Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 41-2: Phiên ngoại 2: Sinh nhật (Vi H)




Phong Nhã Vân đẩy xe vòng quanh siêu thị, tay liên tục chất đồ vào xe. Tư Mã Thanh Di nhìn hai xe đẩy đầy ắp đồ ăn, liên tục thở dài.


Nhìn đồ ăn đến như vậy, bọn hắn khi nào mới dùng xong? Là phải một ngày bảy bữa sao?


Bảo bối nhỏ gần đây tập tành nấu nướng, tuy tay nghề không đến mức quá tệ, nhưng hắn thực nhớ nhung hương vị ba vợ nấu cho. Ít nhất thì hắn không phải cầu nguyện cho nhân phẩm mình đủ tốt để có thể nếm được một món ngon hiếm hoi từ cô vợ nhỏ này.


Thanh Di nhìn đến bảo bối nhà hắn vẫn còn đắn đo giữa hai loại kem làm bánh, trong chốc lát đã chọn xong những phụ kiện đi kèm. Phỏng chừng bảo bối định tự tay làm bánh kem sinh nhật cho mình, nên những gì hắn thích, đều được vơ hết về xe. Đồ ăn trên xe vốn đã chất cao, hiện giờ với tài nghệ nhồi nhét của hắn, lại càng thêm chật chội.


Phong Nhã Vân nửa ngày vẫn chưa quyết được sẽ dùng loại kem nào, quyết đoán đem cả hai về. Cùng lắm thì trộn lại, ưu cái này bổ cho khuyết cái kia, thế là hoàn hảo. Thanh Di nhìn bảo bối tươi cười, trong lòng tính toán mình nên mua bao nhiêu vỉ thuốc tiêu chảy.


Hắn là con người sống giả tạo, nhưng trước mặt bảo bối, hắn có thể phũ phàng vứt bỏ hình tượng, làm một ông già cau có, suốt ngày càm ràm về đủ chuyện không đâu.


"Dùng loại A ấy, cái còn lại mà trộn vô nữa thì em không còn chồng mà an ủi mỗi đêm đâu!" Tư Mã Thanh Di đạm mạc đẩy xe, thuận tay trả lại mấy hộp kem loại B hắn không thích lên kệ, tiện thể nhắc nhở, "Em quên tuần trước em suýt ám sát chồng thành công hả? Đừng có mơ anh mắc lừa! Hen!"


Phong Nhã Vân bĩu môi, âm thầm ghi nhớ hãng kem vừa rồi, lần sau nếu có dịp, cô cho Tào Tháo rượt anh đến chết.


Hai người một lớn một nhỏ, đẩy hai xe hàng cao ngút ra quầy thanh toán, ra về trong tiếng lầu bầu lải nhải khó chịu của Thanh Di. Hắn lèm bèm tới khi về tới nhà, chất đồ vô sảnh vẫn chưa ngừng nói.


Phong Nhã Vân ấm ức. Vẫn là câu chuyện cô ép bọn hắn ăn nhiều. Không phải người ta bảo con đường đi đến trái tim người đàn ông là thông qua dạ dày hay sao. Cô đang làm đúng theo chỉ dẫn mà. Sao cái con người này luôn làm khó dễ cô ý nhở?!


Tư Mã Thanh Di chất hết đồ lên bếp, mặc tạp dề chuẩn bị lăng xăng giúp cô nấu nướng. Từ sớm hắn đã biết cô sẽ đi siêu thị, sau khi mua đồ sẽ lao vào làm bếp liền ăn vận khỏe khoắn, quần đùi cùng áo phông năng động. Thanh Di không thích mùi đồ ăn bám lên áo hắn, nên đã cởi áo vứt nó ra một góc. Hiện giờ, bên dưới lớp tạp dề là thân hình cứng cỏi nam tính ẩn ẩn hiện hiện.


Phong Nhã Vân sớm đã quen cái kiểu nói một đằng làm một nẻo của hắn, không để ý liền đi thay một cái váy ngủ thoải mái rồi khoác tạp dề làm bếp. Nhà cũng chỉ có hai người, đối với Phong Nhã Vân cứ ăn mặc đơn giản là thoải mái nhất.


Nhã Vân một tay đánh trứng, đổ bột, chỉ đạo cho Thanh Di một cách hoàn hảo. Hắn nhìn nhìn, trông có vẻ hôm nay là sinh nhật hắn, nên ông trời ưu ái cho hắn nhân phẩm tốt. Tay nghề bảo bối có chút chuyên nghiệp, bánh kem hôm nay nhất định sẽ nuốt được.


Một giọt mồ hôi chậm rãi chảy trên thái dương Phong Nhã Vân, cô lấy tay quệt đi, làm cho trên trán dính lại một ít bột trắng. Lát sau, cô lại quệt thêm một lần, lại một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm chỗ trắng chỗ hồng, nhìn có chút buồn cười.


Tư Mã Thanh Di lấy một ít trứng đã đánh bông quệt lên mũi cô. Phong Nhã Vân ngạc nhiên trong giây lát, rồi bắt đầu phản công. Cô dùng bàn tay trét đầy kem lên mặt hắn, Tư Mã Thanh Di cũng công kích lại. Tô kem đáng thương chẳng mấy chốc vơi đi, cuối cùng được sự tiếc nuối trong lòng Phong Nhã Vân trỗi dậy đúng lúc giải thoát.


Thanh Di nhìn đến trên lưng vợ dính không ít kem, khóe môi nhếch lên cười âm hiểm. Hắn vòng sau lưng Phong Nhã Vân, luồn hai tay vòng qua eo giữ chặt lấy rồi cúi thân mình xuống.


Phong Nhã Vân chợt rùng mình. Cảm giác lành lạnh của kem cùng ấm nóng hòa quyện. Từng chút từng chỗ lưỡi hắn lướt qua, đều khiến Phong Nhã Vân cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu. Cô run run giãy ra khỏi vòng tay hắn. Thanh Di lần nữa siết nhẹ, cái lưỡi càn quét trên tấm lưng trắng nõn, liếm đi những phần kem còn sót lại. Da thịt Phong Nhã Vân ửng lên màu hồng nhạt, cô xấu hổ rụt đầu, bàn tay đẩy nhanh thao tác làm việc.


Tư Mã Thanh Di nhìn bảo bối trong lòng ngượng ngịu, tà ác cười. Một giây yên lặng trôi qua, Phong Nhã Vân ngỡ hắn đã xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bỗng dưng cả người cô căng cứng, bàng hoàng giãy dụa.


Tư Mã Thanh Di dùng răng cạy mở nút váy ngủ, tấm lưng trần quyến rũ nhanh chóng nở rộ ra trước mắt. Hắn chậc lưỡi: "Chung sống đã lâu nhưng vẫn không ngờ là em thích vậy đấy! Hay tại ở với anh nên cảm thấy không cần mặc quần lót?"


"Đê tiện!" Phong Nhã Vân xấu hổ mắng. Cô hậm hực đổ bánh vào khuôn, xoay người bỏ vào lò.


Tư Mã Thanh Di không giấu được vui vẻ, híp mắt lại, bàn tay cố định trên eo dịch chuyển xuống phía dưới, túm lấy váy ngủ của Phong Nhã Vân kéo nó qua đầu, chỉ chừa lại trên người cô cái tạp dề, khàn khàn cất tiếng: "Cởi ra cho anh xem nào!"


Phong Nhã Vân định thối lui, sực nhớ giao kèo mọi lời nói của chủ nhân ngày sinh nhật đều là lệnh, mới hậm hực đưa tay lên cao để hắn cởi cái váy ngủ bằng lụa. Váy ngủ trơn láng rời đi để lại cho cô một chút lạnh. Vải tạp dề cọ xát cùng da thịt trần trụi, Phong Nhã Vân áp chế cảm giác mới lạ thích thú này vào lòng, tuyệt không muốn để lộ cho tên đàn ông sau lưng biết.


Tư Mã Thanh Di sớm đã vứt bỏ khái niệm muốn phụ giúp cô làm bếp ra khỏi đầu, bàn tay không yên phận xoa xoa bầu ngực trắng nõn. Nhìn thấy thân hình bảo bối run lên, bàn tay hắn tăng thêm lực đạo, vờn quanh nhũ tiêm se sẽ vân vê, chốc chốc lại gẩy một cái.


Xúc cảm tê dại khiến Phong Nhã Vân không tự chủ được chống hai tay lên mặt bếp. Thanh Di cao hơn cô một cái đầu, từ khoảng cách trên nhìn xuống hoàn hảo thấy được hai đầu nhũ hoa dựng đứng, lấp ló qua tạp dề. Hắn dùng tay đẩy cổ cô ngửa ra sau, cúi người chồm lên phía trước liếm lấy phần kem văng lên trên tạp dề, tận dụng cơ hội dùng đầu lưỡi mát xa nhũ tiêm, ngậm lấy cắn nhẹ.


Phong Nhã Vân mềm nhũn tựa vào người hắn. Tư Mã Thanh Di được nước làm tới, hắn quệt một ít kem lên môi cô rồi nhấm nháp, dùng đầu lưỡi đảo qua đảo lại trong khoang miệng. Bàn tay to xoa nắn hai khỏa no đủ trước mặt. Cách lớp tạp dề, phần vải thô ma sát với cơ thể trần trụi, Phong Nhã Vân khe khẽ ngâm thành tiếng, thân người không khống chế hơi nâng lên, đem bầu ngực quyến rũ dâng cho hắn.


Hắn đẩy cô nằm úp xuống bàn, phả hơi thở nam tính lên từng thớ thịt trên tấm lưng trắng nõn phập phồng. Bàn tay hắn mang theo vết chai, tùy ý xoa loạn trên người Phong Nhã Vân, thỉnh thoảng dừng lại trên nhũ tiêm, hai ngón tay chụp lấy vo nhẹ thành hình tròn. Phong Nhã Vân bật ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, thân hình không ngừng chuyển động. Hơi thở của hắn theo trên lưng, nhồn nhột, Phong Nhã Vân cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cô đến chết cũng sẽ không thừa nhận.


Tay Tư Mã Thanh Di lướt qua eo nhỏ, trườn xuống phần giữa hai chân cô. Phong Nhã Vân cong người kiềm chế, trong lúc bất ngờ đem tay hắn kẹp chặt. Hắn mỉm cười, thuận theo dùng tay vuốt lấy hoa môi, kéo ra sợi chỉ nhờn trong suốt.


"Ồ, em ra nước nhiều qua này!" Thanh Di ngả ngớn nói, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát âm vật. Phong Nhã Vân chống tay lên rồi khuỵu xuống, dòng điện tê tê truyền từ hạ thân lên não bộ, khiến cô không tự chủ nâng mông lên một chút, hoàn hảo cọ vào đũng quần Tư Mã Thanh Di.


Hắn chậm chạp xoa nắn hai cánh môi cùng âm vật, muốn cho bảo bối ra nhiều nước hơn một chút liền động, mật dịch trơn trượt giúp hắn dễ dàng lên xuống. Miết nhẹ lấy hoa đế, Phong Nhã Vân căng người đổ ập xuống bàn, Tư Mã Thanh Di tay động càng nhanh, âm vật bị chà xát truyền đến cảm giác tê dại, Phong Nhã Vân rên rỉ càng lúc càng to, mông không tự chủ hướng về phía hắn khát cầu. Một tay hắn nhiệt tình chà nhấn hoa đế, một tay bận rộn qua lại trên nhũ tiêm của cô, hai tay một trên một dưới phối hợp nhịp nhàng. Cảm giác âm vật bảo bối co lại, Tư Mã Thanh Di trong mắt ám dục càng đậm, biết rằng sắp tới cực hạn, liền đẩy nhanh tốc độ chà xát âm vật. Ngón tay hắn có vết chai, nổi cộm lên cương cứng, giờ đầy được hắn tận dụng va chạm cùng hoa đế bé nhỏ của bảo bối. Tư Mã Thanh Di ôm chặt eo, ngón tay ma sát điên cuồng như tên lửa. Phong Nhã Vân thét lên một tiếng chói tai, phía dưới âm hộ trào ra ái dịch, chậm rãi theo bàn tay Thanh Di cũng bắp đùi chảy xuống sàn. Cô đổ gục ra bàn, mệt mỏi lắc đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
E hèm, thèm H quá nên viết phiên ngoại chơi :))))))))