Nghe ồn ào trên phòng, ông Nghiêm, bà An vội vã chạy lên. Thấy Thiên Giai, bà chạy lại ôm lấy cô rồi nói:
- Mừng quá, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Nhưng cô thờ ơ trước sự quan tâm của bà:
- Xin lỗi, bác bỏ con ra được không ạ?
- Con nói vậy là sao? – Bà An hỏi.
- Gọi bác sĩ – Ông Nghiêm nói. Bác sĩ đến, sau một hồi thuyết phục Thiên Giai kiểm tra, ông cũng có thể làm việc. Kiểm tra xong, ông nói:
- Thưa ông, bà và cậu, nhị thiếu phu nhân trước đây đã bị chấn thương vùng đầu, bây giờ lại thêm tai nạn lần này, tôi e mọi kí ức sẽ bị mất.
- Không còn cách nào khác sao? – Tĩnh Phong hỏi.
- Không – Vị bác sĩ lắc đầu.
- Được rồi, ông về đi – Ông Nghiêm nói với ông bác sĩ. Ông ấy liền cúi đầu chào ra về. Trong phòng, ba cặp mắt ái ngại nhìn Thiên Giai.
- Mẹ sẽ cho người mang cơm lên cho con. – Bà An vuốt tay Thiên Giai.
- Con cám ơn bác. Nhưng anh ta – Thiên Giai nhìn qua Tĩnh Phong – sẽ không ở đây chứ?
- Anh sẽ xuống nhà. – Tĩnh Phong nói với giọng trầm buồn. Rồi ba người kéo nhau đi xuống, để trên này cho Thiên Giai nghỉ ngơi. Lúc cửa đóng lại, Thiên Giai nằm xuống giường cười thích thú. Hóa ra anh yêu cô nhiều đến thế, chỉ định chọc anh một lát thôi, mà thái độ của anh lại như vậy nên cô sẽ kéo dài thời gian.
Hai ngày sau, ba mẹ Thiên Giai lên thăm cô. Ông Nghiêm cho mở một bữa tiệc nhỏ giữa người nhà và bạn của Thiên Giai. Tĩnh Phong quan sát hành động của cô, thấy cô cười nói với hai người bạn thì vô cùng tức tối. Tại sao cô lại không nhớ ra anh cơ chứ?. Đúng lúc đó, Quốc Vũ và Kỳ Dương đi đến.
- Sao, đừng có ghen với vợ tụi tao nhé?- Kỳ Dương vỗ vai Tĩnh Phong
- Không thèm.
- Vậy mà có người nhìn hằn học nãy giờ.
- Này, Thiên Giai không nhớ ra mày thật à? – Quốc Vũ hỏi.
- Ừ. – Tĩnh Phong trầm mặc. Trong suốt buổi tiệc, Thiên Giai không hề để ý Tĩnh Phong lấy một lần. Điều này khiến Tĩnh Phong càng thêm khó chịu. Tại sao cô nhớ hết mọi người, còn anh thì không?
________________________________________________________
Hôm nay Tĩnh Phong không đi làm. Anh ở trong phòng làm việc. Thiên Giai mang vào cho anh cốc trà rồi nói:
- Này, tôi có nhà ở đây không?
- Em hỏi để làm gì? – Tĩnh Phong ngừng nhìn vào máy tính.
- Chứ không lẽ tôi ở nhà anh hoài, kì lắm.
- Em có nhà, anh sẽ đưa em đi xem.
- Cám ơn anh, đi bây giờ chứ?
- Ừ, đi bây giờ. Thiên Giai về phòng thay đồ, theo Tĩnh Phong đi về ” nhà của cô”. Tĩnh Phong chở Thiên Giai đến nhà riêng của hai vợ chồng anh, đưa cô lên phòng mà khi 17 tuổi cô đã ở, anh chỉ vào:
- Đây là phòng của em. Còn đây – Tĩnh Phong chỉ qua phòng mình- là của anh.
- Sao anh lại ở trong nhà tôi?
- Là em cho tôi thuê.
- Tôi xem phòng anh được chứ?
- Được. – Tĩnh Phong dẫn Thiên Giai vào trong, chỉ cho cô xem những thứ trong phòng anh, để cô dần chấp nhận việc cô là vợ anh. Trưa hôm đó, Thiên Giai ăn cơm riêng, không về nhà lớn, Tĩnh Phong cũng vậy. Tĩnh Phong tranh thủ buổi chiều tối làm thêm công việc, anh để Thiên Giai nhớ lại mọi thứ trong nhà. Thiên Giai đẩy cửa đi vào, đặt một ly nước cam lên bàn cho Tĩnh Phong, nói:
- Này, anh uống chút đi. Tôi thấy anh làm việc nãy giờ rồi đó.
- Cám ơn em. – Tĩnh Phong nhìn Thiên Giai, ánh mắt u buồn. Không lẽ ai cô cũng đối xử như vậy hết sao?
Thấy Thiên Giai đang nhìn khắp phòng, Tĩnh Phong đứng dậy đi ra ban công hóng gió. Thiên Giai bước nhẹ theo để anh không nhận ra. Tĩnh Phong đặt cốc nước lên chỗ tay vịn, mắt nhìn xa xăm. Chợt anh thấy có một vòng tay nhỏ bé vòng qua lưng anh. Đầu người đó áp vào lưng anh. Anh lên tiếng:
- Em làm gì vậy?
- Cho em ôm anh một chút, một chút thôi. Em nhớ, rất nhớ.
- Em nói gì anh không hiểu. – Tĩnh Phong nhíu mày, bất giác nhớ ra tình trạng của cô bây giờ, anh thở dài, quay người lại nhìn cô – Em sao vậy? Nhưng Thiên Giai không trả lời, đôi mắt tinh nghịch nhìn anh, nhón chân khẽ đặt vào môi anh một nụ hôn. Tĩnh Phong tiếp nhận nụ hôn đó, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng buông cô ra. Nắm lấy vai cô, anh hỏi:
- Này, em đang hôn người lạ đấy. Ai em cũng làm vậy à?
- Vợ chồng với nhau mà là người lạ sao Du Tĩnh Phong? – Thiên Giai khoanh tay, mắt ngước lên nhìn anh. Tĩnh Phong như không nghe vào tai mình, anh kinh ngạc hỏi lại:
- Em..em nói sao?
- Em nói, anh là chồng em hay là người lạ? Em hôn anh cũng không được hả?
Tĩnh Phong đã tiếp nhận được tình hình, ôm chầm lấy Thiên Giai, vui mừng nói:
- Em nhớ lại rồi, nhớ lại rồi.
- Em đâu có quên.
- Nghĩa là…
- Em chọc anh thôi chồng yêu à. – Thiên Giai cười.
Tĩnh Phong không cười nữa. Anh đặt một nụ hôn lên môi Thiên Giai, một lúc sau mới chịu ngừng. Anh nói với Thiên Giai:
- Đó là hình phạt dành cho em vợ à. – Rồi anh bế Thiên Giai về phòng, mặc cho cô đánh vào lưng anh. Để cô xuống giường, anh nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng mình siết chặt, đầu dụi vào tóc cô nói:
- Em biết anh khổ sở đến mức nào không hả? Đã tỉnh dậy thì đừng làm lơ anh vậy chứ.
- Em chỉ tính trêu anh một chút thôi.
- Em ác lắm. – Tĩnh Phong siết chặt hơn, nhưng anh lại đổi ý. Anh làm cô nhột đến mức cô phải hét lên đầu hàng. Thiên Giai quay vào trong, rúc đầu vào vòng ngực săn chắc của anh, nói khẽ:
- Em xin lỗi.
- Anh phải phạt em mới được.
- Phạt gì chứ? Không phải khi nãy anh đã phạt em rồi sao?
- Anh phát hiện ra tội em rất nặng, phải xử tới cùng.
- Chồng yêu, tha em lần này nhé?
- Không đời nào vợ yêu.
- Đi màààà - Thiên Giai nhõng nhẽo.
- Anh nói không nhé, đừng có mè nheo nữa.
- Anh là đồ đáng ghét.
- Anh không dẫn em đi ăn kem, không đọc tiểu thuyết cho em nghe nữa.
- Anh cũng đọc tiểu thuyết à? Khi nào vậy? – Thiên Giai ngồi dậy, không tin vào tai mình.
- Khi em bất tỉnh.
- Này, vậy mà giấu em nhá. – Thiên Giai đánh vào ngực Tĩnh Phong.
- Không được đánh trống lảng, phải phạt em xong rồi làm gì thì làm.
Sau đó hai người này làm gì thì tác giả không biết đâu ạ , chỉ biết rằng ngày hôm sau Thiên Giai mắng Tĩnh Phong một trận vì làm cô đau.