Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 58: Muốn cô mang thai con của hắn




"Vương... Tử Thao... Anh... là đồ chết tiệt! Mau... lấy cái thứ lông lá đó... bỏ ra khỏi người tôi!" Phong Nhã Vân thở hổn hển, bờ mông lúc lắc tìm cách đẩy dị vật trong cơ thể ra.


"Bé ngoan, không được chửi thề nhé!" Hắn tà ác, nhìn ngắm cái đuôi cáo giả cắm trong hậu huyệt cô phe phẩy cười đến rung cả vai.


"Thực ra anh muốn em thử cảm giác hoá thân làm một nàng sư tử quyến rũ hơn cơ. Nhưng mà tạo hình của em không hợp, đuôi hồ ly trắng đẹp hơn nhiều." Vương Tử Thao đem bàn tay vân du trên cơ thể mỹ miều của Phong Nhã Vân, luyến tiếc buông tay, "Bất quá chúng ta có thể thử, ở trong hình dạng hồ ly giao phối kiểu sư tử mà nhỉ?"


Cảm giác trướng căng nơi hậu huyệt khiến Phong Nhã Vân vô thức ưỡn cong mông, hai chân vung lên đá loạn xạ, đuôi cáo quét qua bờ mông ngứa ngáy khó chịu, quét tới hoa huyệt run rẩy đầy nước liền bị kẹt một ít ở đó. Vương Tử Thao dùng lông đuôi phe phẩy ở hoa đế trêu chọc, hoa môi mấp máy đóng mở chảy ra thủy dịch trong suốt, đem lông đuôi cáo thấm ướt.


"Biết vì sao là sư tử không bé con? Sư tử đực có thể lâm trận tới tận 4 ngày liên tiếp đó. Để có thể mang thai một bé sư tử con, bố và mẹ nó đã phải giao phối tới hơn 3000 lần, trung bình hơn 86 lần một ngày đấy." Hắn nhìn Phong Nhã Vân liên tục vặn vẹo, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.


Cô theo bản năng cảm thấy không ổn, rúc đầu tránh né, thân thể nhanh chóng dịch vào sát bên trong tường.


"Anh nói với tôi chuyện đó làm gì?" Giọng cô đã mang theo sợ hãi, vẫn cứng rắn ra vẻ quật cường.


Hắn nhìn đuôi hồ ly rung lắc theo từng cử động cô, ánh sáng trong mắt tối đi, cất giọng khàn khàn: "Bé ngoan, mau sinh cho anh một đứa con. Ba người chúng ta hạnh phúc bên nhau, không phải là chuyện tốt đẹp nhất thế gian sao?"


Đại não Phong Nhã Vân nổ oanh một tiếng. Quả thật đúng như linh cảm, hắn đích thực muốn cô mang thai.


Cô co chân, sợ hãi lui vào trong góc, còng tay cùng đôi vú đong đưa dữ dội, trực tiếp kháng cự hắn.


"Bé con, em sợ anh?"


Hắn đột nhiên chồm tới, vây Phong Nhã Vân trong lồng ngực, ánh mắt sắc bén khoá chặt không có chỗ trốn: "Bé con, em đừng mong thoát khỏi anh. Sau năm ngày này bên dưới sẽ có thêm một sinh mệnh bé bỏng, là kết tinh của anh và em. Chuyện này không đáng mừng sao? Em trở thành người mẹ hiền, anh sẽ làm người cha tốt, chúng ta cùng nhau dạy dỗ đứa nhỏ lớn lên nên người."


Hắn thấp giọng nỉ non, từng câu từng chữ tình thâm như biển, bàn tay nâng mặt Phong Nhã Vân luồn vào trong tóc cô giữ chặt, ép cô đối diện chính mình, nhìn thấy trong tầm mắt cô phản chiếu chỉ có hình bóng hắn, hài lòng hôn lên trán một cái nhẹ nhàng.


"Bảo bối nhỏ, em có biết anh đối với em yêu nhiều đến thế nào không? Từ lúc em cứu lấy tính mạng anh một lần, anh đã định báo đáp em gấp đôi. Em lại cứu anh thêm một lần, anh liền phải đối em quý trọng nhiều hơn thế. Bé ngoan, vì sao em luôn trốn tránh anh? Đừng khóc, sao lại khóc? Em là bảo bối tâm can của lòng anh, làm sao có thể dễ dàng rơi nước mắt? Ngoan, đừng khóc nữa!" Hắn một bên thâm tình thổ lộ, một bên điên cuồng hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Phong Nhã Vân không nghe được gì cả, cô lắc đầu nguầy nguậy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đối với từng lời hắn nói run rẩy càng lợi hại hơn.


Phong Nhã Vân chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình hoảng loạn như vậy. Lời hắn nói lọt vào tai cô không khác đao trảm liên tục chém xuống, đem linh hồn cô chém thành nhiều mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Cô chống hai tay đẩy hắn, nước mắt giàn giụa: "Vì sao? Vì sao lại là tôi?"


"Tôi không phải chân ái cuộc đời anh. Anh đã gặp được một người, mà sau này chính anh lại yêu cô ấy đến thần hồn điên đảo, đến tính mạng bản thân cũng không cần, người đó không phải tôi." Cô nức nở, "Cầu anh, chúng ta chỉ như sương sớm nhân duyên, không cần dây dưa lẫn nhau. Tôi cũng chỉ là tiện tay cứu giúp, anh nếu muốn báo đáp, chỉ cần thả tôi ra, mọi chuyện trước đây liền coi như chưa từng trải qua, có được không?"


Hai bên bốn bề im lặng. Phong Nhã Vân nhìn hắn hồi lâu không đáp trả, nghiêng đầu hướng tìm một ít ánh sáng.


Hành động này của cô trong mắt hắn không khác gì ghét bỏ trốn tránh, Vương Tử Thao cường ngạnh nắm lấy cằm cô ép chặt, ngón tay miết đến sưng đỏ kêu đau, hắn gằn từng chữ: "Sương sớm nhân duyên? Bảo bối nhỏ, lá gan em càng ngày càng lớn. Hay cho bốn chữ chưa từng quen biết."


Phong Nhã Vân há miệng, còn chưa kịp nói gì liền bị hắn nhét vào một viên thuốc, cô hốt hoảng muốn nôn ra, bị hắn cuốn lấy đầu lưỡi kéo căng, ép buộc nuốt xuống.


"Anh vừa cho tôi uống thứ gì?" Phong Nhã Vân bất lực nhìn hắn, hai chân bị bẻ gập ra sau tạo thành dáng ngồi chữ M, bàn tay bị còng thép khoá chặt đặt ngay trước ngực, phía sau đuôi hồ ly vô thức cử động.


Hắn chậm rãi đợi chờ thân thể cô nổi lên phản ứng. Ngay lúc khoé miệng ác ma từ từ treo lên nụ cười ma mị, Phong Nhã Vân liền biết, đời này của cô chính là toi mạng tại đây.


Phong Nhã Vân biến hoá càng lúc càng mãnh liệt, bên trong khô nóng quá mức dị thường, thể chất cô bẩm sinh lại là hàn khí, cùng nhiệt hoả đối chọi gay gắt, phản ứng sinh ra khiến cô choáng váng đầu óc, trước mắt tối sầm, ngã xuống ngất đi.


Hắn sửng sốt đỡ lấy cô, ngoài ý muốn nhìn thấy Phong Ngã Vân ngã xuống bất tỉnh, trong lòng kích động. Dược hiệu đặc tính cá biệt, hắn đã cho thuộc hạ thử qua, kích phát ngay khi chạm tới cuống họng, đợi đến khi viên thuốc trôi xuống tới dạ dày, hắn liền có thể đem hai người một bước lên mây, dục tiên dục tử đắm chìm trong dục vọng.


Hắn nâng khuôn mặt cô, đối với nó quý trọng nâng niu như trân bảo. Khuôn mặt này, đôi mắt này bao giờ cũng lạnh lùng nhìn hắn, chưa bao giờ hướng hắn cười một cái thật xinh đẹp. Hắn nhìn hàng mi cong của cô run lên nhè nhẹ, hai mắt bảo thủ nhắm nghiền, bên khoé mắt lệ dài vẫn đang chảy xuống, cúi đầu hôn lên lau sạch đi.


Thiếu nữ thân thể trơn láng như bạch ngọc, trắng nõn vì động tình mà hơi hơi ửng hồng, tựa như trái cây vừa chín tới, toả ra hương thơm mê người dìu dịu, có khả năng xoa dịu tinh thần hắn. Mùi hương của cô rất đặc biệt, len lỏi vào trong từng lỗ chân lông hắn thoải mái tê dại, mang theo chút ý vị chua chua ngọt ngọt lại không quá nồng cháy, đơn giản lại nhẹ nhàng khiến hắn yêu thích không buông, đối với cô nhiều hơn hai chữ chấp niệm.


Cô là tâm ma của lòng hắn, là điểm yếu duy nhất của hắn.


Lạch cạch.


Hắn đưa chìa khoá tra vào, đem còng tay cởi ra. Còng tay bằng thép mô phỏng theo kiểu dáng cảnh sát hiện đại, nhưng hắn lo ngại chúng sẽ làm trầy cổ tay mảnh khảnh của cô, bèn ở bên ngoài sai người lấy lông thú quấn thêm mấy vòng, thủ pháp chế tạo tinh xảo, lúc này cởi ra hoàn toàn không để lại dấu vết.


Đẩy Phong Nhã Vân ngã lên giường nệm êm ái, hắn lưu luyến trên người cô động tới động lui. Cần cổ thiên nga thon thả này, xương bả vai cân đối xinh đẹp, hai khoả tròn mềm mại đem đầu nhũ hoa đỏ rực đẩy lên cao vút ngạo nghễ nhìn hắn, eo liễu một tay có thể vòng hết, bên trên còn hiện lên đường cơ bụng rắn chắc. Hắn ở bụng nhỏ của cô hôn xuống, hôn trúc trắc từng cái nhẹ nhàng, giọng điệu cùng thần trí gấp gáp chờ mong: "Con trai ngoan, con gái giỏi, ba sẽ làm cho các con sớm xuất hiện trên đời này. Con ở nơi này lớn lên, cuối cùng được mẹ con sinh ra, chúng ta một nhà gia đình hoàn hảo. Mẹ con sẽ rất yêu thương con, đừng lo sợ nữa, hãy mau xuất hiện trên người mẹ con đi nào!"


Đôi chân Phong Nhã Vân thon dài bị hắn cặp lấy bên hông, quấn chặt lấy eo hắn. Vương Tử Thao không nghĩ được gì nữa, hắn cứ thuận theo tự nhiên mà làm. Hoa huyệt đã sớm ướt đẫm, thủy dịch chảy xuống bắp đùi óng ánh mê người cũng đã thấm hết một khoảng lớn ga giường. Hắn thuận lợi đem côn thịt chen vào, ở bên trong chuyên tâm đâm cuồng dã.


Hoa huyệt vẫn như cũ ướt át chặt khít, bao bọc lấy côn thịt hắn mút lấy như có hàng trăm cái miệng nhỏ, cho dù cô không động, chỉ cần mình hắn động cũng đủ sung sướng chết người.


Côn thịt đâm tới hoa huyệt đều theo tiết tấu ba cạn một sâu, hai hòn tinh hoàn va vào bờ mông từng tiếng bạch bạch vang vọng khắp phòng. Hắn chuyên chú thực hiện công tác thêm mấy trăm cái, rốt cuộc cũng chịu bắn ra tinh hoa.


Nhưng mà, hắn nhíu mày, có gì đó không đúng.


Cô thế mà lại không cao trào?


Hắn chống tay chồm lên nhìn rõ, mới phát hiện Phong Nhã Vân trạng thái không thích hợp, khuôn mặt đỏ bừng như bị hấp chín, mồ hôi trên trán không ngừng đổ ra, ngược lại với suy nghĩ hắn lại lạnh lẽo bất thường. Dự cảm chẳng lành, hắn nhanh chóng rút ra phân thân, đem áo choàng ngủ trên đầu giường mặc vào, đem chăn cuốn lấy thân thể cô bao bọc bế ra ngoài.


"Hắc Dạ! Hắc Dạ!"


Hắc Dạ chân chưa kịp xỏ dép, lạch bạch ngơ ngác chạy tới, ngay lập tức bị trạng thái cô doạ cho một phen xanh mặt. "Thiếu gia... Chuyện này là sao?"


"Còn không mau chuẩn bị xe?" Hắn quát lên, luống cuống đem Phong Nhã Vân ôm chặt hướng ra ngoài.


Hắc Dạ nhanh chóng lấy xe, sau khi để hai người ổn định liền nhấn mạnh chân ga, xe hơi lao vun vút trên đường.


Không đúng không đúng.


Thiếu gia nhà hắn sao lại có thể mạnh bạo như vậy được? Chuyện này có gì đó bất thường ở đây. Thuốc là do tự tay hắn chuẩn bị, cũng đã được thuộc hạ xung phong thử nghiệm, hiệu quả đối với nam hay nữ đều vô cùng tuyệt vời, xác định không có chuyện gì mới đúng. Hai người này đáng lẽ vẫn còn lăn lội trên giường đến trận trưa mai, không có khả năng vừa lâm trận liền gặp vấn đề được.


Hắc Dạ cẩn thận trên đường đi suy nghĩ tới lui, vẫn như cũ không biện giải thêm được gì. Thất bại của thiếu gia lần này lỗi là do hắn.