Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 26




Tầng hai

-Thiên Giai, tôi đã nói với cô, đừng ở gần Tĩnh Phong nữa, nếu không tôi sẽ không tha. Nếu cô biết điều thì mọi sự đâu có như ngày hôm nay – Nguyệt Nhã vừa nói, vừa vuốt mặt cô. Thiên Giai vì miếng băng keo trên miệng mà không nói được gì hết.

-Tới phiên của tôi chưa? – Tên đi theo Nguyệt Nhã hỏi.

-À, tôi quên, còn ông nữa. Tới lúc rồi đấy. Haha, Thiên Giai, để hắn phục vụ cô, nếu biết cô thế này, Tĩnh Phong có còn yêu cô nữa không ? Rồi anh ấy sẽ là của tôi thôi. Hai người cứ tự nhiên, tôi không phá không gian này làm gì cả . Làm tốt sẽ có thưởng – Nói xong, Nguyệt Nhã bước ra ngoài, cô ta đủ thông minh để không bị Tĩnh Phong phát hiện. Cô nhanh chân bước tới phòng bên cạnh.

-Nào, cô gái, hôm nay cô là của tôi.- Tên đó vừa nói vừa vuốt ve gương mặt của cô . Thiên Giai kịch liệt lắc đầu- Miếng băng keo này quá vướng víu – Hắn dùng sức kéo miếng băng keo ra, rồi ra sức hôn cô. Cô tránh được, miệng liên tục nói :

-Làm ơn , đừng như vậy.

-Ngoan ngoãn đi – Hắn biết tay cô bị khống chế, không làm gì được nên thỏa sức tung hành. Bàn tay dơ bẩn hết vuốt ve gương mặt cô liền đưa xuống cúc áo thứ nhất, búng cho nó ra khỏi khuy cài. Cô hét lên

-AAAAAAA, BỎ RA. ĐỪNG NHƯ THẾ – nước mắt cô thi nhau lăn xuống.

-CHÁT – một cái tát hạ xuống mặt cô- Đã bảo mày nghe lời đi

Tiếng hét của Thiên Giai đã tới tai Tĩnh Phong, anh nói với Kỳ Dương:

-Tao tìm ra Thiên Giai rồi, chuyện ở đây nhờ mày. – Anh chạy thật nhanh lên tầng hai, đá bay cánh cửa phòng. Đây là tình cảnh mà anh không muốn nhìn thấy nhất : Thiên Giai khóc, cô như bất lực ở trên giường, tên kia một tay bịt miệng cô, một tay du ngoạn nơi ngực cô.

-BỐP – thả cô ấy ra -Tĩnh Phong nắm lấy cổ áo lôi hắn ta xuống . – BỐP BỐP BỐP – Anh đánh liên hồi, đánh cho hả cơn giận trong lòng anh. Anh tống hắn vào nhà tắm rồi khóa ngoài. Sau đó anh quay lại giường, thấy cô vẫn đang còn khóc. Anh nhẹ nhàng cài lại cúc áo cho cô, cởi trói và lau nước mắt trên mặt cô, an ủi:

-Không sao rồi, đừng khóc nữa

Cô như đứa trẻ được giải thoát, ôm chầm lấy anh mà khóc. Cô cứ vậy mà nức nở. Anh nhẹ ôm lấy cô, gạt đi những giọt nước mắt đang lăn.

-Nín đi, chúng ta xuống thôi, mọi người đang đợi.

Cô gật đầu, cuối cùng cô cũng thoát ra được. Xuống bên dưới, cô thấy cuộc chiến còn rất ác liệt

-Rút – Tĩnh Phong ra lệnh, cứu được cô rồi, anh không để người trong bang của mình ở đây làm gì nữa.

-Đâu dễ dàng như vậy – Một tên trong bang của Demon lên tiếng. Hắn rút ra khẩu súng, nhắm lấy Tĩnh Phong mà bắn. Thiên Giai lúc đó quay lại, thấy cảnh đó liền đẩy Tĩnh Phong ra. Cô là người nhận lấy viên đạn đó.

-Thiên Giai, tại sao? Em đỡ cho tôi làm gì – Tĩnh Phong ôm lấy cô, gào lên

-Chạy..đi – Thiên Giai yếu ớt nói, máu đã chảy ra rất nhiều, ướt hết phần bụng của cô

-Đừng nói nữa, dưỡng sức đi , tôi đưa em đến bệnh viện. Mọi người,về bang – Tĩnh Phong gấp rút ôm cô đưa vào bệnh viện, miệng luôn nói : cố lên, sắp tới nơi rồi. Cô nhanh chóng được đưa vào phòng mổ để lấy viên đạn ra.

Ở nơi đó, có một trái tim cũng đang đau nhói vì Thiên Giai bị trúng đạn. Là thủ lĩnh của Demon, hình như anh cũng thích cô mất rồi. Lúc đó, anh không ngờ mình lại thốt ra ” Nếu hắn ta làm em tổn thương, hãy đến bên tôi, tôi sẽ bảo vệ em ” . Anh biết khả năng mình được bên cô là rất thấp, từ đầu anh đã không nỡ hại cô.

……………………………….

-Mày về tắm rửa thay áo đi Phong, bọn tao ở đây canh giúp cho – Quốc Vũ vỗ vai Tĩnh Phong.

-Không được, tao phải ở cùng cô ấy – Tĩnh Phong cương quyết

-Mày nghe lời tụi tao lần này đi, nếu cô ấy tỉnh dậy thấy mày thế này thì cô ấy sẽ nghĩ gì.? Cô ấy rất lo cho mày đấy Phong – Kỳ Dương nói.

-Vậy nhờ bọn mày – Tĩnh Phong ra về. Hai người kia sốt ruột, đi đi lại lại trước phòng mổ, lâu lâu lại có người chạy ra, mang thêm dụng cụ vào bên trong

2 tiếng sau

Tĩnh Phong lúc này đã ở bệnh viện, anh là người lo nhất. Nếu cô không ở cạnh anh nữa, anh không biết mình phải làm sao. “Cạch” tiếng cửa mở ra, các bác sĩ trao đổi với nhau điều gì đó. Tĩnh Phong liền hỏi:

-Cô ấy sao rồi bác sĩ?

-Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, sẽ được đưa đến phòng hồi sức. Ai là người nhà của cô ấy phiền đi theo tôi để làm thủ tục. – Một vị bác sĩ trả lời.

-Cám ơn bác sĩ – Tĩnh Phong lên tiếng- Tôi sẽ làm thủ tục