Này Nấm Lùn! Em Đi Đâu Vậy Hả??

Chương 28: Em đã đi đâu ?




3 người bạn già đang nói chuyện thì bỗng nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn và nó đang ngồi trân trân nhìn 3 người.

-2 đứa tỉnh rồi hả?Sao nhanh vậy?Còn đau không?_Bà Mai Anh tay cầm ly cafe nhìn 2 đứa (Sao lại lạnh nhạt với con cái vậy?)

-Mẹ không thể đến bên cạch con rồi xoa đầu con hay là hỏi thăm con dịu dàng hơn sao?_Nó chu miệng làm nũng

-Thế không phải bên cạnh có người rồi sao.Ta đây đến chỉ sợ cậu nhỏ ấy lại bảo ta không hiểu chuyện_Bà Mai Anh cười nhẹ rồi nhìn qua hắn

Nó ngượng chín cả mặt khi nghe mẹ nói vậy, tay húc mạnh vào sườn hắn

-Aaaa_Hắn ôm sươn sườn mặt nhăn nhó, vật vã trên giường (Làm quá nha ba)

-Được rồi, bọn ta về.Đâu cần phải đuổi khéo như thế.Hahahaha_Ông Hoàng nói rồi đứng lên

-Nghỉ cho khoẻ đi.Ta vs mẹ con về trước_Ông Minh kéo bà Mai Anh đi theo ông Hoàng ra về

-Đau , em húc anh mạnh quá_Hắn lăn lộn trên giường lợi dụng ôm chân nó.

-Xuỳ xuỳ, thôi đi, là anh đang cố ý đuổi ba mẹ em và ba anh vầ thôi_Nó đạp đạp hắn

-Anh đang bị thương và vết thương còn chưa lành đấy_Hắn hơi nhíu mày khi nó đạp trúng ngực hắn

-Em cũng vậy mà_Nó chu miệng đáp

-Mà hôm qua anh biết ai cứu em khỏi tên bắt cóc không hả?Là anh Hoàng đấy_Nó hớn hở

-Em vui khi đó không phải là anh cứu_Hắn bỏ chân nó ra, đứng lên đi đến bên cửa sổ

Nó ngẩn ngơ khi nhìn thấy thái độ đó của hắn

-Sao vậy? Em chỉ nói vậy thôi mà anh lại dỗi à_Nó tiến lại gần hắn

-Em đã nhớ hết mọi thứ?_Hắn vẫn không quay mặt lại

-Nếu không thì làm sao mà em nhớ anh_Nó ôm hắn từ sau lưng

Hắn đơ người với cái ôm của nó, nó trở nên chủ động hơn.

-Kể cả chuyện lúc nhỏ em cũng nhớ_Hắn vẫn chưa chịu buông tha cho nó

-Ừm_Nó áp mặt vào lưng anh hít lấy mùi hương nam tính không ai có.

"Mùi bạc hà này thật không lẫn vào đâu được mà"_Nó thầm nghĩ, miệng cong lên vì hạnh phúc

-Em có còn nhớ chuyện em muốn gả cho anh ta không?_Hắn đổ cả mồ hôi với kiểu ôm rồi áp vào lưng hắn

-Có, nếu như anh ấy không đi du học thì em sẽ lấy anh ấy cho bằng được_Nó vẫn giữu thái độ đó

Hắn không nói gì chỉ im lặng gỡ bàn tay của nó ra, lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Tay vừa đụng đến nắm cửa thì 1 bàn tay nhỏ bé đã ôm hắn từ sau lưng.

Áp mặt vào lưng hắn, nó nói nhỏ:

-Nhưng cái ý định đó đã bị xoá bỏ hoàn toàn.Khi em gặp lại anh, anh thay đổi hơn lúc trước rất nhiều.Anh chững chạc, biết suy nghĩ và trưởng thành hơn, không còn háo thắng, bốc đồng như lúc nhỏ.Anh bây giờ rất là tuyệt vời nên kể từ bây giờ anh sẽ là của em.Ai dành anh em sẽ cắn người đó nhưng dù có chuyện gì anh nhất định phải đứng về phía em.Chỉ cần hứa bên em mãi là được.

Hắn ngây người với lời nói của nó, không phải là nó đang đánh dấu chủ quyền đánh chứ.

Hắn xoay người ôm chặt nó vào lòng, đặt lên môi nó 1 nụ hôn say đắm.

-Anh hứa sẽ bên em mãi mãi_Hắn biết vì sao nó không muốn hắn hứa là yêu nó mãi mãi mà là bên nó, bởi vì nếu còn bên nhau thì sẽ còn yêu nhau, còn nếu hết yêu sẽ tự động rời đi.

-Chúng ta đính hôn đi_Nó nói

-Ba mẹ cũng đã nói vậy rồi_Nó nói thêm

-Được, chúng ta đính hôn._Môi hắn cong lên hạnh phúc

Nó đã mở lòng với hắn, đã chủ động cực kỳ.

------------------------

*Phạm gia:-Buổi trưa

Ông Minh cùng Hoàng đang ngồi trên ghế sofa.

-Ba có chuyện gì sao ạ?_Hoàng hỏi

Ông Minh nhấp nhẹ ly trà rồi gật đầu

-Lần Bảo Anh bị bắt ba đã cho người đi điều tra thì biết được nó bị bắt ở địa chỉ này._Ông Minh đưa cho Hoàng xem

-Chỗ này chẳng phải là nơi Phong đến sao.Đây không phải là nơi bắt cóc Bảo Anh_Hoàng hơi nhíu mày

-Nhưng khi quân ta đến đấy lại có 1 nhóm người mang tằm có con rồng đen đứng ở ngoài.Không cho ta tiếp cận căn nhà_Ông Minh cũng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.Tằm đó là của bang hắn, nhưng lại đứng ở đó lại không cho ông vô.

-Lúc đó mấy h vậy ba?_Hoàng cảm thấy có vấn dề gì đó ở đây

-Khoảng 11h.

-Lúc đó quân Phong đến tiếp viện cho Phong mà._Hoàng ngạc nhiên

-Nhưng ta cũng đã nói rõ là ta đến cứu Bảo Anh.Quân nhà Phong ít nhất cũng biết nó

-Con sẽ gọi mấy người đó đến đây hỏi_Hoàng nói rồi rút điện thoại gọi cho Nam, Như, Minh và Vi.Nhưng anh không tài nào gọi được cho Linh

*Khoảng 30ph sau:

-Con chào bác trai, bác gái_TỤi nó cùng đồng thanh

-Ừa các con vào ghê sofa ngồi chơi_Bà Mai Anh đang lúi húi trong bếp nói vọng ra

-Bác trai,anh Hoàng_Đồng thanh

-Ừa, các em đến rồi.Ngồi đi_Hoàng lịch sự

-Anh gọi tụi em qua có chuyện gì sao?_Vi mở lời

-Đúng vậy_Hoàng nói rồi kể lại mọi chuyện cho tụi nó

Nghe xong câu chuyện thì đứa nào cũng cảm thấy khó hiểu, không ai nói gì nhưng vẫn có thể cảm thấy được mùi kì lạ ở trong chuyện này.

-Phải rôi, Linh đâu?Anh không gọi được cho Linh_Hoàng đột nhiên nhớ đến việc anh không gọi được cho Linh

-À chị ấy bảo em là mang cơm đến cho Bảo Anh và Phong_Minh, Vi nói

Hoàng nghe vậy cũng gật đầu.

-Mấy đứa ở lại ăn cơm luôn nhé_Bà Mai Anh nói lớn

-Vâng ạ_Mặt đứa nào đứa náy cũng hớn ha hớn hở chạy vào giúp bà để được ăn.

-Lũ trẻ thời nay đúng là rất hảo ăn nha_Ông Minh cười lớn làm Hoàng cũng bật cừoi theo

Thế là ở nhà ông Minh lại có 1 cuộc tranh chấp quyết liệt, từ đó rút ra 1 kết luôn : " Không bao giờ mời lũ này ở lại ăn cơm.Tuyệt đối không".

Tụi nó ăn trưa xong thì phá phách đủ thứ trong nhà cho đến chiều mới vác xác ra về.

-Cảm ơn 2 bác vì buổi trưa ạ_Đồng thanh

-Ừa_Bà Mai Anh cừoi nhẹ

-Con ra ngoài luôn ạ_Hoàng lấy vội cái áo khoác rồi cũng chạy ra lấy xe

----------------------------------

Hoàng chạy nhanh đến bệnh viện, vội vang lên phòng 2 đứa

-Anh Hoàng có chuyện gì hả? Sao thấy anh vội vàng vâỵ?_Nó ngạc nhiên

-Có Linh ở đây không?_Hoàng nhìn quay phòng

-Chị Linh về từ khi trưa ấy, chị đem đồ ăn đến cho em, nói chuyện với em 1 lát rồi về luôn_Nó nói

Hoàng không trả lời mà chạy nhanh xuống xe.

-Sao anh Hoàng lại vội vàng vậy?_Nó ngươc mắt nhìn hắn

-Chồng dự định của em vướng vào lưới tình đấy_Hắn bực khi thấy nó hớn ha hớn ha khi thấy Hoàng đến

-Đúng rồi, là chồng dự đinh_Nó không hiểu nghĩ câu nói của hắn nên vẫn ngu ngơ nói lại

-Phạm Bảo Anh_Hắn gằn mạnh

-Hả?

-Em chết chắc với anh_Hắn đẩy mạnh nó xuống giường

-Aaaaa, nhột nhột.Em biết lỗi rồi, nhột em._Nó không biết là lỗi gì nhưng vẫn cứ nói vậy

Thế là có 1 cuộc cù lét xảy ra.

Hoàng chạy xe đến bar R.I.P, ngoài nơi này ra thì không còn chỗ nào để Linh đi cả.Nhưng Linh đến đây để làm gì, anh cũng không biết