Này, Người Đàn Ông Của Em!

Chương 17: Làm rõ sự thật




Sau ngày hôm đó, Hứa Vi Vi thường xuất hiện ở chỗ Tô Chính. Cô đến dọn dẹp nhà cửa, đem thức ăn đến, cũng có khi đến nấu ăn, có vẻ Tô Chính cũng âm thầm đồng ý. Khi Lưu Tiên nói là Vi Vi thường đến nên làm cho cô một chìa khóa dự phòng, cậu cũng không phản đối.

Cánh tay bị thương của Tô Chính cuối cùng cũng cắt bỏ thạch cao. Hứa Vi Vi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ bảo đã khỏi, nhưng vẫn phải chú ý chăm sóc.

Thấy cậu khỏe mạnh trở lại, Hứa Vi Vi vui lắm: "Vết thương ở tay lành rồi, bây giờ cậu muốn làm gì nhất?"

"Về nhà tắm rửa." Tô Chính có cảm giác không quen với cánh tay đã tự do.

Hai người quay về, Lưu Tiên và Tề Khoan đều đã đến trường, Tô Chính đi vào phòng tắm. Hứa Vi Vi dọn đồ cho cậu trong phòng ngủ, khi mở tủ quần áo, ánh mắt lại chạm phải cái hộp bánh nằm ở một góc.

Nói không tò mò là nói dối, cô thắc mắc không biết trong đó có thứ gì mà Tô Chính nâng niu như vậy. Cái hộp bánh tuy đẹp, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy các góc cũng đã mòn.

"Cậu làm gì vậy?" Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng vang lên, khiến Hứa Vi Vi giật mình đóng cửa tủ quay người lại: "Mình... đang tìm đồ cho cậu."

Cậu cởi trần nửa thân trên bước ra, tóc ướt đẫm vẫn còn đang nhỏ nước, cả người tỏa ra sức hút hoang dại mà cô chưa từng thấy. Hứa Vi Vi đỏ mặt, đưa áo len trên tay cho cậu: "Đây..."

Cậu đón lấy mặc vào ngay, hình như không thấy tâm trạng của cô. Hứa Vi Vi ngước mắt lên. Sau lần cô chủ động hôn cậu, cậu cũng không hề đụng đến cô.

Phải nói là cậu chưa từng chủ động đụng đến cô. Mấy cô bạn cùng phòng rảnh rỗi thường lôi chuyện bạn trai ra kể, luôn là đàn ông đòi hỏi, con gái từ chối. Nhưng với Tô Chính, cậu chưa từng có những suy nghĩ như vậy.

Tô Chính quay lại nhìn Hứa Vi Vi còn đang bần thần: "Cậu không về trường sao?"

"Bây giờ mình về đây."

"Ừ. Bây giờ vẫn còn sớm, mình khỏi đưa cậu về nhé." Nói rồi cậu ra phòng khách ngồi xuống ghế, làm việc của mình.

Hứa Vi Vi đứng yên tại chỗ một lúc, rồi đi đến sau lưng cậu nói dịu dàng: "Tô Chính."

Cậu ngước lên nhìn cô, "Sao vậy?"

"Cậu..." Cô cắn môi, có vẻ khó nói, "có thể ôm mình được không?"

Cậu ngẩn người một lúc, cô cúi đầu không dám nhìn cậu. Nghe tiếng cậu đẩy ghế, cả người Hứa Vi Vi cứng đờ.

Tuy nhiên, cậu chỉ đưa tay ôm cô, vỗ vỗ lưng cô rồi buông ra. Nếu nói là một cái ôm, cũng chỉ như thăm hỏi bạn bè.

"Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, cậu về đi." Cậu vuốt tóc cô, "Không có gì thì đừng nghĩ lung tung."

Cô thấy thất vọng, cũng có chút buồn. Mấy hôm nay, thái độ của cậu tốt hơn được một chút, tuy cái ôm lúc nãy có cũng như không, nhưng dù sao cũng là cậu chủ động ôm cô. Cô biết cậu chưa từng yêu ai, có lẽ vì thế chăng? Dù sao thì cô cũng quyết định hỏi: "Tô Chính... Lễ Tình nhân cậu có ở cùng mình không?"

Tô Chính ngẩn người. Phải rồi, sắp đến lễ Tình nhân. "Để xem hôm đó có bận không, nếu không bận sẽ đi với cậu."

Tuy cậu không hứa, cô vẫn vui, quyết định phải chủ động hơn, thế là cô nhón chân hôn nhẹ vào má cậu rồi mới về.

Tô Chính sờ má, không quen hoặc có thể nói là cậu không thích như vậy. Cô đi một lúc rồi mà cậu vẫn chưa thể tập trung làm việc, cuối cùng đành đẩy bàn ra, tắt máy tính, ngồi thẫn thờ trên ghế. Chỉ có cậu mới biết, thật ra cậu không bận lắm. Nếu muốn ở cùng cô, cậu vẫn có thể sắp xếp thời gian. Nhưng cậu không muốn.

Cậu không muốn tiếp tục cùng cô nữa. Tô Chính suy nghĩ thật kỹ hạ quyết tâm, cắn rứt lâu dài chi bằng đau một lúc. Tuy như vậy sẽ làm tổn thương Hứa Vi Vi, nhưng vẫn tốt hơn lừa gạt cô. Dứt khoát sớm một chút, vết thương sẽ mau lành hơn.

Lúc từ bệnh viện về nhà tắm rửa thì không có nước nóng, Tô Chính đành tắm nước lạnh, ai ngờ tối đó cậu lại sốt, mắt hoa lên, sờ trán cũng không cảm nhận được gì, chỉ thấy cả người không có sức, cổ họng khô rang.

Tình trạng của cậu khiến Tề Khoan lo lắng, đưa tay sờ trán cậu rồi kêu lên thảng thốt: "Trời đất, nóng vậy! Này, cậu định tự nấu chín hả?"

"Có thuốc hạ sốt không?" Lưu Tiên bước qua thử sờ vào trán cậu cũng giật mình, quay đi tìm được một đống thuốc lộn xộn.

Tề Khoan ngăn lại: "Thôi khỏi, đống thuốc đó từ hồi nào rồi không biết, có khi uống vào lại bệnh thêm. Cậu ấy sốt cao, đưa đến bệnh viện đi."

"Có cần gọi điện thoại cho Vi Vi không?"

"Tối rồi còn gọi cho cậu ấy làm gì? Ngày mai hãy cho cậu ấy biết. Gọi điện thoại cho chị Trữ Mặc, chị ấy làm ở bệnh viện, có chuyện gì còn giúp được."

Trữ Mặc bị gọi dậy lúc đang ngủ, nghe nói Tô Chính bệnh thì tỉnh ngay, vội vàng đến bệnh viện thì thấy Tô Chính đang được truyền dịch.

Tề Khoan đi qua đi lại trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: "Chị đến rồi à."

Trữ Mặc vội hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng không?"

"Không, không." Tề Khoan ngại ngùng, "Tụi em đi vội quá nên không đem đủ tiền."

Trữ Mặc thở dài, lấy hóa đơn từ tay cậu: "Được rồi, chuyện còn lại để chị.

Tụi em về ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Tề Khoan và Lưu Tiên định ở lại thêm, nhưng thấy quả thật không cần đến họ nữa, nên nghe lời Trữ Mặc về nhà.

Tô Chính sốt cao đến nỗi không còn sức lực, nhưng vẫn tỉnh táo. Trữ Mặc nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, không định đánh thức cậu, nhưng cậu không hề ngủ, nhìn cô: "Các cậu ấy gọi chị đến à?"

"Ừ." Cô bước tới bên cậu, đưa tay sờ trán, "Vẫn giống như lúc nhỏ, khiến mọi người phải lo lắng."

Tô Chính cười, môi khô khốc: "Em cũng không muốn."

Trữ Mặc cầm bình đi lấy nước nóng, rót một ít vào ly cho nguội bớt rồi đưa cậu uống: "Sao tự nhiên lại sốt?".

"Buổi chiều đi gỡ thạch cao về tắm nước lạnh."

Trữ Mặc trách: "Thời tiết thế này sao lại tắm nước lạnh, không biết chăm sóc bản thân gì hết."

Khi cho cậu uống nước, cô dựa người sát vào cậu, cơ thể ấm áp và mùi hương quen thuộc khiến cậu ngây ngất. Cậu không thể dối mình, cậu vẫn yêu cô say đắm.

Tô Chính lắc đầu tỏ ý không muốn uống nữa, Trữ Mặc đứng dậy đi cất ly nước. Cậu bỗng thấy cô đơn, muốn đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng lại nắm chặt tay mình.

Cô từng nói, trước đó họ đã đi sai đường, bây giờ mới là con đường đúng mà họ nên đi, mới là cuộc sống mà cô muốn. Nếu đã vậy, tại sao lại để tình cảm của cậu gây phiền hà cho cô? Cô nói hai người làm chị em tốt hơn. Ít nhất cậu có thể ở bên cạnh cô, chứ không đến nỗi phải chia xa. Nhưng nếu vậy, cậu sẽ đau khổ hơn.

Trữ Mặc đã hỏi bác sỹ, Tô Chính không cần nằm viện, chỉ cần uống thuốc vài hôm sẽ khỏi. Lúc này cũng đã tờ mờ sáng, hai người cùng rời bệnh viện.

Tô Chính đứng trước cổng chờ: "Hay là đến chỗ em đi. Nếu chị đưa em về, chị về một mình, em cũng không yên tâm."

"Chỗ mấy cậu con trai ở, chị đến cũng không tiện."

Trữ Mặc do dự một lúc, "Hay là đến nhà chị đi."

Cậu không phản đối. Hai người về đến nhà Trữ Mặc, cậu uống thuốc xong rồi nằm nghỉ. Trữ Mặc đi mở tủ lấy thêm chăn nệm chuẩn bị trải xuống đất.

Tô Chính thấy vậy thì nhổm dậy: "Chị làm gì thế?"

Trữ Mặc không ngước lên: "Nhà hơi nhỏ, không có sofa, ngủ tạm ở đây."

Tô Chính mở chăn bước xuống giường: "Chị ngủ trên giường, em ngủ dưới sàn."

"Cậu là người bệnh, đừng tranh với chị." Trữ Mặc mặc Tô Chính, dọn chỗ ngủ.

Cậu dứt khoát lôi cô đứng dậy: "Trời lạnh thế này, nếu chị ngủ dưới sàn sẽ bệnh giống em mất."

Cô đẩy cậu ra: "Được rồi, cậu cũng biết dưới đất lạnh, cậu còn đang sốt thì sao để cậu ngủ dưới sàn được?"

Cậu không nói gì thêm, hất đống chăn mền cô vừa bày ra, kéo cô lên giường rồi tung chăn đắp cả hai: "Ngủ đi."

Cô không ngờ cậu làm như vậy, muốn đẩy cậu ra.

Cảm nhận được ý định của cô, tay cậu siết chặt hơn, không để cô thoát ra. Phút chốc hình như có một sợi dây vô hình thắt chặt lấy tim cậu, khiến cậu khó thở.

Cậu cứ muốn ôm lấy cô không rời.

Trữ Mặc biết cậu không cứng rắn như cố thể hiện, nhưng có thể nghe được tiếng tim cậu đập dữ dội.

"Ngủ đi", cậu thì thầm mệt mỏi, "Bây giờ em không còn chút sức lực nào, nếu chị ngoan ngoãn ngủ thì em sẽ thả tay ra, có được không?"

Trữ Mặc nắm chặt hai tay chèn vào giữa hai người, nghe vậy thì trả lời: "ừ." Cậu từ từ nới lỏng vòng tay.

Trữ Mặc quay lại, cuộn mình trong chăn. Cô cảm nhận được Tô Chính nhổm dậy tắt đèn rồi nằm xuống.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Cô biết là cậu vẫn đang lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Vòng tay cậu dường như vẫn còn đấy. Khóe mắt cô cay cay.

Trong bóng tối, tay cậu lại vòng qua, ôm lấy cô. Trữ Mặc giật mình, nhưng chỉ có vậy. Phía sau là tiếng thở đều của cậu, hình như cậu quá mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ Hai, Tề Khoan kể cho Hứa Vi Vi nghe chuyện Tô Chính bị bệnh.

Hứa Vi Vi chẳng màng đến việc lên lớp, xin nghỉ phép để chăm sóc Tô Chính. Khi cô đến văn phòng của họ thì Tô Chính đã uống thuốc, ngủ say mất rồ i .

Tối qua nằm cạnh Trữ Mặc, cậu không ngủ được, lặng lẽ ngắm cô cả đêm. Đợi cô ngủ, cậu nhẹ nhàng ôm cô. Bây giờ, cậu không thể chống chọi với thuốc men và mệt mỏi nên ngủ rất say.

Hứa Vi Vi ngắm gương mặt đang ngủ của Tô Chính.

Cô thích cậu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh cậu, cô vẫn nghĩ đây không phải là sự thật.

Tô Chính thường được con gái thích, không ít người yêu thầm, nhưng cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt với phái nữ.

Hứa Vi Vi ngắm cậu một lúc, bất giác đưa tay sờ má cậu.

Tô Chính đang mơ. Trong giấc mơ, Trữ Mặc nằm cạnh cậu, không hiểu sao cô thức dậy, ngước nhìn cậu, đưa tay dịu dàng sờ má cậu, ánh mắt cô khiến cậu xao xuyến. Cậu chỉ thấy như trong đầu bùng nổ, nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình, tìm môi cô rồi hôn lên đó.

Những nhung nhớ kìm nén bao lâu nay như trút hết qua nụ hôn. Cậu ôm chặt lấy cô, còn cô ngoan ngoãn vâng theo. Lúc đầu cô còn hơi ngại ngùng sau đó thì hòa cùng cơn mê của cậu, đáp lại cậu rất nồng nhiệt.

Tô Chính chỉ cảm thấy cả người nóng ran, không thể kiểm soát được bản thân.

Hứa Vi Vi vừa vui mừng vừa sợ sệt. Cô không hiểu sao Tô Chính lại đột nhiên ôm lấy cô, hôn cô đắm đuối.

Cậu rời khỏi bờ môi cô, cởi cúc áo hôn lên ngực cô, luồn tay xuống sâu hơn. Chưa từng bị kích thích như vậy, cả người cô oằn lên, vội nắm lấy tóc Tô Chính khẽ kêu: "Tô Chính..."

Tiếng kêu tuy nhỏ, nhưng giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt, khiến cậu khựng lại, rõ ràng không phải tiếng Trữ Mặc.

Cậu mở mắt, đầu óc tỉnh táo hẳn, trong lòng cậu quả thật có một cô gái, nhưng là Hứa Vi Vi. Cậu ngạc nhiên vội vã buông cô ra rồi lùi lại, ngã xuống sàn, đụng phải cạnh bàn. Ly bình trên bàn rơi xuống đất loảng xoảng.

Hứa Vi Vi từ từ mở mắt, lại nhìn thấy Tô Chính hoảng loạn ngồi dưới sàn nhìn cô. Cô nhận ra được điều đó nên vội đứng lên. Trên ngực cô vẫn còn vệt môi cậu để lại ánh mắt chạm phải dấu vết đó, cậu cảm thấy hối hận, thậm chí giận dữ.

Hứa Vi Vi hiểu rõ những cảm xúc ấy trong ánh mắt cậu, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cả người cô run rẩy, không biết là tuyệt vọng, tức giận, hay xấu hổ. Cô hấp tấp chỉnh sửa quần áo, không nhìn đến Tô Chính, vội vã rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Tô Chính thở dốc, dần dần bình tĩnh lại. Cậu biết lần này đã làm tổn thương Hứa Vi Vi sâu sắc. Không cần phải nói gì, phản ứng của cậu lúc mê sảng là thể hiện rõ ràng nhất. Chỉ cần nhìn thấy thái độ lúc cậu phát hiện người trong vòng tay mình không phải là người trong mơ, thật chẳng khác nào đâm dao vào tim cô.

Tô Chính tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Doãn Miêu, nhờ cô chăm sóc Hứa Vi Vi.

Doãn Miêu thấy lạ, muốn hỏi tiếp, nhưng Tô Chính đã tắt điện thoại làm cô tức phát điên.

Doãn Miêu gọi điện cho Hứa Vi Vi, nhưng Vi Vi không nghe máy. Doãn Miêu vội đến ký túc xá tìm, thấy Hứa Vi Vi ở đó, đang cuộn người trong chăn khóc như mưa.

Doãn Miêu hỏi thế nào cô cũng không nói, Doãn Miêu muốn tìm Tô Chính hỏi cho ra nhẽ, nhưng Hứa Vi Vi ngăn lại.

Hứa Vi Vi đã hiểu ra. Khi Tô Chính nói với cô rằng cậu đã có người con gái khác và đến giờ vẫn yêu cô gái ấy, cô hiểu, thật ra tất cả sự dịu dàng và nồng nhiệt cậu chỉ dành cho cô gái trong giấc mơ của cậu mà thôi.

Nhưng Tô Chính không nói rõ, khiến cô vẫn hy vọng, càng yêu cậu say đắm hơn. Rồi đột nhiên cậu giáng cho cô một búa, hóa ra tất cả hạnh phúc đều do cô tự thêu dệt, tất cả niềm vui đều là ảo ảnh, thứ cô muốn mãi mãi cũng không có. Điều này khiến cô lại nhớ đến cái hộp bánh trong tủ áo.

Doãn Miêu khuyên can Hứa Vi Vi cả buổi, nhưng cô vẫn như đang ở đâu đâu, bỗng nhiên thức tỉnh, quay sang nhìn cô: "Được rồi, mình không sao mà."

"Cậu và Tô Chính có chuyện gì?"

Hứa Vi Vi nói cho qua chuyện: "Tụi mình gây vài câu, mình giận quá nên bỏ đi."

Doãn Miêu không nghi ngờ: "Hai cậu thật là...? Mình không hiểu Tô Chính có gì hay mà cậu cứ bám lấy cậu ấy?" Phải, điều đó chính cô cũng không hiểu.

Hứa Vi Vi cúi đầu cười đau khổ.

Hứa Vi Vi đến chỗ Tô Chính khi cậu tới bệnh viện truyền dịch. Cô có chìa khóa nên dễ dàng vào được bên trong. Phòng Tô Chính không khóa, tủ quần áo cũng không khóa, hộp bánh ấy vẫn nằm yên ở góc tủ.

Trong phòng chỉ có mình cô, nhưng cô lại cảm thấy hồi hộp. Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Cô vội trấn an bản thân, tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, ngồi xuống giường, mở ra.

Hộp rất nhẹ, trong đó cũng không có nhiều thứ như cô tưởng, chỉ có một xấp hình... Trữ Mặc tươi cười, Trữ Mặc tức giận, Trữ Mặc ngái ngủ, Trữ Mặc ngồi trên ghế xem tivi, Trữ Mặc nấu ăn trong bếp.

Cô xem từng tấm, tất cả chỉ có một người. Càng xem cô càng không thể tin vào mắt mình, càng xem cô càng thấy tức giận.

Cô nghĩ lại mọi chuyện, ánh mắt cậu nhìn Trữ Mặc, sự chăm sóc chu đáo của cậu dành cho Trữ Mặc. Cậu luôn đặt Trữ Mặc ở vị trí đầu tiên, như thể trong mắt cậu chưa từng có ai. Nếu đã vậy sao cậu còn muốn ở bên cô? Vì sao?

Hứa Vi Vi đặt chiếc hộp vào lại chỗ cũ.

Tô Chính tưởng rằng sau việc đó, Hứa Vi Vi sẽ không đến gặp cậu nữa.

Nhưng Tô Chính không ngờ vừa về đến nhà đã thấy Hứa Vi VI ở đó, lặng lẽ nấu cơm trong bếp, vẫn như lúc trước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lưu Tiên và Tề Khoan vẫn chưa về. Tô Chính nhìn quanh nhà, bước đến cửa bếp, Hứa Vi Vi quay lại nhìn cậu cười dịu dàng: "Mình nấu cháo, lát nữa cậu ăn rồi uống thuốc."

Cậu im lặng một lúc lâu: "Vi Vi, mình muốn nói chuyện với cậu."

"Đúng lúc mình cũng có chuyện muốn nói với cậu."

Hứa Vi Vi cởi tạp dề đặt lên bàn, Tô Chính không nhìn thấy cô đang nắm chặt tay khiến chiếc tạp dề nhăn nhúm lại, sau khi cô lấy tay ta, nó mới từ từ giãn các vết nhăn.

"Vào phòng rồi nói." Hứa Vi Vi quay người bước vào phòng Tô Chính, cậu cũng đi theo. Cậu đã quyết tâm không dây dưa nữa mà phải chia tay với cô. Sau khi xảy ra chuyện đó, cậu nghĩ mình phải nói rõ mọi chuyện: "Vi Vi..."

Đột nhiên cô ào tới, ôm chặt lấy cậu. Tô Chính ngẩn người. Cô ngước lên nhìn cậu rồi lùi lại một bước, bắt đầu cởi áo ra.

"Vi Vi cậu làm gì vậy?" Cậu bước tới ngăn lại, nhưng hai tay cô cuốn chặt lấy cổ cậu rồi ngước lên nhìn. Cơ thể thiếu nữ có một sức hút khó cưỡng, làn da mịn màng phản chiếu dưới ánh nắng khiến cậu không dám nhìn thẳng vào cô.

"Tô Chính", cô thì thào vào tai cậu "Yêu mình đi". Hai tay cậu vẫn duỗi thẳng, không có phản ứng gì. Trong khoảnh khắc, cậu quay đầu đi, kéo áo cô lên: "Xin lỗi..."

Nước mắt của Hứa Vi Vi ứa ra từng giọt.

"Xin lỗi." Cậu sửa lại áo cho cô xong mới quay lại nhìn cô, "Vi Vi, chúng ta chia tay đi."

Nước mắt cô rơi càng nhiều hơn: "Vì sao chứ?"

"Mình không thể lừa dối bản thân, trong lòng mình không có cậu. Mình cũng không muốn lừa dối cậu, như thế sẽ tổn thương cậu nhiều hơn."

"Mình đồng ý để cậu lừa dối." Hứa Vi Vi cuối cùng không kiềm chế được nữa thổn thức: "Mình thà để cậu tiếp tục lừa dối."

Ngực Tô Chính đau nhói, cậu lau nước mắt cho cô: "Xin lỗi."

"Hai người không thể ở bên nhau, không thể ở bên nhau đâu!" Hứa Vi Vi nắm lấy tay cậu, "Chị ấy lớn hơn cậu. Trong mắt chị ấy, cậu chỉ là một đứa trẻ? Cho dù cậu có thích chị ấy thế nào, chị ấy cũng không đáp lại. Cuộc sống của cậu và chị ấy hoàn toàn khác nhau?"

Tô Chính không cảm thấy ngạc nhiên: "Cậu biết rồi sao?"

Hứa Vi Vi khóc: "Tô Chính, có thể tiếp tục với mình không? Có lẽ ngày nào đó cậu sẽ quên chị ấy, chị ấy sẽ không ở bên cậu đâu, sao cậu lại hồ đồ như vậy?"

Tô Chính lau nước mắt cho cô, vẫn là câu nói khiến cô tuyệt vọng: "Xin lỗi." Cô dựa vào người cậu, không biết khóc bao lâu, chắc là nước mắt cũng cạn, không khóc nổi nữa. Cuối cùng, cô bình tĩnh rời khỏi vòng tay cậu, để lại chìa khóa nhà rồi đi khỏi.

Tô Chính ngồi một mình trong căn phòng trống, đến khi Doãn Miêu gọi điện thoại tới: "Tô Chính? Đồ khốn! Vi Vi yêu cậu như vậy, sao cậu nỡ làm cậu ấy đau khổ? Có phải cậu bị mất trí rồi không? Đi đâu tìm được một cô gái như vậy chứ? Cậu muốn chia tay cậu ấy, cậu ấy có lỗi gì? Đàn ông các người không có ai tử tế cả!"

Bên cạnh hình như có tiếng của Tề Khoan. Lại nghe tiếng Doãn Miêu quay lại mắng Tề Khoan.

Tô Chính đặt điện thoại xuống, lấy một điếu thuốc.

Không đến 10 giây sau, điện thoại lại reo, tiếng Doãn Miêu giận dữ: "Cậu còn dám tắt điện thoại à? Tô Chính ..."

"Doãn Miêu", Tô Chính cắt ngang lời Doãn Miêu, "Là do tôi có lỗi với Vi Vi. Tôi chia tay với cô ấy chỉ vì muốn tốt cho cô ấy. Tôi không yêu cô ấy, cũng không muốn lừa dối cô ấy. Đúng là cô ấy đã rất tốt với tôi. Cậu là bạn tốt của cô ấy, hãy an ủi cô ấy."

Có lẽ là do giọng điệu bình tĩnh của cậu đã dập tắt được cơn giận dữ của Doãn Miêu, đầu bên kia im lặng rất lâu, rồi ngắt điện thoại.

Trữ Mặc vừa tan ca, Lâm Nghiêm hẹn cô tối nay đến nhà anh ăn cơm. Cô vừa vào phòng thay quần áo thì nhận được một tin nhắn của Hứa Vi Vi gửi: Em và Tô Chính chia tay rồi. Cô lập tức gọi lại, Hứa Vi Vi đã tắt máy. Cô gọi cho Tô Chính, cũng tắt máy. Cô suy nghĩ một lúc, gọi điện cho Lâm Nghiêm bảo mình đến muộn đến chỗ Tô Chính.