Này, Người Đàn Ông Của Em!

Chương 18: Cha mẹ phản đối




Tô chính vừa thấy day dứt, vừa thấy nhẹ nhõm. Cậu ngồi một lúc trong phòng, tìm được nửa chai rượu của Lưu Tiên và Tề Khoan bỏ lại và nốc cạn.

Vị rượu cay nồng khiến cậu bị sặc, rất khó chịu, nhưng lại có cảm giác thích thú. Cậu thuận tay tìm một chai chưa khui, uống tiếp.

Uống rượu vừa nhiều vừa nhanh, tâm trạng trống rỗng, khiến rượu tác động mạnh tới đầu óc. Tô Chính thấy chóng mặt, cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động, cậu muốn ngồi xuống, đưa tay bám vào cạnh bàn nhưng lại hụt vào khoảng không, té nhào xuống đất.

Trữ Mặc gõ cửa, trong nhà không nghe động tĩnh gì, tiếp đến lại nghe thấy những tiếng loảng xoảng. Cô lấy chìa khóa mở cửa thì thấy Tô Chính ngồi dưới đất, bên cạnh là hai chai vỡ, cả nhà nồng nặc mùi rượu.

Trữ Mặc tức giận: "Giỏi rồi đấy, bây giờ còn biết mượn rượu giải sầu."

Cô đỡ cậu dậy. Tô Chính để mặc cô muốn làm gì làm, theo cô vào phòng, tuy cậu đã say lảo đảo, nhưng vẫn nhận thức mọi việc rõ ràng.

Cô dìu cậu ngồi xuống giường: "Sao tự dưng lại chia tay với Hứa Vi Vi?"

Cậu nhìn cô: "Chị không hiểu sao?"

"Tô Chính, đừng trẻ con nữa. Yêu nhau cãi cọ là bình thường, cứ cãi nhau là đòi chia tay thì chỉ làm tổn thương nhau..."

"Nếu đã vậy, ban đầu sao chị lại dứt khoát đòi chia tay với em?" Cậu nhìn cô, "Trữ Mặc, chị nhẫn tâm thật. Chị không cần em, còn muấn đẩy em cho người khác thì chị mới yên tâm sao?"

Cô không nói nên lời: "Tô Chính, em say rồi."

Cậu cắt ngang lời cô, "Chị hỏi em sao lại chia tay với Hứa Vi Vi, em nói cho chị biết, là vì chị. Vì cuối cùng em cũng chỉ yêu có mình chị. Em không thể gạt mình, cũng không thể gạt cô ấy, nên mới chia tay."

Lời cậu như búa đánh ngã cô, cô lùi lại một bước nhìn cậu.

"Chị nói đây mới là cuộc sống chị muốn, nên em để chị đi." Cậu che mặt, không để cô nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi, "Em thích chị như vậy, sao lại có thể nhìn chị ở cạnh người khác, ..."

"Tiểu Chính..." Khóe mắt của Trữ Mặc cũng đã nhòe đi, cô đến kéo tay cậu, "Đừng khóc."

Cô chưa từng nhìn thấy cậu như vậy. Cho dù là lúc ba mẹ cậu ly hôn, cậu cũng tỏ vẻ cứng rắn, nhưng giờ đây cậu lại khóc vì cô, trong lòng Trữ Mặc như bị kim đâm.

"Mặc Mặc..." Cậu nhìn cô, nghẹn ngào lên tiếng, "Em yêu Mặc Mặc."

Trữ Mặc nhắm mắt, cố kìm nén cảm xúc.

Những kìm nén và né tránh bấy lâu đều tan tành trong giây phút đó. Tô Chính ôm lấy Trữ Mặc hôn điên dại khiến cô không thở được. Cậu không cho cô kịp phản ứng, điên dại chiếm hữu cô. Cảm giác đau đớn và mê cuồng khiến cô cắn chặt vai cậu, nhưng cậu không thấy đau. Cậu vẫn ghì chặt cô như mất trí. Cô thật sự đã thuộc về cậu, bây giờ cô đã là của cậu.

Suy nghĩ này khiến cậu dần tĩnh tâm lại. Cậu cúi xuống hôn cô nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cảm giác mê cuồng bùng phát dữ dội hơn, cuốn cả hai vào bóng tối sâu thẳm...

Trời cũng đã tối, Trữ Mặc vẫn chưa đến, Lâm Nghiêm bắt đầu bồn chồn.

Bà Lâm nhìn đồng hồ trên tường: "Hay là con gọi điện thoại cho con bé đi?" Lâm Nghiêm cầm điện thoại gọi, chuông reo nhưng không có ai nghe máy.

Anh đứng ngồi không yên, cầm lấy áo khoác ra ngoài: "Con đi xem thử."

Vừa ra khỏi nhà thì Lâm Nghiêm đã không thể giấu được tâm trạng căng thẳng, gọi điện thoại cho Trữ Mặc liên tục. Không biết vì sao, anh cứ thấy bất an.

Trữ Mặc vẫn không nghe điện thoại, anh gọi đến nhà họ Trần. Nghe giọng của ông bà Trần thì biết Trữ Mặc không có nhà, anh không muốn làm họ lo lắng nên nói vài câu rồi thôi, không nhắc chuyện gì khác.

Sau đó, anh đến bệnh viện, ở đó cũng nói cô đã về. Anh đón xe đến nhà Trữ Mặc, trong nhà tối đen như mực, rõ ràng không có ai. Không biết có xảy ra chuyện gì không? Đang cảm thấy lo lắng sợ hãi thì lại gọi được cho Trữ Mặc, anh thở phào nhẹ nhõm: "Trữ Mặc, em ở đâu? Sao không nghe điện thoại?"

Bên kia im lặng một lúc mới có người trả lời: "Chị ấy ở với em."

Là tiếng đàn ông, Lâm Nghiêm thừ người, lập tức nhớ lại là tiếng của Tô Chính: "Tô Chính hả?"

"Vâng". Cậu nói ngắn gọn, "Có chuyện gì mai rồi nói." Nói xong cậu tắt máy.

Lâm Nghiêm cầm điện thoại đứng lặng, cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng không biết là chuyện gì. Nhưng biết Trữ Mặc không sao, anh cũng yên tâm.

Tô Chính tắt điện thoại. Trữ Mặc nằm quay lưng lại phía cậu, người lạnh như đá. Cậu ôm cô và cả cái chăn vào lòng, vùi đầu vào chăn hôn cô. Cậu đã tỉnh rượu hẳn, cậu không hối hận vì đã chiếm hữu cô, nhưng cậu không biết cô nghĩ gì. Cho dù thế nào, nếu đã đến nước này, cậu cũng không thể buông tay nữa.

Cậu không muốn cô suy nghĩ lung tung, nghĩ những chuyện khiến cô khó xử hoặc đau khổ.

Nụ hôn say đắm khiến hơi thở của Trữ Mặc gấp gáp. Cậu không thể kiểm soát bản thân, lại rơi vào cơn mê cuồng, lúc này thế gian chỉ có hai người...

Tô Chính đã ngủ say, Trữ Mặc rời khỏi nơi đó như bỏ trốn. Cô không muốn về nhà, cũng không muốn đến chỗ ba mẹ. Đầu óc cô như hoảng loạn. Mọi việc sao lại đến mức độ này kia chứ?...

Lúc Trữ Mặc ý thức mọi chuyện được thì đã đến chỗ Lý Diệp. Khương Túc vẫn chưa về, Lý Diệp ở nhà trông con, vừa mở cửa nhìn thấy bộ dạng của Trữ Mặc thì hốt hoảng: "Cậu sao vậy?"

Cô đưa Trữ Mặc vào nhà ngồi xuống sofa, rót cho một ly nước nóng: "Mặc Mặc, cậu không sao chứ?"

Trữ Mặc ngước lên nhìn cô không nói nên lời.

Lý Diệp nhìn cô một lúc: "Cậu và Tô Chính ...?"

Trữ Mặc gật đầu.

Lý Diệp thở dài: "Mình phải nói gì với cậu đây."

Căn nhà rơi vào im lặng. Tiểu Khương vẫn mê mải chơi đồ chơi, hoàn toàn hồn nhiên. Lý Diệp hít thật sâu: "Cậu tính sao?"

"Mình không biết..."

"Cậu giải quyết chuyện của cậu và Tô Chính thế nào?" Lý Diệp nói thẳng vào vấn đề, "Cậu thật tình định chung sống với thằng nhóc đó sao? Nhà cậu đồng ý không? Nhà Tô Chính nghĩ thế nào?"

Trữ Mặc hít một hơi thật sâu: "Cho dù thế nào, mình cũng sẽ chia tay với Lâm Nghiêm." Cô cúi đầu, "Mình không thể bắt cá hai tay!"

"Cậu đừng nghĩ lung tung, tình huống này khác!"

Lý Diệp nắm tay Trữ Mặc, "Mặc Mặc, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu nên chia tay với Tô Chính chứ không phải Lâm Nghiêm."

"Hiện giờ, cậu cần hôn nhân. Tô Chính cũng có ngày trưởng thành, nhưng cậu chờ nổi không? Năm nay cậu bao nhiêu rồi? Cậu chờ thêm bốn năm, đến khi cậu ta tốt nghiệp đi làm, cậu dám đảm bảo đến lúc đó cậu ta còn yêu cậu không? Làm sao cậu biết Tô Chính sẽ không như Điền Tuấn? Trên đời này khó tin nhất chính là lòng người." Lời của Lý Diệp chua chát, nhưng đều vì muốn tốt cho cô. "Chuyện với Tô Chính, cậu xem như quên đi thôi."

Trữ Mặc cúi đầu ôm mặt không nói. Cô biết Lý Diệp chỉ muốn tốt cho cô, nhưng về chuyện của Lâm Nghiêm, cô không thể giả vờ như không có gì để tiếp tục ở bên anh.

Việc bất thường ngày hôm đó khiến Lâm Nghiêm mang trong lòng một thắc mắc lớn, Trữ Mặc cũng không giải thích câu nào. Anh có gọi điện thoại cho cô, cô nói rất bận, có chuyện gì đợi gặp rồi nói.

Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Trữ Mặc biết là anh gọi nhưng lại không nghe máy, mà là Tô Chính nghe điện thoại... Lâm Nghiêm lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đó, anh chỉ cảm thấy hoang mang. Trữ Mặc và Tô Chính cách nhau nhiều tuổi như vậy, hai nhà lại có quan hệ thân thiết. Không thể nào, chắc là xảy ra chuyện gì thôi.

Mấy hôm nay bà Lâm cũng không vui. Ông bà mời Trữ Mặc đến ăn cơm, cô đã đồng ý nhưng đột ngột thay đổi, sau đó cũng không gọi điện đến xin lỗi hay giải thích, đây không phải là cách hành xử bình thường của Trữ Mặc. Bà cằn nhằn với ông Lâm. Ông Lâm gạt đi: "Ai chẳng có lúc bận rộn chứ? Con bé không phải người như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì. Đợi một thời gian nữa thì nó sẽ nói thôi."

Không muốn nghe ông nói, bà bực bội mở tivi. Trên tivi có đưa tin, hôm sau là lễ Tình nhân, cả thành phố đều có tổ chức sự kiện, tiệm bán hoa rất đắt hàng.

Lâm Nghiêm xem lịch, cũng nghĩ đến chuyện hôm sau là lễ Tình nhân. Anh suy nghĩ rồi gọi điện cho Trữ Mặc, hẹn cô tối hôm sau đi ăn.

"Tối nay đi." Giọng của Trữ Mặc trong điện thoại có vẻ lạnh lùng, "Tối nay tan ca, gặp ở quán ăn gần nhà em. Em có việc muốn nói với anh."

Quán ăn này Trữ Mặc và Lâm Nghiêm đã đến vài lần, cô rất thích các món ăn ở đây. Lâm Nghiêm cũng biết sở thích của cô, đến đó trước gọi món rồi ngồi chờ.

Trời trở lạnh. Lâm Nghiêm nhìn qua cửa kính. Còn chưa tới 6 giờ, trời bắt đầu tối, mây đen kéo đến nhiều hơn, không biết sắp có mưa hay tuyết rơi. Anh cảm thấy không yên tâm, định gọi điện cho cô, vừa ngước lên nhìn đã thấy cô bước xuống taxi.

Cô mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc mềm mại buông lơi, không biết có phải do màu áo cô mặc mà anh thấy gương mặt cô trắng bệch như không còn chút máu.

Cô bước thẳng tới chỗ Lâm Nghiêm, ngồi xuống.

"Em đến muộn một chút."

"Là do anh đến sớm." Anh vội nói, "Sắc mặt em sao tệ vậy? Mấy hôm nay bệnh sao?"

Trữ Mặc lắc đầu.

"Uống chút gì cho ấm người lên đã, anh gọi món rồi. Lát nữa ăn xong đến nhà anh đi, mấy hôm nay mẹ anh cứ thắc mắc. Hôm đó em không đến nhà anh ăn cơm, mẹ hơi không vui."

Trữ Mặc vẫn đang cúi đầu, nghe anh nói bỗng nhiên ngước lên nhìn anh: "Lâm Nghiêm, chúng ta chia tay đi."

Anh đang rót trà cho cô, lập tức đặt bình trà xuống, nhìn cô dò xét rồi bật cười: "Được rồi, được rồi, anh thừa nhận bị em gạt rồi. Em định đùa à?"

Cô không cười, ánh mắt u buồn, yên lặng nhìn anh.

Anh từ từ thu lại nụ cười, có vẻ như cô không nói đùa: "Vì sao?"

"Là do em có lỗi với anh. Chúng ta chia tay đi."

Nói xong hai câu này, cô đứng dậy, "Xin lỗi, em đi trước đây."

Cũng vội vã như khi đến, cô vẫy một chiếc taxi rồi lên xe đi ngay. Từ lúc cô nói chia tay anh đến lúc đi, chưa quá 5 phút.

Lâm Nghiêm cảm thấy bất ngờ và thắc mắc. Rõ ràng không có chuyện gì, sao tự nhiên lại đòi chia tay?

Cô chỉ nói là có lỗi với anh.

Lâm Nghiêm chạy ra ngoài, ngăn chiếc taxi lại.

"Trữ Mặc." Anh xin lỗi người tài xế đang bực bội vì bị chặn lại rồi trả tiền xe, kéo tay cô ra, "Đã xảy ra chuyện gì, sao em lại đột ngột như vậy?"

Trữ Mặc không phản kháng, theo anh xuống xe, chỉ quay mặt đi hướng khác. Gió thổi từng cơn rất lạnh, trời bắt đầu lắc rắc vài bông tuyết tan ngay khi vừa chạm đất.

"Anh còn nhớ em đã từng nói em yêu một người không?" Cô mở lời.

"Ừ." Anh bỏ tay ra.

"Em không quên được người đó. Em cũng thử ở bên cạnh anh, em cũng cố gắng để có thể ở cùng anh, nhưng người đó đã quay lại. Em thấy những cố gắng của em đều vô ích, em vẫn yêu người ấy."

Lâm Nghiêm lùi lại một bước, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn cười.

Trữ Mặc nghe thấy tiếng cười, quay lại nhìn anh.

Lâm Nghiêm xua tay: "Đừng nói nữa." Anh vỗ vai cô như một người anh, "Nếu đã yêu thì hãy cố gắng. Chúc em hạnh phúc."

Trữ Mặc còn muốn nói gì đó nhưng anh đã quay người sải bước đi. Anh vẫn luôn biết Trữ Mặc từ chối đến gần anh hơn vì trong lòng cô vẫn còn người khác, cô không quên được, anh cũng không miễn cưỡng. Anh đã theo đuổi cô, nhưng ít nhất vẫn muốn để lại một chút tự tôn cho mình.

Mấy hôm nay Trữ Mặc trốn Tô Chính, hàng ngày đều về chỗ ba mẹ. Ông bà Trần không hề phát hiện sự thay đổi của con gái, ăn cơm xong, họ cùng ngồi xem tivi, bài lại nói đến chuyện của Trữ Mặc: "Ông này, mấy hôm nữa mời ông bà Lâm đi ăn đi."

Ông Trần hỏi: "Sao thế?"

"Sau này làm thông gia, thường gặp nhau mới tốt. Con gái mình đến nhà người ta làm con dâu, không thể mong họ thương nó như con gái ruột, nhưng quan hệ hai gia đình càng gần gũi, sau này không phải họ cũng tốt với con gái mình sao?"

Ông Trần không nhịn được cười: "Bà nghĩ xa thật đấy."

Hai người đang nói chuyện thì Trữ Mặc về, bộ dạng uể oải, chào hỏi ba mẹ rồi vội vã lên lầu. Bà Trần hỏi con gái: "Ăn cơm chưa?"

"Con không muốn ăn." Cô vẫn đi lên cầu thang.

"Sao lại không ăn?" Bà Trần đặt cái áo len đang đan trong tay xuống, đi theo Trữ Mặc lên lầu, "Sao vậy? Không khỏe hả? Hay lại gây gổ với Lâm Nghiêm?"

Trữ Mặc dừng bước, do dự một lúc, sớm muộn gì họ cũng biết, chi bằng nói luôn. Cô quay lại nhìn mẹ: "Con và Lâm Nghiêm chia tay rồi."

"Cái gì?" Bà Trần ngạc nhiên, hỏi vặn con gái, "Sao vậy?"

Ông Trần nghe thấy, tắt tivi đi lên lầu.

"Ba mẹ, con xin lỗi." Trữ Mặc nhìn ba mẹ, trong mắt họ chỉ thấy lo lắng và buồn bã "Con lại để ba mẹ phải lo lắng vì chuyện của con."

Bà Trần vội vã: "Có chuyện gì không? Nói với mẹ đi! Con nói đi chứ!"

"Mẹ, đừng hỏi nữa. Là do con thôi." Trữ Mặc nói xong đi lên lầu.

"Vậy là có ý gì?" Bà Trần quay lại nhìn ông Trần khó hiểu, "Cái gì mà do nó chứ?"

"Bà đừng vội, đừng vội." Ông Trần thấy sắc mặt bà Trần tái đi, vội vã đỡ bà đi xuống, "Bọn trẻ có chuyện gì đó giận dỗi đòi chia tay, hai ba ngày lại làm lành. Con nó tâm trạng không ổn, bà đừng vội, chúng ta hỏi Lâm Nghiêm xem sao."

Bà Trần thở dài.

Trữ Mặc tránh mặt Tô Chính mấy ngày, cậu đang định tìm lí do đến nhà họ Trần, bà Trần đã gọi điện bảo cậu cuối tuần đến ăn cơm. Nói là ăn cơm, thật ra bà Trần muốn thăm dò Tô Chính xem lý do Trữ Mặc và Lâm Nghiêm chia tay, nghĩ là Trữ Mặc không chịu nói cho họ nghe, nhưng biết đâu Tô Chính hiểu rõ.

Chỉ mới mấy ngày, Tô Chính đã xuống sắc trông thấy. Cô tránh mặt cậu, mỗi ngày cậu đều khổ sở dò đoán suy nghĩ của cô, không biết cô có nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với cậu không? Nghĩ đến đấy là cậu đứng ngồi không yên.

Khi Tô Chính đến thì Trữ Mặc đang phụ mẹ nấu cơm, cô cũng biết cậu sẽ đến. Mấy hôm nay cô không muốn gặp cậu chỉ vì muốn cho bản thân chút không gian và thời gian, muốn suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện khi không có mặt cậu.

Tô Chính bước vào nhà chào ông bà Trần, rồi bất giác nhìn về phía Trữ Mặc. Mấy hôm nay chắc cô ít ngủ, mắt có quầng thâm, sắc mặt nhợt nhạt.

Ánh mắt Trữ Mặc cũng dừng lại trên người cậu chốc lát, rồi cô lại cúi xuống bưng thức ăn lên bàn.

Tô Chính vội bước đến: "Để em giúp."

"Con nghỉ đi." Bà Trần lôi cậu lại, "Tay con vừa mới khỏi, không cần lo đâu.

Con ngồi đó nói chuyện với chú."

Tô Chính nhìn Trữ Mặc. Cô quay người đi vào bếp.

Bà Trần vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Tiểu Chính, con ngồi xuống đây, dì có vài chuyện muốn hỏi."

Tô Chính nghe lời ngồi xuống.

Bà Trần hạ thấp giọng: "Trữ Mặc và Lâm Nghiêm sao vậy?"

Tim cậu bất giác đập thình thịch: "Sao là sao ạ?"

Bà Trần nhìn cậu nghi ngờ: "Nó và Lâm Nghiêm chia tay rồi, con không biết sao?"

Tô Chính nén vui mừng, vội vã lắc đầu: "Dạ, con không biết."

Bà Trần hơi thất vọng, biết không thể hỏi gì cậu, thấy Trữ Mặc bưng thức ăn ra nên nói chuyện khác.

Tô Chính không biết mình đã ăn xong lúc nào, cuối cùng bà Trần và ông Trần cũng đi nghỉ. Trữ Mặc nói không khỏe từ sớm rồi về phòng, từ đầu đến cuối bữa ăn, cô không nói câu nào với Tô Chính.

Thật ra Trữ Mặc không hề ngủ, chỉ nằm trên giường lặng lẽ.

Đột nhiên bên gối có một ánh sáng chớp lên phá vỡ bóng đêm, rồi chuông điện thoại rung liên tục. Trữ Mặc cầm lên xem, là Tô Chính. Cô không nghe.

Lập tức cậu gửi tin nhắn đến: Em ở ngoài cửa.

Cô ngồi dậy, hình như cảm nhận được sự có mặt của cậu qua cánh cửa. Cậu vẫn im lặng chờ bên ngoài, nhưng cô biết nếu không trả lời, cậu sẽ đứng đó cả đêm.

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, hai người im lặng nhìn nhau trong bóng tối.

"Mặc Mặc..." cậu nhẹ nhàng, "Đừng tránh mặt em nữa, có được không?"

"Tiểu Chính, lòng chị đang rối lắm." Chị vẫn không biết mình phải chọn lựa thế nào, "Quả thật chị đang rất rối."

Cậu dang tay ôm cô: "Vậy thì đừng nghĩ gì nữa, ở bên em, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt."

"Hai đứa... đang làm gì vậy?"

Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa tức giận ở ngay bên cạnh, khiến cả hai giật mình tách nhau ra. Đèn hành lang bật sáng. Bà Trần mặc áo khoác đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn họ, giọng nói đanh lại: "Tô Chính, Trữ Mặc, hai đứa đang làm gì vậy?"

"Mẹ."

Trữ Mặc bước tới, nhưng bị Tô Chính chặn lại. Cậu nắm chặt tay cô nhìn bà Trần: "Dì, con thích Mặc Mặc."

"Làm càn!" Bà Trần bước nhanh đến gạt tay hai người ra, đánh một cái thật mạnh vào vai con gái, "Trữ Mặc? Tô Chính còn nhỏ không hiểu chuyện, con lớn rồi, cũng bắt chước nó phải không?"

"Sao vậy, sao vậy?" Ông Trần bị đánh thức, thấy bà Trần đánh con gái, vội ngăn lại, "Con lớn rồi, đừng động tay động chân với nó?"

"Con nói rõ cho mẹ biết đi?" Bà Trần mặc kệ ông, đanh giọng hỏi con gái, "Con và Lâm Nghiêm chia tay vì nó có phải không?"

"Cái gì?" Ông Trần rõ ràng bị tình huống này làm bấn loạn, ông không hề nghĩ là Tô Chính, "Mặc Mặc chia tay là vì ai?"

"Vì Tô Chính!" Bà Trần lớn tiếng trả lời, tức đến tái mặt, "Tôi cứ thấy giữa Tô Chính và Mặc Mặc có gì đó không ổn, hôm nay nhìn ánh mắt chúng càng thấy kỳ lạ. Ông biết lúc nãy tôi lên lầu nhìn thấy gì không? Thấy chúng ôm nhau!" Bà Trần quay người đánh Trữ Mặc loạn xạ, "Con nói con lớn rồi? Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại hồ đồ như vậy!"

"Dì, đừng đánh nữa!" Tô Chính che cho Trữ Mặc.

Ông Trần kéo bà Trần lại, nhưng giọng ông cũng đanh hẳn: "Chuyện này thật không?"

"Là thật." Tô Chính ôm Trữ Mặc, "Con thích chị ấy."

Ông Trần không để ý đến Tô Chính, nhìn con gái: "Con vì nó nên chia tay Lâm Nghiêm thật sao?"

Trữ Mặc khựng lại một chút rồi gật đầu.

"Đúng là hồ đồ?" Ông Trần tức giận, "Trữ Mặc, con về phòng đi. Tô Chính, con đi theo chú, chú có chuyện muốn hỏi."

"Ba." Trữ Mặc ngước lên van xin ông Trần.

Ông Trần trừng mắt nhìn con gái: "Con vào trong, ba ăn thịt nó được sao?"

Tô Chính buông Trữ Mặc ra, rồi đẩy cô vào bên trong: "Em và chú nói chuyện một chút."

Ba người đi xuống lầu, bà Trần giận đến điên đầu, quay đi không thèm nhìn Tô Chính.

Ông Trần đốt điếu thuốc, im lặng. Bầu không khí ngột ngạt. Mất một lúc, ông mới mở miệng: "Chú và dì không muốn Trữ Mặc ở bên con."

Tô Chính vội nói: "Chú..."

Ông Trần gạt tay: "Con nghe chú nói trước đã."

Ông chầm chậm, "Con có biết, năm nay con 20, Mặc Mặc đã gần 27. Nó lớn hơn con 6 tuổi."

Tô Chính gật đầu: "Con biết."

"Con mới 20, có thời gian và sức lực để lãng mạn, đến khi hết sức lực để lãng mạn rồi, cũng sẽ hối hận. Nhưng còn Trữ Mặc? Nếu nó yêu con, hai năm, hoặc ba năm sau, khi con hết rung động, đã hối hận rồi, nó sẽ thế nào?"

Tô Chính muốn nói nhưng ông Trần đã ngăn lại: "Chú biết con muốn nói gì.

Con muốn bảo đảm với chú, con sẽ không thay đổi." Ông Trần cười buồn bã, "Chú cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, nên chú biết, khi yêu, con thấy có thể làm tất cả, chuyện gì cũng có thể cố gắng, con tin sẽ yêu cả đời. Đó là những ý tưởng lãng mạn, không phải cuộc sống hiện thực. Chị Mặc Mặc cần cái gì? Cần một cuộc hôn nhân ổn định, những thứ của cuộc sống thực. Con nói con yêu nó, vậy con có thể cho nó những thứ nó cần không? Bây giờ con còn đang đi học, nói khó nghe một chút, con lấy gì để sống với nó? Không phải chú và dì ham vật chất, chú và dì không cần Mặc Mặc lấy một đại gia để sau này được nhờ vả, nhưng kinh tế là điều kiện cơ bản để xây dựng hôn nhân, con có hiểu không?"

Tô Chính bị ông Trần hỏi dồn dập. Những chuyện này trước đây cậu chưa từng nghĩ đến, nên khi ông Trần hỏi, cậu không biết phải trả lời thế nào.

"Chú và dì con cũng mong Trữ Mặc lấy chồng, quyết định chuyện hôn nhân, còn có một lý do rất quan trọng là tuổi của nó không nhỏ nữa. Thêm vài năm, sau này sinh con khó khăn, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Tô Chính, cho dù chú và dì không phản đối con và Trữ Mặc ở bên nhau, vậy tụi con khi nào kết hôn? Khi nào sinh con? Rồi sau đó thì sao? Lấy gì sống? Ở trong căn nhà nhỏ xíu Trữ Mặc mua, dùng tiền của nó để nuôi con? Có thể con sẽ nói, con sẽ tự lập. Vậy thì lúc nào, chờ con tốt nghiệp còn đến 4 năm nữa, lúc ấy Trữ Mặc bao nhiêu tuổi rồi? Không phải chỉ những lời ngọt ngào đầu môi là tình yêu, trách nhiệm mới là tình yêu. Nếu con không thể chịu trách nhiệm, đó không phải tình yêu, đó là thái độ vô trách nhiệm."

Tô Chính như có một tảng đá đè lên ngực, nặng nề đến mức thở cũng khó khăn.

"Từ nhỏ, con đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, chú và dì xem con như con ruột, ba con và chú cũng như anh em ruột. Con thích Trữ Mặc là chuyện tốt, nhưng chú hy vọng con thích nó như chị gái, chứ không phải tình cảm nam nữ. Chú chỉ nói tới đây thôi. Con suy nghĩ cho kỹ. Không còn sớm nữa, con đi nghỉ đi." Ông Trần quay lại bà Trần vẫn đứng im lặng bên cạnh, "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ đi."

Bà Trần về phòng nhưng không ngủ được, ngồi trên giường buồn rầu. Bà lại nhớ đến cảnh đã thấy ban tối, lúc đó còn tưởng mình hoa mắt. Sao trước đây lại không hỏi Trữ Mặc chứ, nếu phát hiện sớm thì việc đã không đến mức này.

Bà Trần lại nhớ đến chuyện lúc trước ông Trần bảo Tô Chính đến chỗ Trữ Mặc ở, bất giác than phiền: "Tôi đã nói hai đứa này ở bên nhau lâu không được, ông còn nói không sao, bây giờ thì có chuyện rồi!"

Ông Trần cũng thấy khó chịu, khẽ thở dài: "Con bé Trữ Mặc này hồ đồ quá!"

"Hèn gì nó nói mọi chuyện là do nó." Bà Trần vừa giận vừa đau lòng, "Tôi cứ tưởng lần này nó tìm được một người tốt để ổn định, ai ngờ nó lại muốn cùng với thằng nhóc ấy."

"Chuyện này không thể gây áp lực quá lớn với chúng. Hơn nữa, Tô Chính và Trữ Mặc không phải những đứa không hiểu chuyện. Tôi sẽ nói chuyện thêm với Tô Chính, còn bà hãy tâm sự với con. Nhớ là nói chuyện đàng hoàng." Ông Trần bất lực nhìn vợ, "Đừng đánh con."

Bà Trần tắt đèn, không nói tiếng nào rồi đi nằm.

Ngày hôm sau, ông Trần bảo Tô Chính việc học quan trọng. Cậu tự biết đây là lời đuổi khéo, nên tạm biệt ông bà Trần về trường.

Bà Trần nói rất nhiều với con gái, Trữ Mặc vẫn im lặng không trả lời, cuối cùng mới mở miệng: "Mẹ đừng nói nữa, con sẽ chia tay với cậu ấy."

Nghe con gái nói vậy, bà Trần cũng an tâm phần nào: "Con tự suy nghĩ đi, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con, con đừng hồ đồ nữa." Bà Trần còn định nói chuyện Lâm Nghiêm, nhưng nghĩ bây giờ không phải lúc, nên đành tìm cơ hội khác.

Trữ Mặc bảo muốn yên tĩnh, nên về căn nhà nhỏ của mình.

Lễ Tình nhân đến đúng vào dịp cuối tuần, Trữ Mặc không muốn về nhà ba mẹ, cũng không muốn đi đâu nên cuộn người trên giường xem tivi. Tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm bi lụy. Trữ Mặc xem một lúc, nước mắt bất giác rơi xuống. Có tiếng gõ cửa, Trữ Mặc vội lau nước mắt rồi ra mở cửa, là Tô Chính.

Cậu nhìn thấy những giọt nước mắt còn chưa khô của cô, đưa tay lên má cô rồi dịu giọng: "Sao lại khóc?"

Trữ Mặc lắc đầu.

"Mặc Mặc, em đã suy nghĩ rất kỹ." Cậu nhìn cô, "Em sẽ không buông Mặc Mặc. Em biết những điều chú nói đều là sự thật, em không muốn mang đến cho Mặc Mặc một lời hứa suông, mà chỉ mong Mặc Mặc cho em chút thời gian. Em sẽ cố gắng vì Mặc Mặc, hy vọng Mặc Mặc tin em, cùng em đi tiếp."

Cô ngã vào lòng cậu. Đây là lần thứ hai cậu xin cô cho thêm chút thời gian.

Thời gian. Thời gian là gì mà gây bao nỗi xót xa như vậy?

Không biết ai chủ động, họ lại quấn lấy nhau ngã xuống giường. Trong thâm tâm Trữ Mặc là nỗi tuyệt vọng, nhưng cô dần dần hiểu ra mình yêu cậu như thế nào, dù có vùng vẫy ra sao cũng không thể tự dối mình.

Cô gọi tên cậu trong nước mắt, cậu hôn những giọt nước mắt ấy và ôm chặt cô. Cô nghe cậu thì thầm bên tai: "Em sẽ không buông Mặc Mặc ra nữa."

Lúc mở mắt ra, Trữ Mặc tưởng là đã tối, nhìn đồng hồ mới thấy chỉ quá trưa. Quay sang bên cạnh, Tô Chính vẫn chưa thức. Cậu có một đôi mắt đẹp, hàng lông mi dài. Khi đôi mắt đó mở ra, toàn là hình ảnh của cô. Cô ý thức được rằng, từ lúc còn nhỏ, trong mắt cậu chỉ có mình cô.

Tay cậu ôm cô từ phía sau thật chặt. Cô nghe thấy tiếng tim cậu đập trong lồng ngực.

Cảm xúc dâng trào, Trữ Mặc đưa tay vuốt chân mày cậu. Khác với lúc cuồng dại, gương mặt cậu bây giờ thật bình thản. Trữ Mặc ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen âm u. Cô cuộn tròn trong lòng cậu: "Hôm nay chắc tuyết rơi nhiều lắm."

Ngoài cửa có tiếng chìa khoá mở, Trữ Mặc hồi hộp, đẩy Tô Chính ngồi dậy.

Tô Chính mở mắt, vẫn còn chưa tỉnh hẳn: "Sao vậy?"

"Hình như mẹ chị đến." Tô Chính vội lấy quần áo mặc vào. Căn phòng chỉ có bấy nhiêu, chớp mắt thì bà Trần đã bước vào.

"Mẹ, đừng vào." Trữ Mặc lập tức hoảng lên, chạy đến cửa phòng ngủ ngăn bà Trần.

Bà Trần nhìn con gái quần áo không chỉnh tề, lại nhìn cửa phòng đóng kín sau lưng cô, chỉ thấy trước mắt tối đen: "Trữ Mặc, con... con..."

"Mẹ?" Trữ Mặc hoảng hốt, đỡ lấy mẹ.

Bà Trần dùng hết sức đẩy cô ra: "Mẹ tưởng con chỉ buồn bã, không ngờ con thật hồ đồ! Sao con và nó lại đến mức này! Nó bao nhiêu tuổi chứ? Sao con lại có thể như thế? Con thật là, thật là..." Bà Trần tức đến không nói nên lời, chỉ thấy ngực nhói lên từng cơn, bà ôm ngực quy xuống: "Tức chết đi được, tức chết đi được..."

"Tô Chính!" Trữ Mặc thét lên, "Mau gọi xe cấp cứu! Mẹ chị lên cơn đau tim rồi!" Nói rồi cô vội vàng tìm thuốc cho bà uống.

Tô Chính gọi điện xong chạy đến định đỡ bà Trần, nhưng bị bà đẩy ra. Bà Trần nhìn Tô Chính, nghiến từng chữ: "Cậu... cút đi cho tôi?"

May mà bà Trần được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không xảy ra chuyện gì. Trữ Mặc ở bên cạnh giường bệnh, không rời một bước.

Ông Tô hôm sau cũng lên thành phố, đưa Tô Chính đến trường xin nghỉ phép, rồi đưa cậu về quê.

Trữ Mặc nhìn mẹ nằm ủ rũ trên giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi, để lại những vệt ướt trên khăn trải giường trắng muốt.

Nghe nói bà Trần bệnh, nhà họ Lâm cũng đến thăm. Ông bà Lâm nói chuyện với ông Trần bên ngoài phòng bệnh. Lâm Nghiêm nhìn qua cửa kính thấy Trữ Mặc, đẩy cửa bước vào, vỗ nhẹ vào vai cô: "Đừng khóc nữa, dì sẽ không sao đâu."

Chuyện anh và Trữ Mặc chia tay, đến giờ ông bà Lâm vẫn chưa biết vì sao. Lâm Nghiêm chỉ nói là vấn đề của mình, ông bà Lâm tưỏng do con trai mình thay đổi nên không hỏi nữa, lại cảm thấy áy náy với Trữ Mặc.

Bà Lâm nhìn vào phòng: "Anh Trần, anh đừng lo, có chuyện gì cứ để Lâm Nghiêm giúp."

Trong lòng ông Trần cảm thấy khó chịu, ông biết lý do bà Trần phát bệnh tim, bất giác thở dài: "Lâm Nghiêm là đứa tốt, Trữ Mặc nhà chúng tôi không có phúc phận."

"Đừng nói như vậy." Bà Lâm áy náy, "Tôi thật lòng rất thích Trữ Mặc, nếu nó không thể làm con dâu, tôi sẽ nhận nó làm con gái nuôi. Anh Trần này, bây giờ đừng nghĩ chuyện gì khác, anh phải chăm sóc bản thân, mới có sức lực chăm sóc chị ấy".

Trữ Mặc nghe cuộc đối thoại, biết là Lâm Nghiêm đã bảo vệ mình trước mặt ba mẹ, cô nói nhẹ nhàng: "Cám ơn anh."

"Còn cảm ơn gì chứ." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Cho dù anh không phải chồng em thì cũng là bạn em, em muốn coi anh là anh trai cũng được. Em có việc, sao anh không lo?"

Trữ Mặc nhìn màn hình máy ghi điện âm đồ của mẹ, buồn rầu.

Lâm Nghiêm thở dài, kéo cô ra cửa: "Nào, đi theo anh." Anh bước ra cửa nói với ba mẹ, "Con dẫn Trữ Mặc đi ăn chút gì. Mọi người trông nom dì nhé."

Từ lúc bà Trần nhập viện, Trữ Mặc ở bên cạnh bà đã một ngày một đêm, chưa ăn uống gì. Ông Trần rất vui vì Lâm Nghiêm vẫn chu đáo.

Trữ Mặc không muốn đi, Lâm Nghiêm nắm chặt tay cô kéo đi. Anh đưa cô đến một tiệm cháo gần đó, ép cô ngồi xuống, gọi thức ăn cho rồi nói: "Được rồi, nói đi cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì." Anh thấy cô im lặng nên lại lên tiếng, "Không nói thì anh vẫn có thể đoán được, có liên quan đến người em yêu phải không? Ba mẹ em không chịu cho em và anh ta ở bên nhau, nên lúc đó em mới miễn cưỡng quen anh?" Anh hút một điếu thuốc, đoán mò, "Anh ta có gia đình? Có vợ con?" Trữ Mặc khó xử lắc đầu.

"Không phải chuyện đó thì là gì, nhân cách anh ta có vấn đề sao?"

Lâm Nghiêm càng đoán càng lạc đề, Trữ Mặc đành phải cắt ngang: "Là Tô Chính."

Anh khựng lại, rồi cười, lắc đầu: "Thì ra anh thua cậu nhóc đó rồi."

Anh dập điếu thuốc: "Nếu là cậu ấy, sao lại đến mức này? Cậu ấy chỉ nhỏ tuổi hơn em, cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng ..." Đột nhiên anh dừng lại, nhìn cô nghi ngờ, "Không lẽ hai người là chị em ruột?"

Trữ Mặc cuối cùng cũng nở nụ cười: "Anh biết đùa thật."

Nụ cười khiến cô thoải mái một chút, nhưng vẫn không thoát khỏi tâm trạng ảm đạm. Lâm Nghiêm mỉm cười nhìn cô: "Phải đó, cười lên đẹp mà, sao cứ phải ủ rũ khóc lóc? Em cười rất đẹp, nên cười nhiều lên."

"Cám ơn anh."

"Được rồi, đừng phát thẻ người tốt việc tốt cho anh, anh không thiếu. Bạn gái trước chia tay với anh cũng bảo anh là người tốt."

Phục vụ bưng cháo đến, Lâm Nghiêm ngừng lại, đưa qua Trữ Mặc: "Ăn đi. Ăn xong rồi từ từ kể chuyện cho anh nghe, anh sẽ giúp em nghĩ xem có cách nào không."

Trữ Mặc ăn từng muỗng cháo, chậm rãi kể chuyện của mình. Lâm Nghiêm lại châm một điếu thuốc, im lặng nhìn Trữ Mặc: "Mặc Mặc, em thấy chú và dì suy nghĩ vậy có đúng không? Em có tin là cậu ấy sẽ mãi mãi yêu em như bây giờ?"

Lâm Nghiêm hỏi đúng những ẩn khuất trong lòng Trữ Mặc. Lúc đầu, khi quen Điền Tuấn, anh ta cũng yêu thương cô thật lòng, sau đó thì sao? Chỉ hai năm ngắn ngủi mà anh ta đã thay lòng đổi dạ. Trữ Mặc lại nhớ đến Hứa Vi Vi. Tuy cô không muốn nghĩ nhiều đến chuyện ấy, nhưng cuối cùng vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng cô. Cô có tự tin không? Cô muốn nghĩ Tô Chính sẽ luôn yêu cô như bây giờ, nhưng cô có bảo đảm sẽ không hối hận không?

"Ý kiến của anh là, em và Tô Chính tạm thời bình tĩnh lại. Gia đình phản đối cũng chỉ vì muốn tốt cho em." Lâm Nghiêm phân tích, "Nếu Tô Chính thật lòng yêu em, cậu ấy sẽ không ngại chờ đợi một thời gian. Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, mọi việc cần được sự thừa nhận của hai gia đình. Đừng vội vàng." Lâm Nghiêm đưa tay gõ lên trán cô, "Hãy nghĩ đến những lời anh nói.

Thời gian này cứ chăm sóc dì trước đã."

Ông Tô đưa con về quê, trên đường không nói câu nào với cậu, về tới nhà cũng chỉ ngồi trong phòng hút thuốc, cả căn phòng ngập trong khói.

Tô Chính quì trước mặt ba, nói hết chuyện của mình và Trữ Mặc, rồi cứ quì ở đó không động đậy.

Trời rất lạnh, ông Tô không cảm nhận được, chỉ lặng lẽ hút thuốc.

"Mẹ con gửi thư." Cuối cùng, ông Tô đã lên tiếng, nhưng lại là một chuyện hoàn toàn không liên quan.

Tô Chính ngước lên nhìn ba, hơi bất ngờ. Từ sau khi ba mẹ li hôn hồi cậu học tiểu học, ông không bao giờ nhắc đến bà trước mặt cậu, hình như bà hoàn toàn biến mất trong cuộc đời cậu, không có tin tức gì.

Ông Tô đứng dậy, lấy một bức thư và một thẻ ngân hàng đưa cho Tô Chính: "Mỗi tháng mẹ con đều gửi thư đến, đồng thời gửi một số tiền sinh hoạt. Thư thì ba đã xem, tiền thì ba đã gửi tiết kiệm, tất cả trong thẻ này. Mẹ con vẫn rất quan tâm đến con, chỉ là ba không cho con biết tin tức của bà ấy."

Ba không nhắc, Tô Chính tưởng mẹ bỏ rơi cậu, trong lòng có chút oán hận. Nhưng bây giờ cậu mới biết thì ra mẹ không phải không nhớ cậu. Bao nhiêu năm nay, cho dù ba cậu không trả lời, mẹ vẫn kiên trì.

"Trong thư bà ấy có viết, bảo con đến chỗ bà ấy học." Ông Tô dập tàn thuốc, "Ba không định nói với con, nhưng nghĩ lại, chỗ bà ấy tốt hơn."

"Ba!"

"Mặc Mặc là cô gái tốt, ba đã chứng kiến nó trưởng thành. Nhà họ Trần đối xử với chúng ta thế nào, con cũng biết rõ." Ông Tô cắt ngang lời Tô Chính, "Ông bà nội con mất sớm, bà của Trữ Mặc nuôi ba. Sau đó, ba li hôn, nuôi nấng con. Cũng nhờ có bà Trữ Mặc chăm sóc, con mới có thể khôn lớn. Tô Chính, ba không nghĩ con yêu nó thật lòng. Suy nghĩ của ba cũng giống bác Trần, con chỉ xúc động nhất thời. Bây giờ con còn trẻ, thấy có thể sống chết vì con bé, nhưng đó chỉ là chuyện lãng mạn thôi."

Tô Chính muốn cãi, nhưng ông Tô lại cắt ngang: "Nếu con thật lòng yêu con bé, con nên chứng minh cho mọi người thấy."

Tô Chính nhìn ba.

"Đến chỗ mẹ con đi, tạo ra chút thành tích. Con có tư cách để lập gia đình, ba bảo đảm không phản đối chuyện hai đứa, hơn nữa còn giúp con." Ông Tô nhìn Tô Chính, "Nếu thời gian đó con thấy hối hận, thấy không thật lòng yêu nó, thì đừng về nữa. Sau này, ba sẽ nuôi bà của Trữ Mặc, bù đắp lại món nợ chúng ta thiếu nhà họ Trần."

Tô Chính trở lại thành phố không lâu, bà Trần cũng dần khỏe lại. Thời gian này, Trữ Mặc và Tô Chính không liên lạc với nhau, yên bình một thời gian, Lâm Nghiêm cũng thường đến thăm bà Trần, khiến bà vui vẻ một chút.

Một tháng sau có tin Tô Chính sắp ra nước ngoài.

Trữ Mặc nghe được tin thì Tô Chính đã làm xong thủ tục, nghe nói mấy ngày nữa sẽ sang chỗ mẹ cậu. Ông bà Trần thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hai đứa cách xa nhau, tình cảm sẽ dần dần nhạt đi, Trữ Mặc cũng sẽ không còn hồ đồ nữa.

Thời gian này, ông Tô trông nom Tô Chính rất gắt gao, không cho cậu liên lạc với Trữ Mặc. Một ngày trước khi đi, cậu xin ba cho mình đến thăm Trữ Mặc một lần, ông nghĩ không biết cậu đến khi nào mới có thể quay về, nên mềm lòng đồng ý.

Từ lúc nghe tin Tô Chính sắp ra nước ngoài, Trữ Mặc ít nói hẳn, khi Lâm Nghiêm hẹn cô ra ngoài, ông bà Trần rất tán thành.

Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc yên lặng, lái xe đưa Trữ Mặc tới nơi hẹn với Tô Chính. Tô Chính biết là mình đến tìm thì Trữ Mặc chắc chắn không chịu gặp, nên cầu xin Lâm Nghiêm, nhờ anh đưa Trữ Mặc đến.

Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm lái xe đưa cô đến nhà mình, nhìn anh thắc mắc.

Lâm Nghiêm nói: "Đi đi, Tô Chính đang chờ em trên lầu. Anh sẽ chờ khoảng một tiếng, rồi đưa em về."

Trữ Mặc ngước nhìn lên lầu không nói câu nào.

Lâm Nghiêm giúp cô mở cửa xe: "Cậu ta sắp đi nước ngoài, ngày mai đi rồi, nên xin ba cậu ấy đến gặp em. Đi đi, có chuyện gì cứ nói hết."

Trữ Mặc lên lầu, Tô Chính đang dựa tường thẫn thờ, nhìn thấy cô, cậu đứng thẳng dậy: "Mặc Mặc."

"Tô Chính." Trữ Mặc mở lời trước khi cậu kịp nói, "Chúng ta chia tay đi."

Đây là lần thứ hai cô nói những lời này với cậu.

Những lời cậu định nói đã dừng ở cửa miệng, cảm giác chua chát: "Chị thật lòng chứ?"

"Chúng ta không thể ở bên nhau."

Tô Chính nhìn cô: "Em cứ tưởng chỉ cần em yêu chị, không ngừng cố gắng và kiên trì, cuối cùng cũng có thể ở bên chị. Nhưng mỗi lần gặp chuyện, chọn lựa đầu tiên của chị luôn là đẩy em ra, vì sao chứ?"

"Vì chúng ta không hợp nhau. Giữa chúng ta có quá nhiều cách biệt, thật ra không thể ở bên nhau. Hơn nữa, bản thân chị cũng không đủ tự tin, chị không biết nhiều năm sau, khi em vẫn còn trẻ mà chị thì đã già em có còn như bây giờ không?"

Tô Chính nói: "Không phải chị không tự tin, mà là không đủ lòng tin nơi em." Nói xong câu này, cậu nhìn cô rồi quay người bỏ đi.

Trữ Mặc đứng sững, cười đau khổ.