Này Chú! Em Yêu Anh

Chương 36: Rượt đuổi




Thành phố về đêm, những ngọn đèn đường sáng trưng. Trong lòng người cũng nhẹ nhàng hẳn. Nhưng ai biết được đau, một cuộc truy đuổi ráo riết diễn ra ngay trên con phố phồn hôn ấy.

Mặc Thần phóng xe trên con đường tấp nập. Hắn lách xe như một con rắn. Phong Hàn ở phía sau rõ ràng cũng không hề thua kém gì. Anh đánh tay lái, xe chạy như bay trên đường phố. Làm cho những người đi đường xung quanh hoảng hồn mà dừng xe lại, miệng còn văng tục vài câu.

Đến ngã tư, một chiếc. Mặc Thần vượt qua đèn đỏ. Bên kia đường, một chiếc container chở hàng hóa, đang băng qua đường, thấy xe của Mặc Thần, người tài xế liên tục ấn còi xe. Tiếng còi vang vọng không ngớt làm cho mọi người xung quanh như nín thở chờ đợi.

Bỗng, Mặc Thần đánh tay lái, xe của hắn quay ngược lại 180 độ, hắn đạp ga, tiếp tục phóng ngược lại con đường lúc nãy.

Người tài xế xe lúc này như được một phen hú vía.

Phong Hàn cũng kịp thời quay đầu xe, cho xe tăng tốc.

Đến dãy đường Trúc Viễn. Những hàng xe dài nườm nượp đang nhích từng chút một. Phong Hàn và Mặc Thần đều bị kẹt ở đó. Không thể tiến tới cũng không thể lui vì ở đằng trước và đằng sau họ đều có xe. Nghe đau là có một vụ tai nạn giao thông phía trước.

Mặc Thần mở cửa xe lao xuống lòng đường. Lách qua những chiếc xe đang đậu đầy đường. Hắn chạy vào một con ngõ. Phong Hàn thấy vậy cũng tức tốc rời khỏi xe rượt theo hắn. Chạy vào con ngỏ tối đen ngư mực, chỉ nghe thấy tiếng ống nước, xung quanh là những thùng rác bốc mùi hôi thối. Mặc Thần cấm đầu chạy, hắn không biết rằng bên trong chính là ngỏ cụt.

Hắn vừa chạy vừa hất ngã những thùng rác để chặn lối của Phong Hàn. Anh chống một tay lên thân những thùng rác bị đỗ, nhẹ nhàng phóng thân qua những chướng ngại vật mà Mặc Thần tạo ra.

Cuối cùng cũng đến ngõ cụt. Mặc Thần bối rối. Gương mặt hắn hằng lên từng tia máu sắt lạnh. Hắn bây giờ đã không còn là Mặc Thần của ngày xưa. Tình yêu đã làm cho hắn bị tha hóa.

Hắn lùi về phía sau. Rút một cây sắt trong đống rác, hắn hăm dọa:

- Nếu mày không muốn chết thì hãy biến đi.

Nhưng hắn thật sự không biết rằng. Những ngày còn ở quân đội, thay vì đi lén lút vun đắp tình cảm với bạn gái của người khác như hắn thì Phong Hàn đã phải khổ luyện biết bao nhiêu. Đến bây giờ anh đã là một trung tá thì chắc chắn võ thuật của anh cũng đã rất cao cường.

Anh từ từ tiến lại gần hắn mặc cho lời đe dọa. Hắn vùng lên, cây sắt trong tay định đập xuống người anh nhưng Phong Hàn đã nhanh tay bắt láy cánh ta cầm gậy của hắn. Anh bẽ cánh tay của hắn ra sau lưng dùng cánh tay không bị thương giữ chặt hai tay hắn, một tay rút cây gậy sắt từ tay hắn kề ngay sát cuốn họng hắn.

Hắn dùng chân đá ngược ra sau đầu gối của anh. Anh khụy xuống, nhân cơ hội đó hắn chạy thoát. Anh nhanh nhẹn cầm cây gậy sắt phan một cái, ngay vào trúng má của hắn. Máu ở khóe miệng hắn bắt đầu chảy ra. Hắn chao đảo nhưng vẫn cố hết sức chạy ra khỏi con ngõ.

Một nhân viên giao hàng chạy ngang qua, hắn dùng chân đạp vào thân xe, cả người và xe đều ngã nhào xuống đất. Hắn nhanh chóng leo lên chiếc xe phóng vụt mất. Người giao hàng chỉ biết kêu cứu.

Phong Hàn chạy ra khỏi con ngõ. Trèo lên chiếc xe đạp đề ở bên cạnh một cửa hàng gần đó. Anh cố hết sức chạy theo hắn.

Anh chạy theo hắn suốt một quãng đường dài. Không biết anh đã chạy được bao lâu nhưng anh bắt đầu đã thấm mệt.

Từ xa, anh nhận thấy chiếc xe của hắn mỗi lúc một chậm dần. Nhận ra sự khác lạ, anh lại cố tăng tốc hơn. Cuối cùng chiếc xe của hắn cũng dừng lên bên cây cầu. Hắn vẫn tiếp tục bỏ chạy. Nhưng vì anh đi xe đạp nên chắc chắn sẽ nhanh hơn tốc độ đi bộ rùa bò của hắn.

Nhưng anh lại không ngờ tới lá gan của hắn lại to đến như thế. Hắn trèo qua thành cầu và nhảy xuống dưới. Anh cũng không ngần ngại tung người xuống cây cầu.

Bầu trời bây giờ đã tối om. Khi cảnh sát đến nơi, cũng chỉ thấy lại tàn tích hai người họ để lại chính là chiếc xe giao hàng vàng một chiếc xe đạp đề. Đội trưởng đội cảng sát bắt đầu phân công người đi điều tra và tìm kiếm bọn họ. Nhân viên cứu hộ đều bắt tay vào công việc.

Trời bắt đầu nổi gió. Những cơn mưa nặng hậu mỗi lúc một to làm cho công việc cứu hộ mỗi lúc một khí khắn. Các tàu cứu hộ soi đèn sáng trưng cả một vùng biển. Máy người bọn họ gần như tuyệt vọng.

- Đội trưởng, chúng tôi không tìm thấy bọn họ - Một người cứu hộ nói vào bộ đàm.

- Chúng tôi cũng vậy - Một người khác lại nói.

Ở bên kia cây cầu, anh từ từ lê thân người đau nhức của mình lên bờ kéo theo Mặc Thần đang bất tỉnh nhân sự. Bây giờ anh đang rất mệt, anh không thể tiếp tục đi được nữa. Anh nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Chút nữa sẽ có cứu hộ phát hiện ra thôi. Bây giờ anh phải nghỉ ngơi một lát.

Tác giả: Hani Vy