Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 23: Người Đàn Ông Lạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Minh Quang đứng ở đầu đường tới hơn tám giờ nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Khu phố vẫn tĩnh lặng và yên bình như thường lệ, cửa sắt nhà Minh Đăng đóng chặt, phía trên, cửa sổ phòng cậu đang sáng đèn, nhìn qua không có vấn đề gì.

Minh Quang định vòng lại gõ cửa, nhưng không chắc Minh Đăng có đồng ý để anh vào hay lại gào thét đuổi đi như ban nãy.

Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên, anh nhấc máy, mẹ gọi tới và hỏi han lí do anh về muộn.

Sau cuộc điện thoại, Minh Quang tạm thời bỏ ý định vòng lại nhà cậu, trèo lên xe đi về nhà.

Dù không thu được kết quả gì nhưng Minh Quang vẫn kiên nhẫn theo đuổi vụ việc này.

Dường như tất cả những điều liên quan dù trực tiếp hay gián tiếp với Minh Đăng đều khiến anh suy nghĩ và quan tâm thật nhiều.

Anh mượn chìa khóa nhà của Minh Đăng, đánh một chiếc, tự mình giữ lấy.

Những ngày sau đó, anh đều đợi cậu đóng cửa rồi lén đứng ở góc khuất quan sát.

Hai ngày rồi chẳng có động tĩnh gì, tới ngày thứ ba, Minh Quang rối rắm, anh nghi ngờ hướng đi của mình sai sai, có lẽ thứ cậu sợ không ở ngoài cửa mà ở bên trong nhà sao? Anh bắt đầu có ý nghĩ dùng chìa khóa vào thẳng nhà Minh Đăng lúc bảy rưỡi, anh muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì khiến cậu sợ hãi và đề phòng đến thế, ngay cả người tin cậy nhất là anh cũng bị cưỡng ép đuổi đi.

Nhưng Minh Quang không có cơ hội làm việc ấy, bởi tối ngày thứ ba chân tướng đã xuất hiện.

Đã qua bảy rưỡi được năm phút, Minh Quang chuẩn bị sẵn tinh thần vòng xe lại, trực tiếp mở cửa xông vào nhà Minh Đăng.


Anh gạt chân chống, trèo lên xe đạp, bàn chân đã đặt lên pê đan, sắp sửa dùng lực đạp xuống.

Thình lình, có tiếng xe máy đỗ "xịch" lại ngay gần đó, sau đấy là tiếng gạt chân trống, tiếng bước chân nặng nề đạp xuống đường.

Minh Quang ngừng mọi động tác, nhẹ nhàng dựng xe lên rồi ló đầu ra quan sát.

Hai ngày rình rập ở đây, anh không thấy bất kì người hàng xóm nào của Đèn nhỏ về nhà sau sáu giờ tối, huống chi hiện tại đã hơn bảy rưỡi.

Một chiếc xe máy màu đỏ đã sờn đỗ cách cửa nhà Minh Đăng khoảng hai mét.

Chủ nhân của nó là một người đàn ông béo ục ịch, khoảng cách quá xa nên Minh Quang không thể nhìn rõ mặt ông ta, chỉ có thể dựa vào đầu tóc ngắn ngủn và quần áo màu xanh biển của người nọ để phán đoán.

Có lẽ người này là công nhân của công xưởng nào đó gần đây, thân hình tròn trịa của ông ta hơi lảo đảo, mấy lần suýt ngã sấp xuống đường, có lẽ là vừa uống bia rượu.

Giây trước Minh Quang còn đang định tiến tới giúp đỡ, giây sau đã thấy ông ta bước thẳng đến trước cửa nhà Minh Đăng.
Đúng vậy, là cửa nhà Minh Đăng, anh nhìn không sai.

Minh Quang khựng lại, ánh mắt phút chốc trở nên sắc lạnh, lặng yên quan sát từng cử động của người đàn ông kia.

Người lạ đứng trước cửa nhà Minh Đăng, hết giơ tay lên rồi hạ xuống, động tác giống như bấm chuông.

Minh Quang nhíu mày, chẳng lẽ say quá nên nhầm nhà? Anh tiến lại gần, định nhắc nhở ông ta một chút.

"Cậu bé à, mở cửa cho bác đi."
"Bác mang đồ ăn ngon cho cháu này."
Minh Quang vô thức ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, đèn phòng đã tắt.

Trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, người này bấm chuông cũng đã được hai, ba phút, khoảng cách từ phòng Minh Đăng xuống cửa cũng không phải quá dài, làm sao mãi mà không có phản ứng gì?
Trừ khi cậu không muốn.

Minh Quang xâu chuỗi mấy vấn đề nhỏ nhặt lại, ánh mắt tối sầm xuống.

"Ông là ai?"
Giọng nói vừa mạnh mẽ vừa sắc bén đột nhiên vang lên khiến người đàn ông giật nảy mình.

Ông ta quay lại lấm lét nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, khi thấy bóng dáng cao ngất của Minh Quang thì chột dạ, xoay người trèo lên xe máy toan chạy trốn.

Tuy nhiên men say khiến động tác ông ta có phần chậm chạp, Minh Quang dễ dàng chạy tới túm người lại.

"Nói, ông là ai, làm gì ở đây?" Anh siết chặt phần cổ áo người đối diện, tra hỏi.

"Tôi, tôi, tôi nhầm nhà."
Lúc ông ta mở miệng, một mùi hôi thối phả ra, Minh Quang nhíu mày lùi về sau hai bước, gắt: "Đừng tưởng tôi bị ngu, ban nãy ông nói gì? Cậu bé? Ông biết người trong nhà đúng không?"
Dáng vẻ anh quá đỗi dọa người, mỗi một câu hỏi là một lần lên giọng, người đàn ông mềm nhũn cả chân, lắp bắp: "Tôi, tôi không biết gì, tôi không biết..."
Ông ta vừa dông dài vừa vặn vẹo thân mình núc ních thịt, nhân lúc Minh Quang nới lỏng nắm tay thì lách người ra chạy biến.


Minh Quang vốn định đuổi theo, nhưng khi nhìn về phía trước chỉ thấy con đường tối đen như mực, không phân biệt được phương hướng.

Anh bực tức đạp đổ chiếc xe máy dựng gần đó, đạp xong lại sợ người nào đi qua bị vướng phải, lại cục cằn dựng lên.

Minh Quang không rảnh quan tâm chuyện ông già kia nữa, chạy ra đầu đường dắt xe tới trước cửa nhà Minh Đăng, dùng chìa khóa dự phòng đi vào.

Căn nhà tối om không một tia sáng, Minh Quang bật đèn phòng khách lên, đi lên tầng hai, đẩy ra cửa phòng Minh Đăng.

Minh Quang mới vào phòng cậu có một lần, lần đó Minh Đăng là người bật đèn nên giờ anh chẳng biết công tắc ở đâu cả.

Anh thử sờ soạng hai bên mép tường cạnh cửa nhưng chỉ sờ vào một khoảng trống, Minh Quang dứt khoát mất kiên nhẫn, lấy điện thoại ra bật đèn lên.

Ánh đèn trắng nhờ lướt một vòng chỗ giường ngủ và bàn học, không thấy ai cả.

Minh Quang khẽ giọng gọi: "Đèn nhỏ?"
Anh tiếp tục cầm điện thoại mò mẫm tìm người, rất nhanh, Minh Quang phát hiện bé con đang co người ngồi ở góc tường.

Cậu chôn mặt trong đầu gối, vùi đầu vào một thứ màu nâu nhạt, anh nhanh chóng nhận ra đó là chiếc khăn mình tặng cho Minh Đăng, ngay sát bên cạnh cậu là chiếc đèn lồng màu xanh biển.

Thân thể nhỏ gầy không ngừng run lên, nỗi bất an tỏa ra mạnh mẽ tới mức Minh Quang vừa nhìn đã có thể cảm nhận được.

Trong lòng anh vừa chua vừa xót, bỗng nhiên không biết làm thế nào, tay chân rối loạn hết cả lên, chỉ biết không ngừng gọi "Đèn nhỏ, Đèn nhỏ".

Người đối diện dường như từ chối tiếp nhận hết thảy âm thanh xung quanh, cố sức dùng khăn len che tai lại, run run rẩy rẩy như thú non bị thương.

Minh Quang gọi mãi không được, trực tiếp giang hai tay nhấc nắm nhỏ lên khỏi mặt đất.

Sàn nhà quá lạnh, trước tiên ôm cậu lên giường rồi tính sau.

Vừa mới rời khỏi sàn nhà lạnh lẽo, người trong lòng Minh Quang lập tức có phản ứng: cậu thò một tay ra với lấy chiếc đèn lồng, siết chặt.

Hành động này làm tâm can Minh Quang mềm nhũn, nhân lúc bé con chưa vùi hẳn đầu vào khăn quàng, anh đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Cái hôn này như chạm phải công tắc nào đó trong người Minh Quang, khiến anh không dừng lại được, cứ liên tục hôn "chóc" "chóc" "chóc" lên mặt người đối diện.

Minh Đăng bị anh ôm lên, một tay còn đang giữ khăn, một tay thì cầm đèn, cả người mất trọng tâm, suýt nữa ngả ngửa ra sau.

Cũng may Minh Quang kịp thời đưa tay giữ lấy gáy cậu, mới ngăn không cho thảm kịch xảy ra.

Dù vậy, Minh Đăng cũng bị dọa sợ một phen.

Trong bóng tối mịt mù, cuối cùng tri giác của cậu cũng quay trở lại.

Thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là xúc cảm ướt át trên mặt, sau đó là hương hạt dẻ tràn vào khoang mũi.


Minh Đăng buông tay khỏi chiếc khăn sớm đã nhàu nhĩ, thứ cậu muốn chỉ là mùi hương còn sót lại trên đó, nhưng giờ đã phai đi phần nào.

Minh Đăng mò tay lên bóp bóp mặt người đối diện, cẩn thận kêu một tiếng: "Anh ơi?"
"Là anh ạ?"
Giọng cậu nhẹ bẫng và run rẩy tựa như bong bóng xà phòng, Minh Quang sợ mình thở mạnh một cái thì người đối diện sẽ vỡ tan trong nháy mắt, vì thế anh cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất "Ừm" một tiếng.

Minh Đăng vùi đầu vào hõm vai anh, bàn tay nhỏ quàng ra sau tấm lưng rộng lớn, níu chặt vào đồng phục Minh Quang.

Thấy cậu không nhúc nhích nữa, Minh Quang cẩn thận ôm người trong lòng rồi chậm chạp ngồi xuống giường.

Vừa đứng vừa bế bé con một lúc lâu khiến chân anh hơi tê.

Minh Quang đang muốn lựa lời mở miệng thì hốt hoảng phát hiện phần vai ươn ướt.

Anh lo lắng xoay đầu xem xét bé con: "Sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Minh Đăng không đáp lời, cũng không động đậy, nhưng cậu cứ yên lặng rơi nước mắt như vậy càng khiến Minh Quang đau lòng.

Trong căn phòng tối om, động tác anh vụng về, hết xoa đầu rồi lại vỗ lưng bé con.

Những hành động của anh chỉ càng khiến Minh Đăng thêm tủi thân.

Ai cũng vậy thôi, khi chỉ có một mình mà chịu ấm ức sẽ tự phải xoay sở, nhưng khi có người khác làm chỗ dựa, ấm ức ấy sẽ bị phóng to lên nhiều lần lắm.

"Em sợ..." Minh Đăng nói.

Minh Quang xoa xoa đầu cậu: "Không sợ, có tôi ở đây rồi."
Hiện tại anh vô cùng hối hận, đáng lẽ nên chú ý tới cậu nhiều hơn.

Cứ nghĩ tới việc Đèn nhỏ tối tối lại rúc vào một góc, vừa bất lực vừa khủng hoảng trải qua nỗi sợ một mình, lòng anh lại đau như cắt.

Minh Đăng vừa nấc vừa nói: "Ông, ông ấy đáng sợ lắm..."
Minh Quang nghe những lời này, đôi mắt nhanh chóng trở nên âm u.

______

Lục: lười thiệt sự luôn mọi người ạ, nhưng mà mỗi lần nản lại thấy có người comment, thế là lại mở máy gõ tiếp...!Nghĩ là còn bao nhiêu người chờ mình thì không được lườiiiiiii ????
Tranh vẫn là của weldmOAO.