thấy nó hỏi thì bà Dung ( mẹ hắn đó, cái này mình nói rồi) không ngần ngại mà trả lời luôn:

_ nó đang ở trong phòng cấp cứu, thôi cháu vào nghỉ đi.. Cháu còn yếu lắm.

_ cháu không muốn, cháu muốn gặp thầy í

_ nào!!! Hải Minh vẫn đang cấp cứu mà, nếu cháu thích thì đến đấy đợi.

Rứt câu thì mẹ hắn kéo tay nó đi, mà cũng chẳng phải là xa, phòng bệnh của nó chỉ cách phòng cấp cứu vài bước chân. Đến nơi thì thấy 3 vị phụ huynh ( ba mẹ nó và ba hắn) đang đi đi lại lại trước cửa phòng, gương mặt của ai cũng ánh lên vẻ lo lắng:

_ mẹ!!!

Nó gọi to rồi chạy vào lòng mẹ nó khóc lóc, mẹ nó không nói gì chỉ vỗ lưng nó cho nó nín rồi ba nó hỏi:

_ Bảo Như!!! Chuyện là sao?? Con nói đi..

_ hic...hic...con.... @$#%$#$$

Nó kể đầu đuôi câu chuyện cho 4 người nghe, nghe xong mà mặt ai cũng đỏ bừng vì tức giận. Mấy thằng đó nghĩ mình là ai mà giám làm vậy chứ, hình như là ba hắn giận nhất bèn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi kêu họ điều tra về người chủ mưu trong vụ này.