Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 69: Bại lộ




Tin tức Phong gia cùng Tư Mã gia hai đại gia tộc nắm giữ trong tay một mỏ khoáng sản khổng lồ vừa được tung ra liền oanh tạc hết tất cả các trang tin tức thương mại, các tờ báo lá cải cũng tranh thủ cơ hội đưa tin, thêu dệt nên nhiều câu chuyện huyền bí lâm ly bi đát nhằm thu hút người xem.


Phong Nhã Vân từ lúc tỉnh dậy đều không ngơi tay, cô tiếp điện thoại đến mức tai nghe đã không còn cảm giác, chỉ qua loa phản xạ trả lời, một mực thu xếp giải quyết chính sự.


Cổ phiếu của tập đoàn được đẩy tới đỉnh điểm. Không cần nhìn cũng biết, hiện giờ trên tất cả các mặt báo, trang nhất đều là hình ảnh vịnh Ngân Long được chụp tỉ mỉ không sót một góc. Phong Nhã Vân day day trán, trừ bỏ đêm qua đem chuyện này nói cho Al biết, cô chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai.


Hơn nữa, còn cách nguyên tác tận mười ngày.


Phong Nhã Vân đã thử nghĩ qua tình cảnh Tư Mã Thanh Di ném đá giấu tay, dù sao lúc ở đó cũng chỉ có mình cô với hắn, nhưng từ sáng đến giờ Tư Mã gia cũng không hề yên ổn, bị báo chí truy vấn đau hết cả đầu. Al lại càng không có lý do để đem chuyện này thoát ra bên ngoài, cô một mực tin tưởng hắn, việc này khả năng xem như không thể đi.


Vậy thì từ đâu tin tức lại bị truyền ra?


Tin tức lần này ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa đại lục luôn quan tâm đến các vấn đề khai thác khoáng sản thời gian gần đây, nháy mắt số người để tâm tới vịnh Ngân Long tăng vọt. Phong Nhã Vân nhận thấy kế hoạch phong toả không có khả năng hoàn thành, bèn tự mình liên hệ mở một cuộc họp báo, tính toán thừa nhận thông tin này.


"Vâng, cháu sẽ tự mình xử lý, cảm ơn ông đã quan tâm ạ!" Phong Nhã Vân lễ phép đáp, đầu dây bên kia cười vui vẻ, thực không mấy để tâm đến chuyện này.


"Vân Vân, Thanh Di nó đã tới chỗ cháu chưa? Ay, thằng nhỏ này thật là, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không nói một lời. Cháu xem, tính cách này của nó chúng ta chiều không nổi nữa, chỉ có thể đành nhờ cả vào cháu." Bên loa truyền đến tiếng thở dài. Phong Nhã Vân dạ một tiếng, hàn huyên thêm vài câu bèn cáo từ tắt máy.


Người vừa rồi trò chuyện cùng cô là Tư Mã lão thái, người Thanh Di gọi một tiếng ông nội. Tư Mã gia đối với chuyện này không hề hay biết, một phần vì tác phong của Thanh Di đơn giản giấu nhẹm. Hắn không hề quan tâm tới công trình này, điều hắn quan tâm chỉ là các thương vụ buôn bán của mình. Phần còn lại, cô chắc mẩm, do bản thân mình tự ý hành động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không đoán được nguyên do vì sao sự tình bị bại lộ.


Chẳng lẽ trong nhà có nội gián?


Suy nghĩ này vừa lúc loé lên trong đầu Phong Nhã Vân, cô gật đầu, cũng không phải là không thể. Bất quá người này định lực tốt đến như vậy, ở bên trong địa phận của cô ẩn mình, lần này lại thu hoạch được một rổ cá to. Cô nhíu mày, bèn gọi điện thoại về cho Trịnh lão, yêu cầu truy xuất hết camera sau đó gửi sang.


Cô đã từng nghĩ tới khả năng bị gắn thiết bị theo dõi bên người, nhưng nghĩ tới bản thân thủ thân như ngọc cùng Giang Vỹ Đình đam mê công nghệ, Ray tinh tường cùng Al mũi thính hơn chó, vẫn là không thể.


Hôm nay là ngày nghỉ của Louis, không có hắn bên cạnh phụ trách, mọi việc diễn ra theo chiều hướng phức tạp hơn nhiều. Phong Nhã Vân tự mình làm hết tất cả bắt đầu có chút hối hận vì đã phê duyệt đơn xin nghỉ phép của hắn.


Thư ký đại nhân xin nghỉ để đi hẹn hò.


Phong Nhã Vân rầu rĩ thở dài lần này đã là lần thứ tư trong vòng hai phút vừa qua. Cô vì xót thương vị thư ký bên cạnh trẻ tuổi anh tuấn, tuổi đã sắp chạm ngõ ba mươi vẫn chưa trải qua một mối tình, bèn lén lút mai mối hắn cùng cô bạn thân phá phách nghịch ngợm tính xấu tràn đầy Giang Vỹ Đình, vốn còn tưởng không thành, nếu thành đôi thì lại càng tốt, có người ở bên cạnh đốc thúc cô ấy. Phong Nhã Vân tuyệt đối không ngờ, thư ký toàn năng đại tài của cô lại rúm ró biến thành mama đại tổng quản của chỉ riêng một mình Vỹ Đình, đến cô là sếp cũng bị vứt qua một bên.


"Tiểu thư." Trịnh lão quản gia gọi tới, cung kính nói. "Truy xuất camera hoàn toàn không có vấn đề, đều đã gửi tới hộp thư của cháu, hạ nhân trong nhà cũng đã tra qua một lượt, thu được năm kẻ khả nghi. Nếu cháu cần giúp gì cứ liên hệ chú, chú nhất định sẽ dùng hết khả năng.


Phong Nhã Vân mỉm cười, lặng lẽ ngồi xem từng đoạn băng ghi hình vừa được gửi tới. Camera trong nhà quá lộ liễu, góc chết cũng nhiều, cô đã gắn thêm nhiều thiết bị khác ở khắp xung quanh, trừ chính diện bên trong phòng ngủ của cô cùng lão phụ thân Phong Gia Đằng.


Một bóng dáng thập thò bên ngoài phòng cô. Phong Nhã Vân tập trung, khẳng định giờ giấc đúng thật là lúc ngày hôm qua cô vừa mới tỉnh lại, còn đang bên cạnh Albaric tâm sự tuổi hồng. Cô lập tức liên hệ Trịnh lão.


"Trịnh quản gia, có thể nói tên năm người đó cho cháu không?"


Phong Nhã Vân nghe xong cúp máy, trong phòng liền lạnh đi năm phần.


Quả nhiên là hắn.


***********
Họp báo ồn ào. Phong tổng đại diện tập đoàn Khải Hoàn cùng hai gia tộc lớn nhất đại lục tuyên bố chính thức thừa nhận thông tin vịnh Ngân Long quả thật sở hữu mỏ khoáng sản có sản lượng khủng khiếp. Các phóng viên lục tục gõ phím, ghi chép lại toàn bộ nhất cử nhất động của cô.


Phong Nhã Vân bị ánh đèn chíu vào chói mắt, vẫn điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi. Louis một bên cùng MC chỉ đạo dẫn dắt họp báo, tính tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có sơ sót gì xảy ra.


Một giây cuối cùng trước họp báo, tổng thư ký rốt cuộc cũng vực dậy được tinh thần nghề nghiệp, bất chấp ngày nghỉ vẫn có mặt hỗ trợ Phong Nhã Vân.


"Phong tổng, vì sao cô lại có ý giấu đi thông tin này? Có phải cô sợ rằng vịnh Ngân Long trở thành miếng thịt ngon cho kẻ khác nhòm ngó giở trò? Vịnh Ngân Long còn thông tin gì chưa được tiết lộ hay không? Dự án khu dân cư nghỉ dưỡng cao cấp vì sao lại trở nên khẩn cấp hoàn thành như vậy? Có phải cô đã có ý định chiếm mỏ khoáng này từ trước hay không?"


Phong Nhã Vân nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, là một thanh niên trẻ, trên bàn để bảng tên đại diện cho toà soạn Tân Cầu, là một nơi chuyên viết những bài báo có tựa đề giật tít, thông tin không mấy phần chuẩn xác, nhưng lại gây hứng thú rất lớn với người dân.


Người này vừa hay là kim bài của toà soạn này.


Louis đẩy nhẹ gọng kính, khoé môi nhếch lên kinh thường. Người này tuy thế lực không lớn không vững mạnh, nhưng câu hỏi lại đặt đúng trọng tâm của những kẻ ở đây đang mong chờ. Hắn âm thầm ở phía sau lưu lại, toà soạn Tân Cầu, sau ngày hôm nay sẽ chỉ còn lại vô cầu.


"Theo Hiến pháp, điều 3 quy định về tài sản tư nhân, vịnh Ngân Long đã được đăng ký sở hữu bởi Phong gia và Tư Mã gia, mỗi bên nắm giữ 50% quyền hành cùng diện tích đất đai. Khoản 15 quy định, nếu chủ sở hữu quy đổi tài sản của khu vực sở hữu trị giá dưới 5% tổng giá trị thành phần, quyền hành sẽ do chính phủ điều khiển. Khoản 16 quy định, nếu trị giá dưới 10%, chính phủ sẽ can thiệp một phần vào việc cử ra một đại biểu ưu tú, chịu trách nhiệm về quyền lợi dân cư, hoặc khả năng khai thác khu vực. Tương tự, với khoản 17, nếu quy đổi chiếm trên 20%, chính phủ sẽ không can thiệp."


Phong Nhã Vân ôn tồn trả lời, sau đó nhìn sâu vào mắt người kia.


"Anh cảm thấy trên góc độ là một thương nhân, tôi nên lựa chọn phương án nào đây?"


Trắng trợn thừa nhận. Thanh niên kia chưa từng gặp ai có tác phong lớn mật như vậy, nhất thời bị doạ trắng mắt nhìn, há hốc mồm không thể tin nổi.


"Những câu hỏi khác, thư ký của tôi sẽ thay tôi trả lời, mà tôi tin là các vị ở đây đã thu đủ lượng thông tin mình cần." Phong Nhã Vân tiêu sái từ trên bục cao bước xuống, phỏng theo điệu bộ các nàng hoa hậu, vẫy tay với đám đông. "Không cần khách sáo."


Cô thoát khỏi hội trường họp báo, một mạch chạy thẳng về biệt thự.


"Tiểu thư." Hạ nhân trong nhà cung kính cúi đầu. Phong Nhã Vân cởi bỏ giày, mang vào chân một đôi dép lông, không nhanh không chậm bước vào.


Albaric đang dùng máy tính bảng lướt qua lướt lại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, lập tức sững người.


Dáng người Phong Nhã Vân ở quê nhà hắn không được tính là cao, chỉ ở mức trung bình, nhưng tỷ lệ chân lại dài, trông thon gọn hơn rất nhiều so với những người có cùng kích cỡ. Kiểu dáng này mặc tây trang trông sẽ rất đẹp. Vì để phù hợp với hội trường họp báo, cũng như duy trì hình ảnh bản thân, bộ quần áo trên người cô được may đo tỉ mỉ, đường cong duyên dáng mơ hồ lộ ra, khí chất người phụ nữ thành đạt xen lẫn thiếu nữ tuổi xuân thư thái điềm đạm, suýt chút nữa bức hắn trào máu mũi.


Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, mùi nước hoa theo đó len lỏi vào từng tế bào nơi đầu khứu giác. Hắn hít sâu một hơi, cảm giác mát lạnh chân chính xua tan cái nóng oi bức bên ngoài, như đang vi vu trên mặt nước, cả người thần thanh khí sảng, vô cùng thoải mái, sức sống của trai trẻ thoáng chốc ùa về, tụ họp trên người hắn.


"Mùi mới sao? Thơm quá!" Albaric đỡ cô bên cạnh, để cô sát vào người mình, hương thơm cũng từ đó rõ ràng hơn. Hắn ngại ngùng đề nghị: "Có thể làm cho anh một lọ không?"


"Hoa lanh, xạ hương trắng, hoa nước, tông citrus*. Để em gửi anh công thức, đem bán ra ngoài nhất định sẽ cháy hàng đó!" Cô tinh nghịch nháy mắt.


*Tham khảo mùi Saltwater Breeze của Bath & Body Works


Al rầu rĩ: "Nhưng mà mùi này anh thực thích. Từ lúc quen biết đến giờ anh vẫn chưa có một lọ nước hoa nào tự tay em đong chế cả. Giờ đã được thăng cấp làm bạn trai, chẳng lẽ cũng không sao?"


Phong Nhã Vân nhìn hắn lộ dáng vẻ như trẻ con, nhất thời buồn cười, liền ra vẻ lấy lòng: "Được được. Chỉ là mùi này mang thiên hướng nam nữ, em cảm thấy khí chất anh không hợp, đợi khi khác em làm cho anh một mùi riêng."


Albaric phụng phịu một chút, nhưng cũng nghe lời không nói nữa, đem thiếu nữ trước mắt nhìn cho kỹ càng. "Vest này em đặt của nhãn hiệu nào? Đường may rất tinh tế, vải vóc cũng rất tốt, dáng người cũng được tôn lên. Có thể giới thiệu để anh làm một bộ tương tự không?"


Cô nhìn hai mắt hắn long lanh, đột nhiên phát hiện ra điều gì, bèn hỏi: "Anh muốn chúng ta dùng đồ đôi?"


"Anh..." Bị cô nói trúng tâm tư, Al có chút xấu hổ. Hắn suy nghĩ, mới đem thể diện vứt hết sang một bên. "Cái gì của em anh cũng thích. Cho nên... Cho nên..."


Bộ dạng lúng túng của Al quá mức đáng yêu, Phong Nhã Vân kiềm lòng không được, vươn tay bẹp một phát lên môi hắn, hai tay bên má véo nhẹ. "Được rồi, để em nhờ An An may cho anh một bộ. Nhớ trả công xứng đáng đấy nhé!"


"An An? Bộ quần áo này là do nhóc ấy làm ra sao?" Hắn kinh ngạc.


"Không ngờ tới đúng không? An An thực sự có thiên phú trong lĩnh vực này đó, nét vẽ chưa được mềm mại lắm, thỉnh thoảng vẫn cần người điều chỉnh hộ, nhưng ý tưởng em ấy luôn rất độc đáo. Đây toàn bộ đều là công sức của An An, từ thiết kế, may đo, giám sát." Cô mỉm cười.


"Em còn mấy bộ khác cũng đẹp lắm, anh có muốn xem không?"


Albaric nhìn người trong lòng luyên thuyên, đột nhiên phát hiện người này rất dễ thoả mãn, dễ chiều chuộng. Hắn nhìn cô cười nói suốt cả ngày, tâm tình không lúc nào không vui vẻ.


"Không cần." Hắn hôn lên trán cô, "Đồ đẹp cách mấy đều không bằng em. Em mới là đẹp nhất!"


Phong Nhã Vân nghe hắn ngọt ngào thổ lộ, hai má đỏ rực nóng bừng, cúi đầu vào trong lồng ngực hắn.








----------------------------------------------------------
Tự dưng lúc tui lưu cái này bị lỗi, mất hơn 700 từ 🙂 Tức trào bản họng 🙂 Đành phải ngồi type lại 🙂