Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 20




- Bộp – Một cú đá vào bụng tên thủ lĩnh làm hắn ngã xuống. Lúc này, Tĩnh Phong nói gằn lên- Đã nói đừng đụng đến người của bọn tao.

Sau đó anh ra lệnh cho tất cả ra về. Thủ lĩnh của Demon rất tức giận, trong đau đớn mà nói rằng:

-Khốn kiếp, thù này tao phải trả. Mày chờ đi Tĩnh Phong.

Tĩnh Phong đưa tiền cho những người hôm nay đã giúp anh. Họ không nhận, nhưng anh nói coi như là tiền mua thuốc để lỡ có người bị thương. Lúc này họ mới dám nhận và ra về. Anh luôn phân biệt mọi thứ rõ ràng, vậy nên anh em trong bang rất quý anh. Nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đón em gái, anh liền lái xe qua bên đó, cũng vừa lúc trường tan học. Tích Ngọc chạy ra đã thấy xe của anh đậu đó chờ sẵn. Nhanh chóng mở cửa, cô ngồi nhanh vào xe. Trên đường đi, cô nói:

-Anh ba, anh cho em đi chơi nhé.

-Đi đâu? – Tĩnh Phong vẫn chuyên tâm lái xe

-Em tính đi biển.

-Không được.

- Đi mà anh, cho em đi với bạn một lần thôi.- Tích Ngọc năn nỉ.

-Không, nếu muốn anh đưa em đi- Tĩnh Phong cương quyết.

-Nhưng em muốn đi với bạn – Tích Ngọc phụng phịu

-Không nói nhiều, anh nói không được là không được.

Từ trước đến giờ, việc học hành vui chơi của cô em út là do anh quản lí. Sau lần cô đuối nước khi đi chơi với nhà trường đã là ám ảnh của anh. Anh nhất quyết không để chuyện đó xảy ra lần nữa nên mới cương quyết như vậy. Tích Ngọc sau khi suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý:

-Nhớ nhé, thứ hai tới đưa em đi.

-Em không đi học sao?

-Em muốn nghỉ một ngày, năn nỉ anh luôn đó

-Được.

Nhận được cái gật đầu của anh ba là điều tuyệt nhất. Nghĩ đến đó, cô rướn người hôn lên má anh.

-Lớn rồi đừng cứ như con nít mãi thế -Tĩnh Phong nhắc.

-Em thích, em đẹp, em có quyền- Tích Ngọc lè lưỡi trêu Tĩnh Phong.

-Chỉ đáng xách dép cho anh – Tĩnh Phong nói đùa

-Đáng ghét, không chơi với anh nữa- Tích Ngọc quay đi

-Tới nhà rồi, em không xuống là anh khóa xe đấy

-Biết rồi biết rồi. Đồ độc quyền. Ông trời ơi, sao lại để cho con có người anh thế này chứ. Anh hai ơi, về đánh anh ba một trận cho chừa tội của anh ấy đi- Tích Ngọc làm bộ khổ sở, ngửa mặt lên trời than vãn.

-Em còn lảm nhảm nữa thì khỏi đi. Hên cho em tuần sau anh nghỉ giữa kì chứ không thì em cũng không được đi đâu. Đừng có đứng đó mà oán trách – Tĩnh Phong kéo tay Tích Ngọc đi vào nhà – Tắm rửa nhanh chóng rồi ăn cơm

Tích Ngọc lúc này chỉ còn biết làm theo lời anh.

………………………………….

Kí túc xá

-Thiên Giai này, tuần sau nghỉ giữa kì rồi, cậu có tính về nhà không – Song Khuê vừa ngắt rau vừa hỏi Thiên Giai.

-Có chứ, cậu về với mình luôn nha? – Thiên Giai trả lời.

-Hai cậu cũng về nhà sao? – Thiệu Lâm hỏi.

-Ừ, cậu cũng về chứ? – Thiên Giai

-Đương nhiên rồi. Khi nào có dịp tớ mời hai cậu về nhà. – Thiệu Lâm hứng khởi

-Nhớ nhé, nói là phải giữ lời – Song Khuê nháy mắt

-Nhớ nhớ, không nhớ thì sống nổi với hai con quỷ này à? – Thiệu Lâm cười.

-Con quỷ nhà cậu ấy – Thiên Giai, Song Khuê đồng thanh. Rồi cả ba cùng bật cười.

Ngày thứ hai cũng đến. Ba người Thiên Giai, Song Khuê, Thiệu Lâm chia tay nhau ở bến xe, hẹn tuần sau gặp nhau ở trường. Lúc đó tại nhà của Tĩnh Phong, anh đang chuẩn bị để đưa cô em gái cưng của mình đi biển như đã hứa.