Nảy Mầm

Chương 12




Một khe đá có độ rộng cỡ lớn hơn một người đột ngột xuất hiện ở dưới bóng của một tảng đá cao lớn hơn, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ rất dễ bị trượt chân. Địch Mặc là quân nhân, đã trải qua huấn luyện, nếu là ban ngày, leo trèo vào khe hở này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề bây giờ là ban đêm tối om.

Hai người đi từ chợ đêm ra không biết đã đi mất bao nhiêu lâu, hiện giờ quay đầu lại nhìn, đèn điện ở chợ đêm chỉ còn là chấm sáng nhỏ, đây là một khoảng cách không nhỏ, nếu như chạy về tìm người thì sẽ muộn mất. Địch Mặc cố gắng bình tĩnh lại, kiềm chế tâm trạng nôn nóng, dò xét bên trong khe hở.

Khe đá tối om om giống như miệng một con quái vật mở to, còn Miêu Lê đang ở phía dưới. Anh cầm di động bật đèn chiếu xuống, nhìn thấy mờ mờ có vài tảng đá, dường như khe đá cũng không sâu lắm. Tảng đá này không cao, xem ra khe đá tối đa cũng chỉ cao ba đến bốn mét. Miêu Lê chơi cùng đám con trai trong đại viện từ nhỏ, phản xạ thần kinh vẫn luôn tốt, cho dù là có chuyện xảy ra, cũng không đến mức không phát ra một tiếng động nào, chẳng lẽ... cô bị ngã đập đầu?

Địch Mặc không muốn nghĩ nữa, anh khom người thử trèo xuống. Dưới cái khe không có ánh sáng, sẽ khó tìm được chỗ giẫm chân lên, anh bỏ một tay ra bấm đèn di động chiếu lên trên tảng đá. Một lần chiếu ánh sáng xuống, Địch Mặc lại chuyển bước chân xuống nửa mét, thời gian một phút đồng hồ trôi qua, một chút tiếng động của Miêu Lê vẫn không có. Trong lòng anh càng sốt ruột hơn, anh nghĩ cứ buông tay nhảy xuống, khoảng cách hai mét nhảy xuống thì cũng không chết người được, nhưng lại sợ không biết địa thế nơi tiếp đất, đến lúc ấy giẫm phải thứ gì đó, chân sẽ bị tàn phế, nên anh chỉ có thể kiềm chế lại, tiếp tục dùng di động để thăm dò bên dưới chân.

Ấn đèn di động hai lần, Địch Mặc chợt phát hiện có điều bất thường, tại sao góc cạnh của tảng đá kia lại... dường như liên tưởng đến cái gì đó, sắc mặt của Địch Mặc bỗng nhiên đen lại, anh lại ấn đèn di động để xác nhận, chiếu lại về phía dưới cái khe. Hiện giờ điện thoại cách đáy khe đá khoảng hai mét, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống có thể nhìn thấy mờ mờ không có bóng người, Địch Mặc hơi cong môi, anh cất kỹ điện thoại, đột nhiên bắt đầu leo lại lên trên.

Leo lên trong bóng đêm đơn giản hơn so với trèo xuống, vèo vèo một lát, anh đã quay lại bên trên mặt tảng đá. So với việc ở trong khe đá tối đen không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, thì bên trên có ánh trăng bạc chiếu xuống, ánh sáng làm cả hai mắt nhìn rõ hơn. Tinh thần của Địch Mặc thả lỏng hơn nhiều, anh nằm xuống bên cạnh khe đá, bật cười vì cảm giác lo lắng đến rối loạn của bản thân.

Còn Miêu Lê? Cứ bỏ mặc cô ấy như vậy? Có thể sao?!

Hai tay Địch Mặc gối đầu nhìn bầu trời bao la, không đến vài phút, một cái đầu ló ra từ bên cạnh khe đá để thăm dò.

Hai tay của Miêu Lê bám vào tảng đá bên cạnh, lộ cái đầu ra, cô mím môi rồi nói: "Địch Mặc, tại sao anh không tới cứu tôi."

Địch Mặc không quay đầu, anh lườm một cái, nói khe khẽ: "Cần sao?" Thực sự anh có chút tức giận. Cô gái kia chơi trò không vui chút nào, đùa giỡn với cả sự an toàn của chính bản thân mình.

"Tại sao lại không cần chứ!" Miêu Lê biết âm mưu bị bại lộ, bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cô cười ha ha bò lên, chạy đến bên cạnh Địch Mặc: "Địch Mặc, tôi đùa với anh thôi, tại sao anh biết là tôi không sao? Nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi!"

Địch Mặc nhìn chăm chú vào một chấm nhỏ nào đó ở trên trời, người bất động khiến Miêu Lê cảm thấy khó chịu: "Địch Mặc, không phải là anh giận thật chứ? Không phải tôi cố ý làm cho anh lo lắng...Chỉ là tôi...Chỉ là tôi muốn đùa anh một chút." Cô quỳ một gối lay người Địch Mặc tiếp tục hòa giải, "Đừng giận mà."

Thực ra, Địch Mặc đối xử với Miêu Lê rất tốt, tự cô gái kia cũng biết, nhưng lúc này thấy dáng vẻ của Địch Mặc như vậy, cô lại hơi sợ hãi. Cô tỉnh táo lại, hình như có chút không nên, tại sao có thể làm người khác lo lắng như thế, nhưng mà rốt cuộc làm sao Địch Mặc nhìn thấy được! A - - A - -  A - -, cô xoắn xuýt: "Địch Mặc, tại sao anh có thể thông minh như vậy nhỉ! Cô nương tôi đây diễn rất giỏi mà! Mà- - Mà - - Mà - -!"

Cô gái nhỏ bắt đầu luyện nốt cao với bầu trời đầy sao và đại nhân ánh trăng...

Địch Mặc im lặng không cười: Cô gái này thật sự không biết an phận. Anh nhíu mày, bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa, anh khẽ vươn tay kéo Miêu Lê đang quỳ một gối xuống. Miêu Lê không hề phòng bị nên ngã sấp lên trên người Địch Mặc, cô hốt hoảng rồi bật cười, điều chỉnh lại tư thế nằm thẳng người bên cạnh Địch Mặc.

Gió biển thổi tới từng đợt, sóng biển đánh vào đá ngầm, sao trên trời chớp chớp sáng, thật sự là một đêm hè đẹp trời.

"Địch Mặc, anh còn nhớ tinh linh nhỏ trong giấc mộng giữa đêm hè không?" Suy nghĩ của Miêu Lê luôn luôn nảy ra như thế, trước đó còn là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, ngay sau đấy đã giả thành tiểu thư khuê các thảo luận về văn học, dáng vẻ điềm tĩnh thực sự có thể đánh lừa người khác.

Địch Mặc không trả lời, ngay cả động tác liếc mắt cũng không có, anh để mặc Miêu Lê tự nói chuyện một mình. Sau một câu nói, anh bỗng nhiên mở miệng.

"Vào buổi hoàng hôn nào đó của mười năm trước, em và Triều Tử đã phát hiện ra khe hở ở trên tảng đá này. Người phát hiện đầu tiên là Triều Tử, cậu ấy nhảy từ góc khe hở kia xuống, còn giả bộ với em là bị ngã xuống, em sợ tới mức khóc lóc gọi tên không ngớt, sau cùng vẫn là Triều Tử tự bò lên, cậu ấy phải hứa hẹn rất nhiều mới khiến em bỏ qua."

Sắc mặt Miêu Lê thay đổi: "Làm sao mà anh biết được? Triều Tử kể cho anh à?" Nếu là như vậy, cô thực sự không biết lúc trở về phải giáo huấn tên kia như thế nào. Mười năm trước, ở đây là hồi ức quý giá nhất mà cô trân trọng, làm sao anh ấy có thể...

Địch Mặc không trả lời, cảm xúc trên mặt trở nên lạnh nhạt: "Mười năm trước, chú Miêu qua đời, em rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ hốc hác. Tối hôm đó em quyết định bỏ nhà trốn đi, đi tới cửa, Triều Tử đã chờ ở đó, cậu ấy nói muốn đi cùng em. Anh nghĩ chắc chắn Triều Tử sẽ đưa em tới Linh Thủy nên đi theo sau. Hai người lên tàu, lúc ấy anh ở khoang bên cạnh, nào biết, sau đó hai người lại đi nhầm nơi, chạy tới Lâm Thủy."

Miêu Lê trừng lớn hai mắt, quay đầu sang nhìn anh với vẻ không thể tin được: "Địch Mặc, lúc đó anh mới lên trung học, nhỏ tuổi như vậy đã biết đi theo dõi người ta!"

Miêu Lê, quả nhiên việc nắm bắt trọng điểm của người này khác với người thường! Địch Mặc liếc cô một cái, tiếp tục dùng ngữ điệu không nhanh không chậm để nói: "Đó cũng gọi là theo dõi à?  Hai người quá lề mề. Anh đi sau lưng hai người, đi qua con hẻm nhỏ kia, ăn cơm ở quán ven đường, nhìn Triều Tử nghĩ cách chọc cho em cười, nhìn khuôn mặt của em từ từ nở nụ cười như thế nào."

Nói xong, giọng nói của anh trầm xuống, giống như đang thì thào: "Khi đó trong mắt hai người chỉ có như vậy, làm sao có thể nhìn thấy anh? Lúc ấy anh đã nghĩ, tương lai sẽ có một ngày, anh sẽ đến đây một lần nữa, vào lần đó, hi vọng, chỉ có hai chúng ta, nụ cười của em..."

Anh không nói hết, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, lắng nghe tiếng sóng biển đánh, từng đợt từng đợt, giống như mỗi một lần sóng vỗ bờ, đều đánh vào trong lòng anh.

Trái tim Miêu Lê run lên, có thứ gì đó len lỏi vào trong tim cô, dường như cô đã hiểu mà tựa như cô cũng không muốn hiểu điều gì. Cô nghĩ: Địch Mặc có ý gì? Anh nhất định phải tới đây để làm gì?

Đúng vậy, Địch Mặc, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì? Phải tới đây để làm gì? Đây không phải là hành hạ sao! Cô gái Miêu Lê là người nhận thức mọi việc đều ương bướng tới cùng, trước mắt cho tới hiện giờ trong lòng chỉ có một mình Triều Tử. Anh cảm thấy hiện tại anh có thần kinh thép để nghe cô tự thuật "Chuyện lãng mạn ngày xưa" sao!? 

Suy cho cùng người khác không thể lý giải được tâm tư của Địch Mặc, thì cô ngốc Miêu Lê này càng không cần phải nói. Nếu cô có thể suy nghĩ cẩn thận, cũng không đến mức thầm yêu Triều Tử nhiều năm như vậy. Nhưng mà ngốc loại hoàn ngốc, cảm giác của cô gái này vẫn còn có chút nhạy cảm, cô ngượng ngùng mở miệng: "Ừm, Địch Mặc, cũng không còn sớm nữa, chúng ta... quay về đi."

Địch Mặc quay đầu sang nhìn cô, cái nhìn kia quá sâu khiến Miêu Lê sợ tới mức căng thẳng bối rối đứng lên, cô kéo cánh tay anh: "Đứng dậy đi, đứng dậy đi, một lát nữa sẽ bị cảm lạnh mất, chúng ta quay về thôi."

Địch Mặc là người biết lắng nghe, anh lập tức thuận theo tay Miêu Lê kéo để đứng lên, hai người men theo bờ biển đi về phía cổng thành. Lời muốn nói đều đã nói hết, dù sao anh cũng không vọng tưởng lập tức nhận được sự đáp lại từ cái cô ngốc kia, Địch Mặc đi bộ nhàn nhã thoải mái, còn Miêu Lê sau khi nghe được một chuỗi ‘bí mật’ lớn lại cảm thấy không yên.

Địch Mặc ơi Địch Mặc, ý anh muốn nói, là ý mà tôi đang hiểu phải không? Miêu Lê oán trách... Cô rất muốn làm như chưa từng nghe thấy...

Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Đi qua cổng thành là đường vào thị trấn nhỏ. Ban đêm ngày mùa hè mọi người luôn ngủ rất muộn, trên đường còn có rất nhiều người ra ngoài hóng mát. Cửa hàng bán đồ ăn vặt ở hai bên đường phố buôn bán cũng khá, trước cửa một nhà bán đồ uống lạnh càng náo nhiệt hơn.

Miêu Lê nhón mũi chân đánh giá một phen, cô thở dài nói: "Tôi đã từng nghe nói tới cửa hàng này, bán nước giải khát là một loại đồ ăn vặt địa phương cực kỳ độc đáo, là lấy một loại thực vật biển nào đó nấu lên, thành phẩm làm ra đen sì sì giống thạch hoa quả, hương vị mát rượi, đáng tiếc lần trước tôi tới là mùa xuân nên chưa được ăn." 

Địch Mặc nghe xong bèn chen vào mua hai cốc, anh chuyển một cốc qua cho cô: "Có cái gì mà phải đáng tiếc, sẽ luôn có cơ hội ăn được. Em ăn đi."

Miêu Lê nhận lấy cái cốc rồi lắc đầu nói: "Địch Mặc, bây giờ tôi không muốn ăn. Anh xem, hoa xuân rất đẹp, nhưng nó vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh trăng mùa thu," Cô dừng lại một chút, lấy được giọng điệu cảm ngộ rồi nói tiếp, "Tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đều phải giữ lại trong tiếc nuối. Hiện giờ, tôi không muốn ăn. " 

Địch Mặc trầm ngâm nhìn cô vài giây, hàng lông mày bỗng nhiên nhíu lại.

Khó có được khoảnh khắc Miêu Lê dùng lời văn khiến Địch Mặc ngẩn người, cô thở dài: Mặc kệ anh có ý gì, dù sao tôi cũng đã trả lời anh như vậy, đủ uyển chuyển, đủ để không làm mất mặt anh phải không? Miêu Lê tôi cũng là người có văn hóa đấy. Tận trong đáy lòng, cô cũng bàng hoàng bất an, ngày hôm đó, chung quy là một ngày khác thường...