Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 65




Các bác sĩ đang gấp rút thực hiện cuộc phẫu thuật toàn diện cho Thiên Giai, hy vọng cứu lấy sự sống của cô. Thiên Giai cứ ngỡ rằng mình sẽ từ bỏ sự sống ngắn ngủi này mà về với mẹ, nhưng mẹ cô nhất định không chịu. Trong cơn mơ, cô thấy mẹ mình cười hiền từ nhưng nhất quyết không cho cô bước đến bên bà. Cô đành phải quay về, tiếp tục cuộc sống chịu đựng.

- Bác sĩ, bác sĩ. Cô ấy có dấu hiệu tốt lên. Nhịp tim ổn định, huyết áp đúng tiêu chuẩn rồi – Một bác sĩ phẫu thuật vui mừng lên tiếng.

- Tốt rồi, bây giờ tôi sẽ khâu lại, nói với bên bộ phận thông tin liên lạc với số máy được nạn nhân liên lạc nhiều nhất – Vị bác sĩ mổ chính lên tiếng.

- Vâng. Y tá Dương, cô để đó cho tôi,mau đi đi.

Cô y tá vâng vâng dạ dạ rồi chạy vội đi.

…..

- Cho hỏi đây có phải là số của cô Diệp Song Khuê không ạ? – Cô y tá lên tiếng hỏi.

- Vâng là tôi, cô là ..? – Song Khuê hỏi.

- Tôi gọi từ bệnh viện tỉnh. Bạn của cô, một người tên Mạc Thiên Giai đang được cấp cứu ở đây. Chúng tôi cần có người thân để làm giấy tờ nhập viện. Phiền cô tới nhanh giúp.

- Vâng..vâng – Song Khuê như không tin vào tai mình. Người ta nói Thiên Giai gặp tai nạn, có đúng hay không? Nhưng cả buổi chiều nay không thấy Thiên Giai về, cô chỉ nghĩ Thiên Giai làm tăng ca, không ngờ lại xảy ra chuyện. Cô ấn vội nút gọi cho Thế Khải:

- Anh ơi, Thiên Giai nó gặp nạn rồi.

- Em nói sao? Chuyện gì? – Thế Khải vô cùng lo lắng

- Bệnh viện tỉnh vừa gọi về, họ nói Thiên Giai gặp tai nạn. Em rối quá, không biết làm gì cả. – Song Khuê bắt đầu khóc

- Em chờ anh. Anh sẽ qua đón em, chúng ta cùng đến bệnh viện xem sao.

Thế Khải vội vàng lấy xe chạy qua khu chung cư. Trên xe, Song Khuê nói:

- Em nhờ anh một chuyện. Nếu người đó đúng là Thiên Giai, xin anh hãy bịt kín hết thông tin, đừng để lộ ra ngoài. Em không muốn Tĩnh Phong biết được đâu.

- Anh biết rồi.

Hai người tới bệnh viện, hớt hải chạy đi tìm phòng. Lầu 2 phòng 68 giường số 2. Đây rồi, đúng là phòng này. Thế Khải mở cửa đi vào. Giường số 2. Song Khuê, Thế Khải nhìn người nằm đó. Không sai, là Thiên Giai của họ. Cho dù họ có mong muốn thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi ý trời. Thế Khải bình tĩnh nói:

- Em ở đây với Thiên Giai, anh đi làm thủ tục nhập viện rồi sẽ quay lại ngay.

Song Khuê gật đầu, cô đi đến chỗ Thiên Giai nằm, nắm lấy tay cô:

- Thiên Giai à, sao lại như vậy chứ? Cậu tỉnh lại đi.

- Nếu cậu tỉnh lại, chúng ta sẽ lại cùng về quê, cùng ngồi xích đu như năm nào.

- Và rồi mình sẽ tiếp tục chia mẹ cho cậu.

- Chúng ta cùng hát vang bài hát mà mình thích nhất

Song Khuê nói, và khóc. Nhưng Thiên Giai ương bướng quá, cô không chịu tỉnh dậy.

Thế Khải quay lại, nói với Song Khuê:

- Thủ tục xong rồi. Bây giờ em về viết đơn xin nghỉ việc cho Thiên Giai, sau đó đưa nó đến công ty, đừng trả lời gì nếu họ có hỏi. Thuận tiện em lấy ít đồ của mình đến đây đi, có thể sẽ phải ở lại vài ngày đấy.

- Vâng, vậy anh trông Thiên Giai giúp em nhé.

Song Khuê về nhà, làm theo lời của Thế Khải dặn. Cô nói chuyện này cho Thiệu Lâm biết, nhưng dặn cô nhất quyết không hé nửa lời cho Quốc Vũ và Kỳ Dương. Nếu họ biết cũng đồng nghĩa với việc Tĩnh Phong biết.

………….

Chỉ còn lại Thế Khải và Thiên Giai. Thế Khải cúi người xuống để tay Thiên Giai áp vào má mình. Anh nhẹ nhàng nói:

- Dậy đi em, mọi chuyện đã ổn hết rồi.

“ Dậy đi em, dậy mà nhìn anh này em

Rũ bỏ đi những kí ức đau buồn em đang giữ

Đến bên anh, để được anh che chở

Anh sẽ ru em bằng những bản tình ca ngọt ngào.

Quên hết đi em, những gì có thể quên

Đừng để lòng mình phải sầu muộn thêm nữa

Anh sẽ yêu em như em đã từng yêu người yêu cũ

Tha thiết, mặn nồng hay là cả đắng cay.

Được bên em, mọi thứ anh sẽ chịu

Dậy đi em, và nghe lời anh nói

Cuộc tình này tuy không như em mong ước

Nhưng anh chắc nó sẽ không phải dang dở

Như mối tình đầu đầy gió và nắng của em

Nụ cười em như đã trôi về phương nào xa khuất

Và mất dần trong những ngọn gió heo may.

Người đi qua nhau như người dưng xa lạ

Hà cớ gì cứ cố níu kéo vậy hả em?

Hạnh phúc không em khi cứ giữ mãi những kỉ niệm đau buồn

Tỉnh lại đi em, để anh được yêu em, em nhé...”