Học xong 12, Thiên Giai thi vào kinh tế, mục đích của cô là xin làm việc tại tập đoàn của Tĩnh Phong. Hai năm đó quả thực không dễ dàng gì đối với cô. Mọi kỉ niệm, có lúc cùng Tĩnh Phong vui buồn, cô đều nhớ cả. Những thứ đó chạy qua đầu cô, như chỉ là mới xảy ra ngày hôm qua, mà sao hôm nay cô thấy xa vời quá.
Cô và hai người bạn cùng thuê ở một khu chung cư, tiền phòng chia đều. Công việc làm thêm bây giờ của cô cũng đã ổn định, mọi sinh hoạt cũng dễ dàng hơn. Vài ngày trước cô còn nghe hai người bạn báo tin, họ đã tìm được bạch mã hoàng tử của họ.
- Cậu biết không Thiên Giai, Quốc Vũ nói yêu mình đấy, mình có chết cũng không tin được. Lăng nhăng như anh ta mà giờ nói muốn lấy cưa cưa mình – Song Khuê chẹp miệng.
- Quốc Vũ không phải người như thế đâu, mình có tiếp xúc một vài lần nên mình biết.
- Hey, hai cậu đang nói gì thế? – Thiệu Lâm đi học về cởi giày đi vào trong.
- Song Khuê vừa được tỏ tình đấy – Thiên Giai cười
- Eo, trùng hợp thế nhỉ, phải là Quốc Vũ không? – Thiệu Lâm hỏi
- Sao cậu biết? – Song Khuê ngạc nhiên
- Thì bạn anh ta, Kỳ Dương cũng vừa tỏ tình với một cô nữ sinh ưu tú là mình đây – Thiệu Lâm nháy mắt.
- Rồi giờ hai cậu tính sao? – Thiên Giai hỏi- Thôi thì đồng ý luôn đi, hai người đó cũng được lắm đấy.
- Cậu thấy vậy à? – Thiệu Lâm
- Ừ, đúng là thế.
- Thiên Giai, hai năm rồi, cậu cũng nên tìm cho mình một người khác đi. Mình biết nói ra điều này cậu sẽ buồn, nhưng người đi thì cũng đã hai năm rồi, không quay lại được đâu. – Song Khuê đặt tay lên vai bạn
- Mình vẫn có cảm giác là Tĩnh Phong còn tồn tại, nên mình sẽ chờ. Đến khi mình 25 tuổi, nếu anh ấy không về, mình sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới.
- Nghe nói có mấy bạn nam bên khoa lý cầm cưa cậu mà phải không?- Thiệu Lâm hỏi.
- Ừ, nhưng mình từ chối cả rồi.
- Haizzz, bó tay cậu mà.
Thiên Giai chỉ cười trừ. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến Thế Khải. Hai năm qua anh thầm lặng ở bên cô, giúp đỡ cô mọi thứ. Đôi khi cũng gián tiếp tỏ tình với cô, nhưng cô đều xem như không biết cả. Cô không muốn anh là người thay thế, khi trong lòng cô vẫn nhung nhớ Tĩnh Phong. Nếu làm vậy, cô sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh.
***************************************
2 năm sau…( Thiên Giai đã 22t)
Thiên Giai tốt nghiệp đại học, được nhận vào công ty mà cô mong muốn. Thật bất ngờ khi giám đốc của công ty là Tuấn Kiệt. Còn chủ tịch là ba của anh- Du Nghiêm. Sau giờ làm, Thiên Giai đứng chờ xe bus ở trạm gần đó. Tuấn Kiệt đúng lúc từ bên ngoài đi vào thấy cô liền đi sang:
- Hey, bốn năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?
- Em vẫn khỏe. Còn anh?
- Như trâu đây này – Cách ăn nói của Tuấn Kiệt khiến Thiên Giai phải bật cười. Tuấn Kiệt ngồi xuống cạnh cô, nói – Em dâu này, chuyện của hai đứa anh cũng biết rồi. Anh nghĩ em nên kiếm cho mình một người khác đi. Người chết không quay lại được đâu. Anh biết nói ra em sẽ buồn, nhưng đó là sự thật.
- Anh, em biết mọi người quan tâm em, nhưng xin hãy cho em thêm thời gian.
- Ừ, cố lên nhé em dâu.
- Đừng gọi em như thế nữa, em không đáng.
- Gọi em là em gái vậy.
- Em được phép gọi anh là anh trai sao?
- Ngốc quá. Hèn chi năm đó Tĩnh Phong yêu em đến vậy – Câu sau Tuấn Kiệt nói rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe thấy.
Xe bus cũng tới, Thiên Giai chào Tuấn Kiệt rồi ra về, trong lòng bỗng có một cảm giác gì đó rất lạ.