Tĩnh Phong nói Thiên Giai có thể ở lại Pháp đến khi nào cô chán. Nhưng Thiên Giai biết anh còn bận việc nên chỉ ở đúng 1 tuần. Hơn nữa, chỉ còn 2 tuần thôi là đến sinh nhật anh, cô muốn về nước chuẩn bị quà cho anh, tự tay cô làm và cô không hề cho anh biết điều đó. Về nước, Tĩnh Phong nhanh chóng vào guồng của công việc, nhưng anh vẫn luôn về đúng giờ với vợ. Nếu đã 7h tối mà Tĩnh Phong chưa về, Thiên Giai sẽ đem cơm đến công ty cùng ăn với anh. Sáng hôm đó, Thiên Giai bỗng có hứng đi dạo phố, cô đi qua những cửa hàng đồ chơi, quần áo của trẻ con. Cô tưởng tượng đến cảnh con mình đẹp giống Tĩnh Phong liền bất giác bật cười. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tĩnh Phong ” Trưa nay anh muốn ăn gì?” ” Vợ nấu gì anh cũng ăn.” ” Cho anh ăn khoai luộc chấm đường.” ” Thôi, muối ớt đi vợ.” ” Muối ớt sẽ làm chồng rách bao tử đấy.” ” Có sao đâu, đồ vợ làm mà.” ” Em sẽ bị đi tù vì tội ngộ sát?” ” Anh sẽ chuộc vợ ra.” ” Rồi em lại cho anh ăn khoai chấm muối?” ” Anh chẳng than phiền đâu vợ. Tùy em thôi” ” Này, em giỡn thôi. Trưa em mang cơm đến công ty nhé ?” ” Ừ, cẩn thận đấy.” ” Bye chồng, làm việc tốt rồi em sẽ nuôi anh béo lên.”
Thiên Giai nhìn lại tin nhắn, cô mỉm cười thích thú. Cô sẽ nuôi cho anh béo lên,cho hết thân hình 6 múi đẹp trai, cho khỏi cô nào nhìn. Cô ra chợ mua một con cá về nấu canh chua, canh mà anh thích nhất. Cô còn chọn thêm mấy món nữa. Đang đi bộ trên vỉa hè, Thiên Giai nhắn tin hỏi anh: ” Chồng này, đoán xem trưa nay em cho anh ăn gì đi?” Nhưng tin nhắn ấy chưa kịp gửi đi, Thiên Giai đã gặp tai nạn. Một chiếc xe hơi dường như mất lái đâm thẳng vào cô rồi bỏ trốn. Tiếng người la lên, họ gọi xe cấp cứu để đưa cô vào bệnh viện. Một người khác cầm chiếc điện thoại của cô, thấy số nhắn tin và cuộc gọi gần nhất đều đến từ Tĩnh Phong nên họ gọi cho anh. Tĩnh Phong nghe máy, anh cảm thấy lạ, tại sao Thiên Giai vừa nhắn tin cho anh cách đây không lâu lại gọi cho anh?
- Anh nghe này vợ.
- Cho hỏi anh có phải là chồng của cô gái chủ nhân số máy này không?
- Ông là ai? – Tĩnh Phong trầm giọng, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại. – Tại sao điện thoại vợ tôi lại ở chỗ của ông?
- Tình hình cấp bách lắm rồi, cô ấy bị tai nạn ngay ở đường Y, chúng tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện, phiền anh đến ngay giúp. Tĩnh Phong nghe vậy thấy tim mình chợt nhói đau. Tại sao ông trời lại bất công với vợ anh như thế? Bao đau khổ kia chưa đủ hay sao? Cớ gì lại giáng thêm đau đớn này xuống trên thân thể yếu đuối ấy nữa? Anh vơ vội chiếc áo khoác, chạy thật nhanh ra xe. Anh còn đủ bình tĩnh để thông báo cho ba mẹ mình biết chuyện Thiên Giai bị tai nạn. Đến bệnh viện, anh được biết Thiên Giai đang trong phòng cấp cứu. Tĩnh Phong đi đi lại lại trước hành lang, lúc đó bà An và ông Nghiêm cũng đến nơi. Bà An vội đi đến chỗ Tĩnh Phong, hỏi lại để xác minh:
- Con nói con bé bị tai nạn ư?
- Vâng, con cũng vừa biết – Giọng Tĩnh Phong trầm hẳn.
- Ôi trời ơi, sao ông nỡ để cho một con bé yếu mềm chịu nhiều khổ đau đến vậy.
- Mẹ, bình tĩnh lại một chút. – Tĩnh Phong đỡ bà An. Chỉ riêng ông Nghiêm là nhìn vào phòng mổ. Ba người ngồi chờ, đã hơn 3 tiếng rồi mà ca mổ vẫn chưa xong. Cuối cùng, một vị bác sĩ đi ra, Tĩnh Phong vội vàng đi đến đó hỏi:
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Anh là người nhà bệnh nhân à? Cô ấy có phải đã từng bị tai nạn trong thời gian gần đây phải không?
- Đúng vậy
- Xin lỗi, chúng tôi đã rất cố gắng. Nhưng do chấn thương của lần trước cộng với lần này quá nặng, tôi e là cô ấy sẽ không qua khỏi. Mạng sống của cô ấy chỉ còn tính theo từng giờ mà thôi.
- Không còn chút hy vọng gì sao? – Ông Nghiêm lên tiếng.
- Thưa ông, hy vọng sống chỉ là 10%, tỉnh lại là 2%, sống người thực vật là 5%, còn sống như người bình thường thì chỉ 1% thôi.
- Các người nhất định phải cứu con dâu tôi – Ông Nghiêm lạnh giọng
- Xin lỗi, chúng tôi đã rất cố gắng. Bây giờ phải còn nhờ vào gia đình, may ra còn có phép màu.
Bà An nghe tới đây chân tay rã rời, khụy xuống sàn nhà. Ông Nghiêm vội đỡ bà An dậy. Tĩnh Phong nhất quyết đưa Thiên Giai về nhà lớn, vì anh rất ghét mùi bệnh viện. Anh thuê hẳn một bác sĩ giỏi về chăm sóc cho cô. Tĩnh Phong cũng gọi điện thông báo cho ba mẹ Thiên Giai biết. Nhận được tin, hai người vội lên thành phố, gửi lại Thiên Doanh cho nhà ngoại. Tĩnh Phong ban ngày làm việc ở công ty, khi về nhà liền tắm rửa rồi ra ngoài ngồi xuống cạnh giường Thiên Giai đang nằm. Anh đau khổ nhìn những gì vợ anh phải chịu. Có lúc anh không kiềm chế nổi lòng mình, gục đầu xuống tay cô khẽ thì thầm ” Sao ông trời lại để em chịu nhiều đau khổ như thế? Có phải để thử thách anh không? Tại sao không để anh gánh bớt giúp em?” Những lời nói thống khổ của Tĩnh Phong không biết Thiên Giai có nghe được không, nhưng anh luôn tin rằng: có một ngày vợ anh sẽ tỉnh lại.