Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 23




Kỳ Dương dừng xe trước một ngôi nhà cực kỳ sang trọng, có khi còn đẹp hơn nhà của tổng thống nữa. Thiên Giai nhớ lại, mình tới đây để làm gì, giờ bước vào trong kia không biết sẽ có gì xảy ra đối với mình nữa? Bước vào nhà, Thiên Giai đã nghe tiếng nói lạnh lùng của Tĩnh Phong từ trên lầu vọng xuống:

-Tao không ăn, mày đem xuống đi

-Mày phải ăn, mấy ngày nay mày kiệt sức lắm rồi.- Quốc Vũ như đang dỗ dành đứa con nít

Bên dưới nhà, Kỳ Dương đi đến nói với Thiên Giai:

-Phong lo cho cô, nó sợ cô gặp chuyện rắc rối. Giờ bên ngoài kẻ thù với băng nhóm chúng tôi nhiều lắm. Nó sợ họ làm tổn hại cô.

-Xin lỗi, tôi vô ý quá – Thiên Giai cúi đầu nhìn xuống nền nhà.

-Cô lên trên đi, tôi đi với cô- Kỳ Dương đi trước dẫn đường . Anh mở cửa phòng, ra hiệu cho Quốc Vũ ra ngoài, nói:

-Tao vào nhé Phong?

-Vào đi

Kỳ Dương đẩy Thiên Giai vào trong, ra hiệu cho cô im lặng. Tĩnh Phong đứng gần cửa sổ, mái tóc đen của anh bị gió thổi nhưng không rối. Anh hỏi:

-Sao mày không đóng cửa vào đi Dương?- Không có ai trả lời, Thiên Giai đâu có to gan mà lên tiếng lúc này. Tĩnh Phong quay lại, anh rất ngạc nhiên, sao cô lại ở đây ? Đôi mắt xám tro của anh từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ, rồi lại trầm tĩnh xuống. Anh hỏi :

-Là cô ? Cô ở đây làm gì? – Anh rất lạnh lùng, cả tuần qua anh lo lắng tìm cô cả thành phố mà không ra, giờ lại xuất hiện trước mặt anh.

-Tôi xin lỗi. Tôi về quê mà quên gọi điện báo cho anh. Lúc tôi nhớ ra thì phát hiện mình bị mất điện thoại rồi. – Thiên Giai không dám nhìn anh, cô sợ ánh mắt lạnh lùng của anh.

-Vậy sao? – Anh quay mặt đi, thấy cô ở đây, lòng anh cảm thấy bình yên, chưa bao giờ anh lo cho ai như cô cả. Anh bước qua cô, mở cửa phòng ra, bước xuống dưới nhà hỏi :

-Tích Ngọc đâu ?

-Con bé vừa về nhà chính rồi. Tao bảo mày đang mệt nên tao chở Ngọc qua đó thay mày. – Kỳ Dương trả lời.

-Sao Thiên Giai không xuống ? – Quốc Vũ hỏi

-Giờ tao lên – Tĩnh Phong quay lên

Lên tới phòng, Tĩnh Phong thấy cô vẫn còn đứng đó, nhưng là nhìn trên tường của phòng anh. Thấy anh lên ,Thiên Giai nói :

-Anh ăn cháo đi, tôi nghe nói anh bị bệnh

-Nhạt miệng, không muốn ăn – Tĩnh Phong bước tới giường ngồi xuống

Thiên Giai cầm lấy tô cháo còn ấm, đưa đến cho Tĩnh Phong:

-Còn ấm, anh ăn đi kẻo nguội.

Tĩnh Phong miễn cưỡng cầm lấy tô cháo, gắng anh. Đang ăn thì Thiên Giai hỏi anh:

-Anh có cái gì đọc không ? Tôi chờ anh ăn xong rồi mang tô xuống dưới.

Tĩnh Phong chỉ cái tủ để ở góc phòng, Thiên Giai bước tới. Bên trong hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô. Là một kệ sách với rất nhiều loại, còn có ánh đèn bên trong giúp cho người lấy sách có thể phân biệt được tên sách.

-Anh cũng thích đọc tiểu thuyết sao ? – Thiên Giai hỏi

-Không, em gái tôi đọc

Nhìn một lượt, cô thấy mình không biết nên đọc quyển nào. Có rất nhiều sách : Bên nhau trọn đời, Mãi mãi là bao ra , Hoa Thiên Cốt, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, …. Thiên Giai với tay, lấy quyển “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, đem đến chỗ giường của Tĩnh Phong ngồi đọc, tiện thể chờ anh ăn xong rồi đem xuống.

1 tiếng trôi qua

Cô gấp quyển sách, thốt lên :

-Hay quá – Chợt cô nhớ tới Tĩnh Phong, nhìn lên thì thấy anh đang nhìn mình , lạnh lùng nói:

-Tôi đã ăn xong lâu lắm rồi đấy.

-Xin..xin lỗi. Sao anh không gọi tôi.

-Nỡ phá cảm xúc của cô à? – Anh đứng lên, đi xuống lầu . Anh quay lại nói với cô – Xuống đây.

Thiên Giai ngoan ngoãn đi theo phía sau anh. Cô không hề biết, trong lúc cô đọc truyện, anh đã nhìn cô rất lâu. Trong đầu anh luôn có tư tưởng : có nên để cô ở lại bên anh không? Nếu để sẽ nguy hiểm cho cô, nếu không thì anh không thể nào chịu đựng được, cô như một phần cuộc sống của anh rồi.