Đến chiều cả lũ kia lại đưa nhau đi chơi.còn mỗu hắn vơus nó ở biệt thự hoa hồng đen....h ắn thì do bị cảm tay đau nên không ra khỏi phòng.nó thù không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của ai kia mà không thèm ra khỏi phòng.nhưng ai ngờ chị nhà ta do đói quá.tính xuống dưới nhà xem có gì ăn không.rín rén xem có ai không.hù.may quá.m.n đi hết rồi.đi xuống nhà bếp lấy trên tủ có một cốc sữa miếng bánh kem. do bác quản gia đã làm cho nó.cầm khay lên đang đi lên một tay cầm khay đồ ăn.tay kia cầm điện thoại lướt lướt đọc truyện ngôn tình(kể mà cũng hay thật.đag giận hắn mà vẫn còn tâm trạng đi đọc truyện ngôn tình) đang đọc nghe thấy tiếng ho"khụ khụ" của hắn.làm nó giật bắn cả mình...hắn đi xuống nó đi lên.bốn mắt nhìn nhau.3s sau nó đi lướt qua hắn.mặt cũng không thèm để ý đến hắn.hắn nhìn thấy nó vui lắm.quyết không cho nó ương bướng nữa.cầm chặt tay nó....kéo thẳng về phòng nhưng đâu dễ vậy.nó giằng tay.gào thét không chịu.tuy học võ đấy.nhưng hắn đâu có kém gì là "chúa thượng " mà.lôi nó xồng xộc đóng cửa cái rầm.khóa cửa lại không cho nó trốn thoát.nó thì không nói gì.mặt vẫn đanh lại.bỗng hắn lên tiếng:
-cho anh xin lỗi.anh rất nhớ em.bé rin-nói thù nói vậy.tự nhiên nhào tới ôm nó.nó sững người đẩy hắn ra nhưng đâu si nhê gì....
-anh bỏ tôi ra.tôi không quen anh(tg:phũ quá chị ơi)
-ai nói không quen.cho xin lỗi đi mà.anh chỉ sợ em hiểu nhầm nên mới nói vậy-hắn cố giải thích
-tôi không muốn nghe.anh tránh xa tôi ra
-anh không tránh.em cho anh xin lỗi đi.thật đấy.lúc nhỏ cũng phải lòng em.bây giờ trưởng thành cũng trao trái tim cho em.em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh...-hắn thủ thỉ vào tai nó....
-tôi làm gì chứ-nó nghe thấy mấy lời ngọt như mật ong của hắn thì lòng cảm thấy ấm áp..
-em cho anh xin lỗi nhé.anh coi em là người yêu.chứ không phải một đứa em gái.em phải tin anh-hắn cố giải thích cho nó hiểu..
-tôi không quan tâm.anh nói tôi là em gái anh mà.vậy thì cứ coi là vậy đi.tôi chả muốn liên quan gì đên anh.anh bỏ ra coi-nó giằng tay không may đập luôn phải vết thương hôm trước của hắn nhận được cơ hội này.hắn nằm xuống ăn vạ...nó thù tưởng hắn đau lắm sợ quá....an ủi hắn xin lỗi ríu rít.nhẹ nhàng thay miếng băng trên tay hắn.hắn ngắm nhìn nó.càng lớn càng xinh.càng dễ thương ra.yêu quá đi mất.nhất định không được lạc mất cô gái này thêm một lần nào nữa......hắn ngắm nó.rồi chợt lên tiếng
-em chịu trách nhiệm đi.
-tôi không có có cố ý.ngta xin lỗi rồi mà.....
-em nhận lại cái này nha-hắn rất nhanh tay đã đeo cía vòng hình chìa khóa vào cổ nó.nó thì lúng túng.không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy được.mình phải cứng rắn.......
-tôi giả anh rồi còn gì...tôi không thèm-ai nói không thèm chứ.đã 10 năm nó đeo rồi.bây giờ nói không thèm hơi lạ đấy...
-cho anh xin lỗi đi...
-tôi về phòng đây.anh đưa chìa khóa đây mau lên....-hắn giấu chìa khóa ra đằng sau nhưng nó cố giằng lấy.thế là chạy vọt về phòng thế là nó không cho hắn xin lỗi sao.haizzzz
~hết chap~