Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 32




- Này cô nương, làm gì nhắn tin xong cười tủm tỉm thế hả? – Song Khuê thấy Thiên Giai vậy liền hỏi

-Chắc nhắn tin với anh yêu dấu chứ gì, để chị xem nào? – Thiệu Lâm với tay lấy chiếc điện thoại của Thiên Giai

-Này Thiệu Lâm, không được – Thiên Giai cố rướn người qua để lấy lại chiếc điện thoại nhưng không được.

-Trời ơi, tình cảm quá cơ. Nào là” Em nghỉ ngơi đi, cẩn thận vết thương”, ” Em biết rồi đại ca”… , Chậc chậc. Anh ta lo cho cậu thật đấy – Thiệu Lâm nháy mắt

- Hai con người cô đơn này không thể sống chung với người mà đã có chủ được. haizz, tiếc thật – Song Khuê làm bộ tiếc rẻ

-Này, hai cậu chơi xấu, hùa nhau chọc mình nhé. Chiều nay 5h mình phải đi rồi, hai cậu không để cho mình yên được sao – Thiên Giai xấu hổ

- Thế cơ à? Sao anh ta không đến đón cậu nhanh đi nhỉ?- Thiệu Lâm lại tiếp tục chọc.

-Có phải là ân huệ cuối cùng hay không? Ai nào biết được ? Là lá la – Song Khuê hát

-Các cậu…. Aaaaaa, không nói nữa – Thiên Giai vùi mặt vào chiếc mền, không thèm để ý đến hai cô bạn. Không lâu sau đó, cô chìm vào giấc ngủ, cả Song Khuê và Thiệu Lâm cũng vậy

Thiên Giai tỉnh dậy đã hơn 3h chiều. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, cất gọn vào va-li. Đồ không nhiều nên việc đó không tốn thời gian của cô.

-Thiên Giai, cậu dậy rồi à? – Song Khue ngồi dậy, dụi mắt hỏi

-Ừ, mình cũng vừa mới dậy thôi.- Thiên Giai

-Cần mình giúp gì không? – Song Khuê

-Không cần đâu, mình dọn xong hết rồi – Thiên Giai

-Cậu có muốn ăn gì không?- Song Khuê

-Mình hả? Tự nhiên giờ thèm ăn cá viên quá, nhưng thôi mình không ăn đâu- Thiên Giai cười rồi lắc đầu

-Sợ mất dáng à? Yên tâm đi, cậu mới bị thương, chắc cũng không muốn ăn gì. Bây giờ thấy muốn ăn thì cứ ăn, cho người nó được thoải mái. Mỗi lần mình bệnh toàn theo chủ nghĩa đó thôi – Song Khuê cười

-Vậy cậu có ăn không? Mình đi mua luôn một thể – Thiên Giai hỏi

-Bụng cậu còn đang đau, để mình mua cho- Song Khuê lấy tiền, đội mũ đi ra khỏi phòng- Cậu gọi Thiệu Lâm dậy nhé, mình mua gần đây nên cậu yên tâm – Song Khuê bước ra ngoài

-Thiệu Lâm, Thiệu Lâm. Cậu dậy đi, Song Khuê đi mua cá viên về bọn mình cùng ăn – Thiên Giai gọi – Thiệu Lâm, dậy đi nào

-Ưmm, cậu dậy rồi à? – Thiệu Lâm mơ màng hỏi.

-Ừ, Song Khuê nói gọi cậu dậy, chắc cậu ấy sắp về rồi.

- Ta đã về với chiến lợi phẩm là đây – Song Khuê bước vào, đặt lên bàn hộp cá viên thơm phức. – chúng ta ăn thôi

-Lâu lắm rồi mới ăn lại thứ này, đúng là ngon thật – Thiên Giai

-Cậu ăn đi, sắp đến giờ Tĩnh Phong đón cậu rồi đó – Song Khuê nhắc

-Chán quá à, muốn ở với hai cậu thôi – Thiên Giai xụ mặt

-Thôi nào, người ta có lòng mà – Thiệu Lâm nháy mắt. Vừa ăn vừa nói chuyện, các cô quên cả thời gian

“Ting ting” – điện thoại của Thiên Giai báo có tin nhắn. Là Tĩnh Phong.

” Anh gần tới trường rồi. Em chuẩn bị đi, anh lên phòng em giúp em xuống”

” Không cần đâu, em nhờ bạn được mà”

” Cũng được”

-Này, cậu đi giờ à? – Song Khuê

-Ừ, anh ấy tới rồi. Cậu giúp mình mang đồ xuống nhé ? – Thiên Giai

-Đương nhiên rồi – Thiệu Lâm

-Vậy chúng ta xuống thôi. – Thiên Giai

Cổng trường::::

-Mình không muốn đi đâu – Thiên Giai ôm bạn

-Chỉ cần cậu cố gắng dưỡng thương thì sẽ nhanh về với bọn mình thôi mà – Song Khuê

-Biết là vậy, nhưng mình cũng không muốn đi – Thiên Giai

-Cậu đừng như vậy nữa, vui lên đi, tụi mình đi vào đây. Đi nào Song Khuê – Thiệu Lâm kéo tay Song Khuê

-Giữ gìn sức khỏe cho tốt mà còn về với tụi mình – Song Khuê

-Ừm, chào hai cậu- Lúc Song Khuê và Thiệu Lâm bước vào cổng cũng là lúc xe Tĩnh Phong vừa tới. Anh bước xuống xe

-Để anh đưa đồ lên xe giúp em. – Tĩnh Phong lấy cái va-li của cô, để thẳng vào cốp xe. Sau đó, anh đưa cô vào trong xe.- Sao vậy? – Tĩnh Phong hỏi

-Em nhớ bạn. huhuhu – Thiên Giai bật khóc

-Ngoan đi, chỉ cần em dưỡng thương cho tốt, chắc chắn sẽ được gặp lại hai bạn của em sớm thôi mà – Tĩnh Phong xoa đầu cô

Thiên Giai cố kìm nén không khóc, ngưng được một lúc liền quay sang hỏi anh:

-Sao dạo này anh nói nhiều quá vậy?

” Bụp” – Tĩnh Phong có thể gọi là ” đứng hình” . Vì ai mà anh phải nói nhiều như vậy chứ? Nhưng bản chất của anh là ít nói, có nói nhiều cũng chỉ vì cần thiết mà thôi. Vậy nên thay vì câu trả lời, anh hỏi ngược lại cô”:

-Nói nhiều lắm sao?

-Hơ, anh… anh đánh trống lảng à?

-Thôi bỏ đi, đừng nói về việc đó nữa. Em có cần mua gì không?

-Chắc không cần đâu. Đồ đạc đã đầy đủ rồi.

-Vậy thì về luôn, anh khỏi ghé vô siêu thị

Thiên Giai gật đầu. Cần đồ gì cô đã chuẩn bị hết rồi. Giờ về ở nhà anh cũng đồng nghĩa với việc làm quen một cuộc sống mới. Mọi việc đều thay đổi. Vậy từng ngày, cô đi học, anh cũng đưa cô đi? ” Không được, phải nói với anh ấy mình có thể tự đi học. Chứ để anh đưa đến trường, mọi người giết cô mất. Ai mà không biết trong cái trường này anh nổi tiếng đến mức nào, fan hâm mộ còn lập ra một trang riêng cho anh.”

- Em gái anh tính nết khác người, nếu ở chung nó có làm gì thì em bỏ qua nhé. Tuy nó làm vậy nhưng không có ác ý đâu. – Tĩnh Phong nói.

-Em nhớ rồi. Mà em gái anh tên gì vậy?

-Du Tích Ngọc.

-Này anh, tên của nhà anh hay thật đấy. Tích Ngọc, hay thật – Thiên Giai nói với vẻ ngưỡng mộ. Cô thấy ba mẹ họ đặt tên cho con thực đúng với con người. Tĩnh Phong là cơn gió lặng lẽ, bề ngoài lạnh lùng, bất cần, nhưng cũng là người điềm tĩnh.