Này Nấm Lùn! Em Đi Đâu Vậy Hả??

Chương 15: Phạm Bảo Hoàng




*Bệnh viện:

Minh,Như,Nam,Vi cùng đến thăm nó thì thấy 2 vợ chồng ông Bảo Minh đang ở trong phòng bệnh

-Các con cứ nói chuyện ta và vợ về trước_Ông Minh nói rồi lắc đầu nhìn con gái.

Đợi cánh cửa khép lại Như mới mở lời hỏi nó

-Mie mài sao vậy?Sao tự nhiên tự ý xuất viện, rồi lại uống rượu đến độ nhập viện lại, xuất viện cũng không nói tao 1 tiếng.

-Không sao_Nó hờ hững đáp Như 

-Em và thằng Phong có chuyện gì sao? Anh nghe Vi nói thằng Phong nó chỉ ừ khi biết em nhập viện_Nam đứng bên cạnh Như cũng lên tiếng thắc mắc

-Ừ_Nó đáp cụt lủn

-Phạm Bảo Anh mài bị cái gì vây hả?Nói cho tao nghe xem nào_Như cáu khi thấy nó cứ hờ hững đáp như thế, mắt thì cứ nhắm nghiền cũng không thèm mở mắt nhìn nhỏ

-Về đi_Nó mệt mỏi mở mắt nhìn Như

-Chị Mie, chị sao vậy?_Vi lo lắng khi nó cứ cư xử như thế

Mie không trả lời, toan đứng dậy thì bị Nam kéo lại.

-Em sao vậy,Bảo Anh?_Nam nhíu mày.

Quen nó cũng đã lâu nhưng Nam chưa từng thấy nó như thế này, nó chỉ như thế khi mất đi thứ gì quá đáng quý giống như nó đã từng trải qua lúc nhỏ.

-Buông ra, các người đều cùng 1 ruột với nhau cả_Nó hất mạnh tay Nam, lạnh lẽo nói, rồi tiến về phía cửa

-PHẠM BẢO ANH_Như gọi cả tên lẫn họ của nó nhưng nó vẫn không dừng bước.Nhỏ toan kéo nó lại thì bị Minh cản.

-Để em ấy đi đi.Em ấy cần yên tĩnh,về thôi.Anh sẽ cho người đến đay giám sát_Nam nói rồi kéo Như đi.

-Chuyện này chỉ có 1 mình anh Hai mới giải quyết được._Minh cũng kéo tay Vi đi theo 2 người

--------------------------------------------

*Sân thượng bệnh viện:

Nó ngồi vắt vẻo trên lang cang,nó khóc,lại là thứ nước chua chát đó.

Gió làm tung bay tóc nó,mái tóc vàng mơ tuyệt đẹp nhưng đã bị màn đêm che khuất.

Đôi mắt màu ngọc bích nhuốm màu của nỗi buồn.

Khi nó buồn nó chỉ muốn đến nơi nào chỉ có 1 mình nó và gió.

Nó muốn gió cuốn đi hết nỗi buồn này.

Nó ghét anh,anh muốn lợi dụng cô đến nỗi phải đưa người đến canh giữ cô.

-Các người xuống đi tôi muốn ở 1 mình_Nó lạnh lẽo nhìn xa xăm.

-Tiểu thư, cậu chủ bảo chúng tôi không được cách tiểu thư quá 10m.

-Anh ta là ai mà có quyền cho ngừoi đi theo tôi._Nó nói rồi quay lại nhìn 2 tên vệ sĩ.

-Cậu chủ của 2 người đang xâm phạm quyền công dân đây.Đừng để tôi phải báo cảnh sát_Nó nhếnh mép

-Nhưng.._2 tên vệ sĩ chỉ biết nhìn nhau vì lời đe doạ của nó nhưng chúng không dám đi vì sợ cậu chủ

-Cút_Nó nói rồi lại hướng ra nhìn những ánh điện nhấp nháy của  những toà nhà 

-Tiểu thư, chúng tôi không thể làm trái lời cậu chủ_2 tên vệ sĩ đồng thanh

Nó cũng không nói gì nó đã quá mệt rồi nên không muốn đôi co gì với 2 tên kia.

*Ring..ring..ring*

Số lạ, nó lưỡng lự cuối cùng cũng bắt máy.

Đầu dây bên kia im lặng,nó cũng không muốn kéo dài thời gian nên đã lên tiếng trước.

-Ai?_Nó lạnh lẽo hỏi

-Em đang ở trên sân thượng_Hắn hỏi lại

-Thì sao?_Nó bật cười gượng gạo khi nghe được giọng hắn, vẫn là cái cách tra khảo đó.

-Vào đi, trời đang trở lạnh_Hắn khó chịu khi nó cứ tỏ ra xa cách

-Anh đang quân tâm tôi_Nó lại nhói

-Vào đi_Hắn cáu

*Tút tút tút*

Nó tắt máy, nó ghét phải nghe anh quan tâm.

-Giã tạo_Nó nhếch mép

Nó đi vào trong vì anh bảo hay là nó muốn, nó cũng không biết,bản thân không nghe lời nó nữa.

Mắt nó mờ đi vì nước mắt,nó lại khóc vì anh.

Tự dặn lòng anh không là gì nhưng nó vẫn không làm được.

----------------------------------------

Hắn vừa xuống máy bay thì liền gọi cho nó nhưng đổi lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt từ nó.

Hắn đi đến khu biệt thự ở Pháp, nằm ở ngoại ô gần biển,căn nhà này hắn muốn dẫn nó đến 1 lần nói đúng hơn là muốn ở đây cùng nó.

-Thiếu gia_Quản gia biệt thự cúi chào hắn

Hắn không đáp chỉ gật đầu rồi lên phòng đã chuẩn bị từ trước.

Hắn vừa mở cửa ra thì đã thấy 1 chàng trai mái tóc hạt dẻ ngồi ở sofa.

-Thiếu gia Trần có việc cần tìm tôi sao?_Chàng trai nhướn mày rồi cười tươi nhìn hắn.

-Sao lại ở đây?_Hắn thắc mắc

-Vậy ở đâu?_Chàng trai hỏi lại

-Việt Nam?

-Không thích_Chàng trai nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có những đợt sóng rì rào.

-Lần này cậu tìm tôi có việc gì?_Chàng trai nhìn hắn

-Chỉ là muốn anh quay về nắm giữ lại bang R.I.P thôi_Hắn nằm trên giường nhìn dáng người cao ngạo của chàng trai đó.

-Không phải Mie đang giữ sao?_Chàng trai tiến lại giường nằm cạnh hắn.

-Nguy hiểm_Hắn chỉ nói vậy cũng đủ để chàng trai đó hiểu ra 1 ít chuyện.

-Vậy mục đích cậu đến đây,rồi điều tra tung tích của tôi trong những năm qua cũng chỉ để đưa tôi về Việt Nam?_Chàng trai đó chau mày nhìn hắn

-Đúng vậy_Hắn nhắm mắt lại

-Vậy thì đã làm phiền cậu rồi.Tôi nhất định sẽ không về_Chàng trai toan đứng dậy 

-Phạm Bảo Hoàng!Anh nỡ lòng để cô em gái duy nhất của mình gặp nguy hiểm_Hắn vẫn cái kiểu nhắm mắt ấy nhưng lời nói phát ra như có uy lực làm cho chàng trai đó phải nằm xuống lại.

Phạm Bảo Hoàng là anh trai của nó, đã được ông Bảo Minh đưa đi Pháp để học sau này về nắm giữ tập đoàn O.B, nhưng lúc đó nó không muốn anh nó đi, suốt ngày khóc lóc đòi anh nó trở về nên ba nó đành phải thôi miên để làm quên đi kí ức về anh nó.Bang R.I.P cũng do anh nó gây dựng, năng lực của anh không thể chê vào đâu, năm 10 tuổi đã có thể tạo nên 1 bang thế lực nhất nhì thế giới đêm lúc đó.Khi lên 12 tuổi, anh nó muốn xoá bang nhưng không đàn em nào muốn nên anh nó chỉ cho bang dừng hoạt động rồi đưa lại chiếc vòng lại cho ba nó. (Mỗi bang đều có vật để nhận biết bang chủ riêng, chỉ cần nắm giữ được vật đó thì trên dưới đều nghe theo lệnh)

-Có gì phải nguy hiểm, em ấy đủ sức làm bang chủ, ba tôi đã muốn em ấy dấn thân vào thế giới đem thì cũng đã có kế hoạch hết_Hoàng chậm rãi nói nhưng trong lòng đôi chút cũng lo lắng cho em gái ngốc này. 

-Là ba của anh nhưng không phải ba của em ấy_Hắn hờ hững nói.

-Cũng như nhau, ba tôi còn thương em ấy hơn cả tôi, xoá đi ký ức về tôi để em ấy có thể vui vẻ sống còn tôi thì vẫn luôn thương nhớ em ấy_Hoàng ánh mắt đượm buồn nhìn ra phía cửa sổ

-Anh thích em ấy_Hắn như hiểu được ý của Hoàng

Hoàng chỉ gật nhẹ đầu

-KHÔNG ĐƯỢC_Hắn hét toán lên rồi bật người ngồi dậy

-Sao lại không,chỉ là anh em ruột trên danh nghĩa, thì sao lại không?_Hoàng nhếch mép nhìn hắn

-Tôi bảo không được là không được,cô ấy là của tôi.Việc của anh bây giờ chỉ cần về nắm giữ lại cái bang R.I.P chết tiệt đó đi, không chừng khi anh về thì đã bị con sói Minh Trí ăn sạch rồi._Hắn tuôn 1 tràng dài

-Nhóc à! Từ khi nào mà cậu lại nói nhiều thế hả?_Hoàng xoa xoa đầu hắn

-NÀY NÀY SAO ANH DÁM XOA ĐẦU TÔI HẢ?CŨNG CHỈ LỚN HƠN 4 TUỔI THÌ LÀM GÌ GHÊ CHỨ?_Hắn hất mặt lên cãi.

Nhìn hắn bây giờ cực kỳ giống trẻ con, tay thì chống nạnh mặt thì hất lên thách thức.

*Tách*

-Chụp lại rồi nhá? Ảnh này mà đem đi bán thì được khối tiền nhở?_Hoàng cười tươi nhìn hắn

-Này cái tên này, sao anh dám chụp lén tôi hả, tôi đã cho anh chụp chưa?_Vẫn cái biểu cảm đó

-Hahahahah, cái này tôi sẽ dùng uy hiếp cậu.Bây giờ thì tôi về, cậu lo chuẩn bị để đi ký hợp đồng đi, sáng mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời của tôi_Hoàng đứng lên rồi tiến ra ngoài cửa

-CHẮC CHẮN ANH SẼ QUAY VỀ VIỆT NAM_Hắn nói với theo.

*Ring Ring Ring*

Hắn vừa nói xong thì có cuộc gọi đến. Là thư ký của hắn.

-Tổng giám đốc, hồ sơ đã chuẩn bị xong đầy đủ, 2 tiếng nữa chúng ta sẽ đến nhà hàng Rose để gặp đối tác, tôi sẽ đưa xe đến đón ngài_Thư ký báo cáo lại cho hắn

-Không cần, tôi sẽ tự đi xe đến, cô cứ đến trước_Hắn nói rồi tắt máy.

Mở tủ lấy bộ âu phục rồi tiến lại phòng tắm.

*Rào rào rào**Ring Ring Ring*

Chuôn điện thoại vẫn kêu không ngớt nhưng đã bị tiếng nước chảy át mất.

-----------------------------------------

*Việt Nam-Bệnh viện:

-Gọi được cho anh Phong chưa?Em chắc chắn đây là số của ảnh chứ?_Minh lo lắng nhìn Vi

-Vẫn không được, em tìm thấy số này trong máy chị Mie mã vùng lại của nước Pháp nên chắc chắn đây là của anh Phong, nhưng sao anh lại không bắt máy_Vi khẳng định với Minh

-Ai đã đưa Bảo Anh đến bệnh viện?_Như nhìn trân trân vào phòng cấp cứu

-Là Minh Trí_Nam đứng dựng lưng vào tường

-Sao Bảo Anh lại có quan hệ với tên đó chứ?_Minh thắc mắc nhìn Nam

-Tên đó như thế nào?Nhưng nếu nhớ không lầm Minh Trí là hôn phu cũ của Mie_Như thắc mắc nhìn Nam

-Minh Trí là bang chủ của bang Phượng Hoàng luôn lăm le muốn làm bá chủ thế giới ngầm nhưng bị bang anh Phong và anh Minh cản đường nên muốn đi thu phục từng bang nhỏ để dủ thế lực dập đổ 2 bang của chúng ta.Lần này hắn muốn tiếp cận Bảo Anh chắc hẳn là muốn xác nhập bang Bảo Anh vào để tiện đường vì bang của B.Anh cũng có thế lực không thua kém gì._Minh từ từ giải thích cho Như.

-Bang của Mie?_Như trố mắc nhìn Minh

-Đúng vậy, tên là R.I.P đã ngưng hoạt động đã lâu nhưng bây giờ Mie lại đứng lên để hoạt động lại bang._Minh

-Bang R.I.P?Không phải là của anh Hoàng sao?_Như thắc mắc bây giờ trong đầu nhỏ có hàng ngàn câu hỏi.

-Đúng vậy._Nam trả lời

-Hoàng nào?_Minh thắc mắc nhìn Nam

-Phạm Bảo Hoàng là anh trai của B.Anh đã từng là  bang chủ của R.I.P từ năm 10 tuổi, nhưng những năm sau anh ấy đã được bác Minh đưa đi Pháp để du học sau này về tiếp quản tập đoàn._Nam giải thích cho Minh hiểu

-Sao các anh lại biết nhưng em không biết?_Minh thắc mắc nhìn Nam

-Lúc đó em đi theo mẹ về quê 5 năm thì làm sao mà biết_Nam 

-Nhưng Như bảo Minh Trí là hôn phu cũ của B.Anh sao?_Minh lại đưa cái mặt ngố ra

-Đúng vậy, đã từng._Nam nhắm hờ mắt

Câu chuyện cũng kết thúc tại đây, mỗi người đều mang trong mình sự thắc mắc và lo lắng cho nó.Mọi chyện đã dần trở nên rắc rối hơnnnn.

_________________________________________

Từ nhỏ Hoàng, B.Anh, Phong, Nam , Như đã chơi cùng nhau vì ba mấy người đó đều là bạn thân nên mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều biết rõ.Còn về Vi và Minh lúc đó đều đi theo mẹ về quê vì 2 bà này cùng quê rất ít lên thành phố cũng ở dưới đó 5 năm nên cũng chỉ biết 1 ít nhưng lúc đó cũng khó nhỏ nên cũng không nhớ nhiều.

Cơ nghiệp của các gia đình chỉ mới phát triển trong 6 năm gần đây nên chúng nó lúc trước chỉ có anh chị lớn trong nhà mới lên thành phố để học.