Vài ngày sau, Thiên Giai nhận được tin từ Song Khuê và Thiệu Lâm, họ đều mang con trai đầu lòng. Thiên Giai vui quá chạy qua chỗ Tĩnh Phong, báo tin cho anh, hối anh gọi cho Kỳ Dương và Quốc Vũ để chúc mừng. Khi con của Tĩnh Phong được 6 tháng, anh bắt đầu nghĩ đến chuyện đặt tên. Tối đó, anh hỏi Thiên Giai:
- Em nghĩ ra tên cho con chưa?
- Em nghĩ rồi, mà chưa thấy tên nào ưng ý hết. Em muốn đặt con trai là Thiên, con gái là Vân. Nhưng không biết sẽ đệm tên thế nào.
- Hay gọi là Du Thiên với Du Vân đi. – Tĩnh Phong cười
- Không được, nghe vậy con trai thì giống phiêu bạt, con gái giống giang hồ, không được – Thiên Giai lắc đầu không đồng ý.
- Đùa em thôi mà – Tĩnh Phong nhéo má cô. Chợt mắt anh sáng lên.- Hay đặt con trai là Du Tĩnh Thiên, con gái là Du Thiên Vân đi em?
- Du Tĩnh Thiên, Du Thiên Vân? – Thiên Giai suy nghĩ. – Được đó, sao em không nghĩ ra sớm nhỉ? Anh lấy điện thoại cho em, em gọi cho Thiệu Lâm và Song Khuê để hỏi tên hai nhóc tì kia đã.
Tĩnh Phong với tay lấy chiếc điện thoại đưa cho Thiên Giai. Anh ngồi bên cạnh nghe cô nói chuyện với bạn. Cô ngắt máy, anh hỏi:
- Dương, Vũ đặt tên con là gì thế?
- Tên cũng đẹp lắm. Anh Dương đặt con là Âu Hoàng Kha, anh Vũ đặt con là La Minh Kỳ.
- Dù sao cũng không bằng con của chúng ta – Tĩnh Phong đặt tay lên cằm dáng vẻ suy nghĩ.
- Gớm, anh đúng là mắc bệnh tự sướng cao ngút trời. – Thiên Giai bĩu môi.
- Thôi ngủ đi cho con nó ngủ, ngày mai anh với em đi dạo phố nhé?
- Này, sao dạo này anh lơ đãng công việc thế?
- Với anh, em và con là quan trọng nhất. Phải để tâm trạng mẹ tốt thì con anh mới khỏe được.
- Em nghe mà cảm động đến phát khóc đây này.
- Thôi đừng khóc nghe vợ, con nó nghe được xấu hổ lắm.
- Anh…đáng ghét- Thiên Giai ném gối vào Tĩnh Phong. Anh né, rồi ngồi sát vào Thiên Giai, ghé xuống bụng cô nói:
- Bảo bối, mẹ con bạo lực ba này, mau mau ra đời mà còn giúp ba lấy lại công bằng đi.
- Anh tránh ra – Thiên Giai đẩy người Tĩnh Phong, cúi xuống nói chuyện với con:
- Đừng nghe ba con lắm lời nha hai tiểu bảo bối của mẹ. Con lấy lại công bằng cho mẹ mới đúng.
- Không trêu vợ nữa – Tĩnh Phong hôn nhẹ lên môi Thiên Giai, nói với cô – Yêu em nhất. – Rồi quay về chỗ của mình nằm ngủ. Thiên Giai thấy vậy thì lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào, cũng nằm xuống và chìm vào giấc ngủ….
_________________________________________
Sáng hôm sau… Hôm nay nắng đẹp, gió nhẹ thổi qua các tán lá làm cho những chiếc lá cây không ngừng run rẩy nhẹ. Tĩnh Phong đưa Thiên Giai ra ngoài, để tâm trạng cô không bị buồn rầu. Lúc đi bộ, Tĩnh Phong luôn là người đi phía ngoài, cẩn thận che chắn cho Thiên Giai để cô không bị đụng phải người khác trên vỉa hè đông người. Hai người đi qua một shop đồ sơ sinh trông rất bắt mắt, Tĩnh Phong kéo tay Thiên Giai chỉ vào đó:
- Mua đồ cho bảo bối đi.
- Ơ, chứ không phải để 2 tháng nữa à?
- Thôi mua giờ đi, lỡ khi đó bận bịu thì sao?
- Vậy đi thôi – Thiên Giai kéo tay Tĩnh Phong.
Hai người chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng được những bộ đồ ưng ý. Chợt Thiên Giai nói:
- Anh dẫn em đến văn phòng phẩm đi.
- Em cần gì à?
- Em muốn mua đồ làm vòng tay cho con. Anh có muốn làm chung không?
- Đương nhiên là có. – Tĩnh Phong gật đầu. Vậy là tối đó có hai người lúi húi tìm cách làm vòng. Sau một tuần cũng được hai chiếc vòng, một màu xám là của Tĩnh Thiên, một màu xanh là của Thiên Vân.
________________________________________
Buổi tối, Tĩnh Phong ngồi nói chuyện với Thiên Giai, lâu lâu lại áp má vào bụng cô để “kiểm tra tình hình”. Bỗng nhiên anh nói với cô:
- Em ơi, bảo bối nó quậy kìa, đạp tứ tung luôn.
Thiên Giai phì cười trước thái độ của anh, cô nói:
- Ba ơi là ba, con được hơn 8 tháng rồi thì phải quậy chứ. Ba bắt con nằm yên thì sao mà chịu được.
- Quậy vừa thôi hai cục cưng, hai đứa phá thế sau này chịu sao nổi.
- Ba vĩ đại, ba chịu hết mà. – Thiên Giai xoa lưng anh.
- Anh rất mong đến ngày được thấy mặt con. Anh sẽ sắp xếp phòng mổ tốt nhất, để khi con sinh ra sẽ để tại phòng cùng em luôn. Anh thấy nhiều trường hợp lạc con rồi, anh không muốn.
- Em cũng không muốn như thế. Anh suy nghĩ chu đáo quá, cám ơn anh.
- Sao em khách sáo thế? Là con của chúng ta mà.
- Tĩnh Phong, anh thật là một người cha vĩ đại đó. – Thiên Giai cười, nụ cười hạnh phúc. Bây giờ họ đếm ngược chờ đến ngày hai đứa con chào đời.
Ngày 24/8, nhà họ Du đón hai sinh linh bé bỏng chào đời.