Tần Chiếm Nguyên biết mình thực đáng chết nhưng hắn lại không biết một chuyện, mụ mụ của Lý Mộc Nhất xem như do hắn gián tiếp hại chết, hắn vẫn luôn nghĩ Lý Mộc không tha thứ hắn là vì chuyện năm đó hắn lừa Lý Mộc Nhất ký tên làm người bảo lãnh, nhưng hắn không nghĩ đến sự tình không đơn giản như những gì hắn tưởng tượng.
Gần đây Lý Mộc Nhất cảm giác áp lực rất lớn, tình tình mình trở nên thật táo bạo, hơi một chút sẽ phát giận với Vưu Lạc, hắn biết đây là vì Tần Chiếm Nguyên làm tâm hắn bất an, hắn hiểu mình đã không còn yêu người kia, nhưng mỗi khi nhìn thấy tâm tình hắn lại không thể bình tĩnh, hắn nghĩ có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ có thể bình tĩnh đối mặt với người kia nhưng nhất định là không phải hiện tại.
Vưu Lạc gần đây thực đau đầu, tâm tình của đại thúc bất định, còn thường xuyên phát hỏa với mình, chuyện này thì có thể nhị, nhưng ngay cả chuyện hoạt động mạnh gần đây cũng không được làm, cái này là không thể nhịn, hắn muốn nói chuyện với Lý Mộc, nhưng nhìn đến biểu tình lo âu của Lý Mộc Nhất lại không nỡ, hắn nghĩ, nếu muốn giải quyết chuyện này nhất định phải xuống tay với Tần Chiếm Nguyên nhưng dùng biện pháp gì thì mới có thể buộc Tần Chiếm Nguyên thành thật rời đi bây giờ?
Lý Mộc Nhất biết tâm tình Vưu Lạc không tốt, mỗi ngày đều phải dỗ dành mình cũng thật khó khăn cho hắn nhưng tình huống hiện tại hắn muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được, chính hắn cũng cảm thấy thật đau đầu, càng cảm thấy cứ như vậy sẽ thật có lỗi với sự tín nhiệm của Vưu Lạc với mình.
Giữa trưa hắn đến tìm Vưu Lạc đi ăn cơm, mở của văn phòng nhìn thoáng qua tân thư kí đang thành thật ngồi một bên:” Lạc, ngươi đã xong chưa? Có thể đi ăn cơm được không?”
“Được rồi, đi thôi đại thúc”, Vưu Lạc đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Mộc Nhất, dắt tay hắn đi ra bên ngoài.
“Đại thúc, chúng ta đến phố lần trước ăn canh cá nấu đi”, Vưu Lạc đề nghị. Đó là một quán ăn nhỏ mà hắn cùng Lý Mộc Nhất ngẫu nhiên phát hiện ra ở trong một ngõ nhỏ, là do một người Tứ Xuyên mở, canh cá nấu đặc biệt đúng vị, Lý Mộc Nhất vừa ăn một lần, lần sau liền không muốn đi nơi khác ăn canh cá nấu nữa.
“Cho dù lái xe đi nữa thì cũng không đủ thời gian để quay về đi”, Lý Mộc Nhất cũng rất muốn đi, nhưng mà gần đây công việc có vẻ nhiều, nên không có thời gian đi, trước kia hắn cùng Vưu Lạc mỗi tuần đều phải đi một lần.
“Buổi chiều chúng ta sẽ không trở lại, ăn xong sẽ đi ra ngoài dạo, ta đã nói với Mục ca, buổi chiều có bọn họ là được rồi”. Vưu Lạc nghĩ lại cuộc nói chuyện về Lý Mộc Nhất với mọi người buổi sáng, mọi người đều nói gần đây đại thúc rất căng thẳng, tâm tình rất không tốt, muốn hắn nghĩ biện pháp giải quyết, cho nên chiều nay cho phép hai người bọn họ được tự do.
“Nga, như vậy có được không? Bọn họ…”, Lý Mộc Nhất có điểm do dự.
Vưu Lạc ngắt lời Lý Mộc Nhất:” Không quan hệ, sẽ không ai nói gì cả, tin tưởng ta”.
“Vậy, được rồi”. Lý Mộc cảm thấy ngẫu nhiên trộm lười một chút cũng không sai, không cần phải khiến cho mình quá khẩn trương, dù là với mình hay với mọi người đều không tốt.
Hai người cũng đến cửa hàng nhỏ, gọi một phần canh cá nấu, một phần canh su hào, đây là thực đơn mà mỗi lần hai người đến đều gọi. Lão bản nương nhìn thấy là hai bọn họ liền đưa bọn họ vào phòng riêng.
Mỗi lần ăn cá, Lý Mộc đều cản thận gỡ xương ra rồi mới gắp vào đĩa Vưu Lạc, bởi Vưu Lạc sẽ đem mọi thứ như bong bóng, cùng thịt đều gắp vào bát Lý Mộc Nhất.
“Đại thúc, khi nào thì ngươi sẽ đem người trong lòng kia ném ra ngoài?” Lý Mộc Nhất ngốc lăng rồi lập tức hiểu được ý tứ của Vưu Lạc.
“Lạc, thực xin lỗi, ta biết trong khoảng thời gian này ta rất kỳ quái, hơi một chút liền phát hỏa với ngươi, ta…”.
Vưu Lạc ngăn lại những lời Lý Mộc Nhất định nói lại tiếp tục:” Đại thúc, ta không có ý trách cứ ngươi, ngươi phát hảo với ta đó là chứng tỏ ngươi đã xem ta là người gần gũi nhất với ngươi, người khác muốn ngươi phát hỏa với hắn, ngươi còn không phát mà, phải không? Nếu chỉ thế này thôi thì ta còn thật ca hứng nhưng nhìn ngươi như vậy ta rất đau lòng, ta lại không giúp gì được cho ngươi, chỉ có thể bồi bên cạnh ngươi mà thồi, cho nên ta hy vọng ngươi có thể đem cái đinh trong lòng nhổ ra, tuy rằng sẽ bị chảy máu, nhưng về sau sẽ không còn đau nữa phải không?”
Lý Mộc Nhất cúi đầu yên lặng ăn thịt bò trong đĩa, nửa ngày sau mới trả lời Vưu Lạc:” Ta nghĩ…lại cho ta thêm chút thời gian đi”.
Vưu Lạc biết như vậy là đã đến giới hạn rồi, không thể ép hắn nữa, nếu lại ép hắn không chừng sẽ phản tác dụng.
Ăn cơm xong, Vưu lạc nói đi dạo phố, Lý Mộc Nhất cũng không hiểu Vưu Lạc suy nghĩ cái gì, nghĩ nghĩ, dù sao đi nữa cứ đi theo hắn là được rồi.
Lý Mộc Nhất thật không ngờ, Vưu Lạc nói đi dạo phố thì thật sự là chỉ đi dạo mà thôi, không có mục đích, đông đi một chút, tây đi một chút, Vưu Lạc không lái xe, cùng Lý Mộc Nhất tay trong tay đi trên đường, nhìn đến hết một con đường lại đến một con đường mới, Vưu Lạc không hề đề cập đến chuyện Tần Chiếm Nguyên, cũng không đề cập đến chuyện của Lý Mộc Nhất, chỉ nói chuyện về hai người bọn họ, từ lúc bắt đầu quen biết đến hiện tại. Hai người vừa đi vừa tán gẫu, càng tán gẫu Lý Mộc Nhất càng vui vẻ.
Vưu Lạc nhìn khuôn mặt đã vui lên rất nhiều so với mấy ngày nay trong lòng hắn cũng càng ngàng càng cười lớn.
Lý Mộc Nhất thường nghĩ, Vưu Lạc có phải có pháp thuật hay không? Lúc nào cũng có thể khiến mình trở nên vui vẻ, hắn nghĩ như vậy liền thuận miệng hỏi ra:” Lạc, ngươi thật sự là không có pháp thuật sao?” Lý Mộc Nhất ngẩng đầu vẻ mặt thành thật hỏi.
“Sao lại hỏi như vậy đại thúc?” Vưu Lạc có điểm buồn bực.
“Bởi vì dù ta không vui cỡ nào, tâm tình uể oải buồn bực thế nào, ngươi đều có biện pháp khiến cho ta trở nên vui vẻ, thật sự, rất nhiều lần đều như vậy” Vưu Lạc nhìn Lý Mộc Nhất cười vui vẻ như một đứa nhỏ thật sự rất khả ái, giữ chặt Lý Mộc Nhất kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của hắn.
Hơn nửa ngày sau Lý Mộc Nhất mới rầu rĩ nói:” Lạc, đang ở trên đường a, khắp nơi đều có người kìa”.
Vưu Lạc không để ý đến lời nói của Lý Mộc Nhất, ghé sát vào tai hắn nói:” Đại thúc, ta không có pháp thuật, nếu ta có, ta sẽ khiến ngươi luôn vui vẻ khoái hoạt, vô ưu vô lo, chính vì ta không có pháp thuật cho nên mỗi lúc ngươi không vui ta chỉ có thể bồi bên cạnh ngươi, để ngươi cảm thụ được sự tồn tại của ta, cảm giác được quan tâm của ta, tất cả đều là bởi vì ta quá yêu ngươi, chỉ là như thế mà thôi”.
Lý Mộc Nhất ghé vào lòng Vưu Lạc, hai tay gắt gao ôm thắt lưng hắn, không để ý đến người qua đường đang chỉ chỏ hay khe khẽ nói nhỏ, Vưu Lạc cảm giác được trước ngực ẩm ướt, ở trong lòng thở dài, đại thúc, ta không muốn làm cho ngươi khóc a.
“Đại thúc ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu ngươi không vui, ta cũng sẽ không vui vẻ, ngươi nếu cảm thấy ủy khuất cứ trút hết ra, đừng giữ ở trong lòng, không có nơi nào để phát hỏa, hãy tìm ta, ngươi phải nhớ kĩ, ta vĩnh viễn đều ở bên ngươi”.
Lý Mộc Nhất ôm chặt Vưu Lạc, miệng thì thào:” Lạc, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi…”
Dưới ánh nắng tươi sáng buổi chiều nơi đây, tâm tình của Lý Mộc Nhất đã thay đổi, mấy ngày sau đều không mang theo vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở công ty, dù là với mọi người hay trước mặt Tần Chiếm Nguyên cũng như vậy. Tần Chiếm Nguyên biết tất cả những thay đổi này đều là vì Vưu Lạc. Buổi chiêu hôm đó hắn không tìm thấy Lý Mộc Nhất, cũng không tìm thấy Vưu Lạc, gọi điện thoại cho hai người cư nhiên đều tắt máy, kỳ thật là Vưu Lạc vụng trộm đem điện thoại của Lý Mộc Nhất tắt đi. Sáng hôm sau đi làm, Lý Mộc Nhất giống như là một người khác, hắn cảm thấy thái độ của Lý Mộc Nhất đối với mình đã thay đổi đồng thời cũng rất ghen tị vì Vưu Lạc là người khiến cho Lý Mộc Nhất thay đổi thái độ.
Buổi chiều phải đến công trường, Tần Chiếm Nguyên muốn đi, Vưu Ly bảo Lý Mộc Nhất đi cùng mọi người, Vưu Lạc không muốn đại thúc đi, vừa định mở miệng nói với nhị ca thì Lý Mộc đã kéo tay hắn:” Lạc, không sao đâu, có ngươi ở đó mà”.
“Thật sự không sao chứ?” Vưu Lạc lo lắng, mình mới làm cho tâm tình đại thúc tốt hơn một ít, không muốn lại có chuyện khiến tâm tình hắn biến dị.
Lý Mộc đến trước mặt Vưu Lạc cầm tay hắn:” Ngươi phải tin tưởng ta”.
“Được rồi, bất quá không được miễn cưỡng mình, lúc nào muốn đi phải nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi về”.
“Hảo”.
Một đám người chậm rãi đến công trường, Tần Chiếm Nguyên nhìn Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất nắm chặt tay nhau trong lòng liền sinh khí, định dẫn người đi vào bên trong thì bị Lý Mộc Nhất ngăn lại:” Phiền mọi người đội nón bảo hộ vào, đừng để công ty bị phiền toái”, một đám người lại đi lấy mũ bào hiểm rồi mới được cho phép tiến vào bên trong công trường.
“Tiến độ công trình thế này cũng quá chậm đi”, mấy người bên công ty Tần Chiếm Nguyên lại đâm chọc.
“Ngươi biết về công trình sao? cái gì gọi là tiến độ côn trình chậm, có hiểu thế nào gọi là đảm bảo chất lượng theo tiến độ công trình không, ta có thể làm cho một tháng đều xong, nhưng làm xong ngươi có dám vào ở không?” Tiểu Ngải vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đối diện.
“Ta sao có thể không hiểu, muốn chất lượng tốt không có nghĩa là tiến độ công trình sẽ chậm lại, nhiều người thêm không phải là được rồi sao? Còn có mấy người kia a, ngươi xem xem, chỉ một cây kia cần đến vài người khiêng, đây không phải là lười biếng sao?”
“Ngươi thúi lắm”, mọi người có mặt đều khiếp sợ nhìn người vừa nói, bởi vì câu này là từ miệng Lý Mộc Nhất nói ra, người này cơ hồ chưa từng nói ra một chữ thô tục, cư nhiên lại nói lời này khiến cho người ta rất ngoài ý muốn.
Lửa giận trong người Lý Mộc Nhất nháy mắt bị châm lên:” Vài người khiêng? Lười biếng? Ngươi mẹ nó biết cái kia nặng bao nhiêu không? Lại còn ở đây nói mát, ngươi đi nâng thử cho ta, ta không cần ngươi khiêng, chỉ cần ngươi nâng được lên một chút ta liền quỳ xuống xin lỗi ngươi, đồng thời nếu ngươi không nâng được lên, thì phải ở công trình này làm công đến bao giờ công trình hoàn thành thì thôi”.
Vưu Lạc biết Lý Mộc Nhất đang rất sinh khí, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều biết chuyện Lý Mộc Nhất phải trải qua trước kia, biết hắn phải trải qua rất nhiều đau khổ. Tần Chiếm Nguyên rất bất ngờ không biết vì sao hắn lại tức giận như vậy, Lý Mộc Nhất như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, hắn không rõ vì một việc nhỏ như vậy sao người kia lại sinh khí như thế.
“Đi a, đi nâng a, ta xem ngươi có lười biếng hay không?”
“Đại thúc, được rồi, được rồi, đừng nóng giận, đừng để ý đến hắn”, Vưu Lạc đem Lý Mộc Nhất ôm vào trong lòng kiên nhẫn an ủi, hắn biết Lý Mộc Nhất vì sao lại sinh khí, những gì người khác không thể lý giải hắn đều có thể lý giải.
Vưu Lạc kéo Lý Mộc Nhất đi ra chỗ khác, Tiểu Ngạc nháy mắt hỏi Vưu Ly có biết tại sao lại thế hay không, Vưu Ly tỏ vẻ mình cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Tần Chiếm Nguyên nhìn Lý Mộc Nhất bị Vưu Lạc lôi đi liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lóe vụng trộm đi theo sau.
“Đại thúc, đừng nóng giận, ngươi tức giận cuối cùng người đau lòng vẫn là ta, ngươi coi như thương ta một chút, đừng tức giận được không?”
“Lạc, vừa rồi ta thực quá đáng sao?” Lý Mộc Nhất nghĩ nếu hắn có thể khống chế lời nói của mình hắn nhất định sẽ khống chế, nhưng nghe thấy lời người nọ nói hắn thật sự phi thường sinh khí.
“Sao có thể như vậy, một chút cũng không quá đáng, ta biết ngươi từng vì kiếm tiền làm ở công trường lao động, so với bất kỳ ai ngươi đều hiểu sự chua xót ở đây hơn, cho nên nghe xong lời người kia nói ngươi mới có thể tức giận như vậy, ta hiểu được”. Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất thật chặt muốn cho hắn càng nhiều an ủi.
Lý Mộc Nhất ghé vào trong lòng Lý Mộc Nhất có chút bất đắc dĩ nói:” Lạc, làm sao bây giờ, lúc đối mặt với Tần Chiếm Nguyên, ta căn bản không có cách nào bình tĩnh, nhìn đến hắn ta liền sinh khí, nếu ta không cùng hắn một chỗ có lẽ lúc xã hội đen ép trả nợ, mụ mụ ta sẽ không bị tức chết, đã qua nhiều năm như vậy, ta tuy rằng đã không còn hận hắn nhưng ta thật sự không muốn nhìn thấy hắn, nhìn thấy người kia, chỉ làm ta nhớ tới thống khổ cùng bi thương đã qua”.
Tần Chiếm Nguyên vừa bí mật né tránh mọi người theo sau bọn họ nghe thấy lời nói của Lý Mộc Nhất liền vô cùng khiếp sợ, hắn không biết sai lầm của mình năm đó cư nhiên sẽ mang đến tai nạn như vậy cho Lý Mộc, khó trách tại sao hắn lại ghét mình như vậy, khó trách vừa rồi hắn phẫn nộ như vậy, nhiều chuyện hắn thấy thật khó lý giải thì bây giờ đã có câu trả lời rõ ràng.
Ngoài dự đoán của mọi người, sáng hôm sau, một phó tổng của công ty Chiếm Nguyên nói Tần Chiếm Nguyên đã trở về Hongkong, những chuyện mà Tần tổng từng phụ trách đều giao cho hắn phụ trách, đối với đoạn thời gian hợp tác xuất hiện vấn đề trước đây bọn họ sẽ toàn lực phối hợp, sẽ không lại có vấn đề như vậy xuất hiện nữa.
Khi Lý Mộc Nhất nghe thấy tin tức liền ngây người, hắn có điểm không thể tin được chuyện mình vừa nghe được, sau đó Vưu Lạc nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật, tuy rằng không biết Tần Chiếm Nguyên vì sao lại làm như vậy nhưng đối với Lý Mộc mà nói chuyện ngoài ý muốn này thực sự là quá mức kinh hỉ.
Giữ trưa ngày hôm sau, phó tổng giám công ty Tần Chiếm Nguyên giao cho Vưu Lạc một phong thư, nói là Tần Chiếm Nguyên gửi cho hắn. Vưu Lạc mở thư ra đọc nội dung bên trong:
“Vưu Lạc,
Ta nghĩ đầu tiên nên nói một tiếng thành thực xin lỗi, không phải ta cố ý nghe lén ngươi và Tiểu Nhất nói chuyện, ngày đó ở công trường, ta đi theo sau ngươi cùng Tiểu Nhất nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện, cho tới bây giờ ta cũng không biết một sai lầm của ta cư nhiên lại mang đến nhiều thống khổ cùng bi thương như vậy, nếu ngày từ đầu ta đã biết, ta tuyệt đối sẽ không trở về quấy rầy hắn, ta biết dù ta làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp được những gì Tiểu Nhất phải trải qua. Nếu ta rời đi có thể khiến Tiểu Nhất thoải mái hơn một chút ta đây liền rời đi, ta không muốn nói nhiều chính là ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo chăm sóc hắn, tuy ta không thể hứa có thể cho hắn hạnh phúc nhưng nếu ngươi khiến hắn thương tâm, dù có bắt cóc ta cũng sẽ đem Tiểu Nhất đi.”
Vưu Lạc nghĩ Tần Chiếm Nguyên hẳn là rất yêu đại thúc đi, bằng không sẽ không rời đi như vậy. Vì quá yêu cho nên mới hy vọng hắn thực sự hạnh phúc.
1).