Sau mấy ngày nằm ở viện, Tiểu Mộc được về nhà. Bỏ mất bao nhiêu là bài vở rồi nên vừa về nhà là lăn ngay vào cái bàn học. Phu nhân thấy vậy thì níu mày tỏ vẻ không vui, làm gì mà chăm kinh vậy nhỉ
Phu nhân bỗng hoài nghi xem có nên đăng ký kết hôn cho Nam Huyền và Tiểu Mộc sớm chút không nhỉ. Bao nhiêu bài vở vậy mà chỉ cần trong vòng nửa tiếng Tiểu Mộc đã làm xong một cách gọn nhẹ. Còn Nam Huyền thì ít hơn nhưng mãi vẫn không xong. À mà không xong là đương nhiên, đang bận ngồi lướt face mà xong làm sao được.
Tiểu Mộc mang một ly sữa tươi nguyên chất lên cha Nam Huyền, anh ta không thèm quay lại dung tay với lấy cái cốc. Vừa đưa lên uống được một ngụm mặt Nam Huyền đã cau lại, sữa chẳng phải thứ đồ uống hắn ghét nhất sao. Không nói gì đặt lại cái cốc lên bàn rồi chạy tót vào nhà vệ sinh nôn chỗ sữa ra. Tiểu Mộc đừng bên cạnh nhếch môi tạo nên một đường cong quyến rũ.
- Sao thế thiếu gia, mang bầu nên không uống được sữa hả? Tội nghiệp làm phụ nữ khổ thế đấy.
Nam Huyền sau khi nôn sữa ra nghe Tiểu Mộc nói vậy liên fquay đầu lại lườm cô. Sắc mặt của thiếu gia ngày càng tối lại, gặp phải bộ mặt dưng dửng của Tiểu Mộc lại càng tối hơn.
- Tiểu Mộc lần sau đừng mang sữa tới nghe chưa, anh ghét sữa lắm từ nhỏ đến giờ đã không còn uống nó nữa.
- Phét lác, chứ lúc sinh ra anh uống gì? Chẳng phải là vẫn bú sữa mẹ sao, thiếu gia hồi nhỏ ai chẳng thế đừng ngượng.
Nam Huyền mặt mày đen thùi lùi đuổi cổ Tiểu Mộc ra khỏi phòng. Mặc dù bị đuổi ra nhưng chọ tức được đại thiếu gia coi như là chuyện tốt. Phu nhân đang ngồi xem tivi dưới nhà thấy Tiểu Mộc bèn lên tiếng gọi.
- Tiểu mộc, Nam Huyền lại bắt nạt con đúng không? Nó mà bắt nạt con thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp con xử lí nó.
-Phu nhân quan tâm Tiểu Mộc quá rồi, con thật sự không sao đâu ạ.
Nghe Tiểu Mộc nói thế phu nhân mỉn cười rạng rỡ. Không biết còn có thể kiếm đâu ra đứa con dâu tương lai nào tốt như con bé này hơn nữa rồi. Phu nhân coi như đã chấm Tiểu Mộc vào chức con dâu rồi.
Bất giác Tiểu Mộc rùng mình một cái, ý hình như là… tiếng điện thoại thì phải. Rút điện thoại ra, thì ra là Nhan Tiếu gọi. Ôi cô bạn thân ngàn năm của tui, Híc Híc. Vừa bấn nút nghe Tiểu Mộc đã nghe hải tiếng hét kinh hồn bạt phía của Nhan Tiếu bật ra từ điện thoại.
- Tiểu Mộc sao mấy hôm nay không đi học? cậu biết tớ lo cho cậu lắm không, khi nào đi học. à dạo này trên lớp có nhiều chuyện hay lắm nhé…
- …
Nhan Tiếu nói liên hồi không ngừng nghỉ, tốc độ nói của cô ngày càng cao thì phải. Có lẽ con thắng cả tốc độ học bài của Tiểu Mộc ấy chứ. Hehehe
Nhan Tiếu ngồi than thở với Tiểu mộc vì bị Dạ Ly gạt cho vài lần. Ức chế quá nên chỉ biết ngồi thở ngắn than dài với cô, làm Tiểu Mộc nhức hết cả đầu.
- Nhan Tiếu, cậu và Dạ Ly kia sớm muộn sẽ thành đôi. Đừng than ngắn thở dài với tớ nữa, nhức đầu lắm
Vừa dứt lời đầu dây bên kia đã hét long trời lở đất. Nhan Tiếu lại than rằng Dạ Ly có bồ mới rồi, không còn quan tâm đến cô nữa. Cái gì vậy nè, không biết là Tiểu Mộc bị lãng tai rồi không. Dạ Ly mà có bạn gái sao, ngoài Tiểu Mộc và Nhan Tiếu thì Dạ Ly được coi là tảng băng lạnh không cô nào tới gần được.