Đã gần hết một tuần nhưng Phong Hàn vẫn chưa tìm thấy Miên Sơ. Anh rất lo lắng cho cô.
Anh đã tìm đến Mạc Hề, bắt cô ta phải khai ra mọi chuyện nhưng có vẻ không có tác dụng, cô ta luôn miệng chối cải.
Những ngày gần đây, anh đã xin nghỉ phép ở quân đội dẫn theo một số người cảnh sát ở đội điều tra bắt đầu tìm kiếm Miên Sơ. Vì không có nột chút manh mối nào, cũng không biết Miên Sơ có thù với ai nên cuộc điều tra càng lúc càng rơi vào bế tắc.
Máy ngày qua, tuy học không làm gì cô. Mỗi ngày đều cho cô ăn uống đúng bửa những cô không thể đi lại chỉ có thể ngồi yên trên ghế từ ngày này sang ngày khác. Hai chân cô đã bất đầu tê cứng, mất cảm giác. Cô đã biết được kế hoạch của Mặc Thần vì vậy anh không thể tới đây. Vì vậy cô phải sống sót thoát ra khỏi đây.
Cô nhích chiếc ghế tới chỗ cánh cửa sắt ra sức đập mạnh vào nó nhưng vẫn không có tác dụng. Trên vai cô bắt đầu đau nhức. Cảm giác như những mảnh xương đang vỡ vụn ra.
Anh như bất lực. Đêm ấy, đã là đêm đã bắt đầu là tuần thứ hai. Mọi thứ vẫn như là một con số không. Bỗng điện thoại của anh reo lên, anh không nhìn màng hình điện thoại, bắt máy:
- Alo.
- Tới khu nhà kho số 673 ngõ Mai Đoàn Sinh. Đem theo Mạc Hề, không gọi cảnh sát
Thế rồi điện thoại ngắt máy, Phong Hàn như bừng tỉnh. Anh chắc chắn đây là số của tên bắt cóc. Anh vội chạy ra khỏi căn hộ của mình leo lên chiếc BMW phóng tới nhà của Mạc Hề.
Anh đập cửa nhà cô ta nhử thể anh không thể chờ đợi một phút nào nữa. Mạc Hề mở cửa. Thấy anh đáy mắt cô ta vụt qua tia mừng rở. Chưa kịp nói lời nào, cô ta đã bị anh kéo đi và nhấn ngồi vào trong xe.
Ngồi trong xe, hai người không nói một câu nào. Anh chỉ tập trung lái xe lao trên con đường đầy xe cộ. Còn cô ta như sắp nôn ra đến nơi. Mặt mày tái mét.
Vào con ngõ Mai Đoàn Sinh, không một bóng đèn đường. Nơi đây đã ra khỏi thành phố. Đi vào con ngõ toàn sình lầy. Có khi anh băng qua những ổ voi, cả sình lầy văng lên cả cửa kính.
Đúng như người trong điện thoại đã nói. Cuối con ngõ chính là nhà kho cũ kĩ. Anh ra khỏi xe, kéo Mạc Hề theo một cánh thô bạo.
- Anh đưa em đi đâu thế? - Cô ta giằng tay mình ra khỏi tay anh, tức giận.
-............. - Anh chỉ im lặng nhìn cô ta. Ánh mắt dữ tợn.
Nói rồi anh dùng sức kéo cô ta đến chỗ nhà kho. Thấy cửa nhà kho bị khóa chặt. Anh buôn tay Mạc Hề, tìm một cây gậy sắt xung quanh đó bắt đầu đập mạnh vào ổ khóa. Mạc Hề đứng bên cạnh chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Mở cánh cổng sắt, anh thấy Miên Sơ đang tựa người trên chiếc ghế, đôi mắt nhắm nghiền còn đôi môi tái nhợt thấy rõ những rằng máu. Anh ôm cô thật chặt. Miên Sơ từ từ mở mắt. Cô không vui sướng như anh đã nghỉ, cô đấm vào người anh:
- Anh đi đi, đi đi - Cô vừa nói vừa khóc gào lên.
Phong Hàn không biết làm gì chỉ ôm cô chặt hơn.
- “ Đoàng “
- “ Á “ - Mạc Hề ở bên cạnh hét lên, cô ta ôm hai tai của mình ngồi khụy xuống đất.
Miên Sơ như đớ người, viên đạn xuyên qua bả vai anh nhưng anh không sao, anh vẫn còn đứng lên được. Anh bắt đầu cởi trói cho cô. Bỗng Mặc Thần và máy đòng bọn đi vào chĩa họng súng vào đỉnh đầu anh. Anh ta kéo Mạc Hề đứng dậy ôm vào lòng mình. Cô ta vùng vẩy.
- Anh muốn làm gì, anh muốn giết anh ấy sao. Đồ khốn khiếp.
- Em nhìn xem, anh ta đã đánh đổi em để có thể cứu Miên Sơ. Bây giờ trong mắt anh ta em không là gì cả. Anh ta không coi em ra gì, anh ta chỉ coi em là một vật dụng thay thế. Em thấy không.
Nói rồi Mặc Thần hôn lên đỉnh đầu của Mạc Hề. Mặt cô ta tức giận nhìn về phía Miên Sơ. Cô ta giật khẩu súng từ tay Mặc Thần nhắm về phía Miên Sơ và “ đoàng “ một cái. Phong Hàn đã kịp đỡ viên đạn cho Miên Sơ. Lần này viên đạn lại trúng ngay bắp tay anh.
Bỗng cảnh sát ở đau ùa ra, vay bắt tất cả bọn đồng bọn của Mặc Thần và Mạc Hề, còn Mặc Thần anh ta đã kịp chạy thoát.
Một đồng chí cảnh sát hỏi anh có sao không. Anh chỉ nói không sao rồi dùng miếng vải ngăn máu từ vết thương.
- Tôi sẽ đuổi theo hắn. Các anh trông chừng Miên Sơ.
Miên Sơ sau đó được đưa lên một chiếc xe cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Phong Hàn leo lên chiếc xe của mình chạy theo chiếc xe đen của Mặc Thần đằng trước.