Đứng trước phòng bệnh của anh, Miên Sơ vẫn đang do dự không biết có nên vào hay không. Một là anh thật lòng với cô. Hai có thể là mọi thứ đều là giả dối.
Cuối cùng vô vẫn quyết định đi vào phòng anh. Không có Mạc Hề ở đây, còn anh thì vẫn còn ngủ. Cúc áo bệnh nhân của anh được mở ra hai núc để lộ khuôn ngực vạm vỡ màu đồng làm cho cô ko thể chớp mắt. Có người ngủ mà cũng phải quyến rũ như thế này sao? Cô cười khổ trong lòng.
Cô đến bên giường bệnh, đưa tay chạm lấy khuôn mặt anh. Khuôn mặt đã từng làm cô xiu lòng. Bỗng một lực lớn kéo cánh tay cô làm cho cô ngã nhào lên giường của anh. Anh xoay người, đối diện với mặt cô, nở một nụ cười ma mị, anh ôm cô thật chặt để cô ko phải rời xa anh.
- Anh nhớ em lắm - Anh hôn nhẹ lên trán cô.
- Chỉ mới hai ngày mà anh nhớ cái gì. - Cô muốn coi thử lời anh nói là thật hay giả.
- Anh biết mọi chuyện đã xảy ra với em rồi. Anh biết em đã chịu uất ức rất nhiều. Cho dù Mạc Hề có nói gì thì em cũng đừng tin cô ấy. Em có tin anh ko?
- Em tin. Nhưng mà......
- Ko nhưng nhị gì cả, em tin anh là đủ rồi.
Những lời nói của anh như an ủi cô phần nào. Mọi muộn phiền đều tan biến. Nhưng cô vẫn còn thắc mắc muốn hỏi anh. “ Đứa con “ là như thế nào? Nhưng hoàn cảnh bây giờ ko cho phép cô nói ra.
Hai người cứ nằm ôm nhau một đỗi. Miên Sơ cảm thấy nơi tiếp giáp giữ hai chân của ai đấy đã bắt đầu có phản ứng. Cô định đẩy anh ra nhưng anh càng ôm chặt cô hơn.
- Anh khó chịu quá - Anh nói nhỏ vào tai cô, giọng khàn khàn.
-...........
- Em có thể cho anh ko?
- Anh đang là bệnh nhân đấy. - Cô ngượng nghịu.
- Ko sao cả, thể lực của anh rất tốt. - Anh cười ám muội.
Kể từ ngày gặp cô, cũng đã gần một năm trời, anh như một thằng bị cấm dục, đích thị là một hòa thượng có nhan sắc.
- Nếu em lo lắng cho anh, thì em có thể giúp anh được ko?
Vừa nói, anh vừa luồng tay vào áo của cô, sờ lên từng mảng thịt mịn màng trên bụng cô. Anh xoay người, đè cô ở phía dưới người mình, luồng tay ra sau lưng cô, cởi tuột khuy áo ngực.
Anh vén áo cô lên, đỉnh đồi trắng nõn nà, đầy đặn hiện ra trước mắt anh làm cho “ thằng nhỏ “ thêm phần căng cứng. Anh áp tay lên bầu ngực đang vênh cao kiêu ngạo của cô mà nắn bóp. Bên còn lại, anh ngậm lấy ngủ hoa xinh xắn của cô mà mút láy mút để, anh cắn nhẹ làm cô ko kiềm chế được mà rên lên tiếng rên sung sướng.
- Em giúp anh nhé? - Anh nhả nhủ hoa của cô ra, nhắc lại.
- Ưm....
Nói rồi anh cầm láy bàn tay cô đưa vào trong quần anh, anh áp tay cô lên côn th*t nóng bỏng.
- Nó nóng quá - Cô vội thụt tay lại
- Ko sao. - Anh vuốt tóc cô.
Lần này cô chủ động chạm vào côm thịt nóng bỏng anh. Khuôn mặt anh nhăn lại, anh thì thầm:
- Em rất biết làm cho anh hài lòng.
Rồi một nụ hôn rơi trên môi cô, anh hôn một cách mạnh bạo, đầu lưỡi trơn ướt linh hoạt thừa dịp cô thở dốc mà tiến quân thần tốc, khoáy đảo khoang miệng cô, mút lấy mùi hương thơm ngát.
Anh rời môi cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Coi như lần này anh ở bệnh viện cũng là một cái phúc. Bình thường thì khi anh ở cùng cô, cô không cho anh chạm vào người mình. Vả lại anh hay quay lại quân đội gần máy tháng trời vì vậy anh cực kì thèm muốn.
Bỗng có người gõ cửa. Cô và anh lật đạt ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo. Vì áo nhỏ của cô khi nãy bị anh ném đi ko biết bây giờ đang ở đâu nên cô chỉ có thể khoác tạm chiếc khăn choàng cổ của mình để che đi những thứ cần che.
- Vào đi. - Phong Hàn nói vọng ra.
Một nữ y tá dáng người quyến rũ, để lộ cả khe ngực sâu hoắm, chiếc đầm y tá ngắn tới tận mông, đẩy chiếc xe đựng thuốc của anh đi vào.
- Anh Phong, tới giờ uống thuốc rồi. - Giọng cô ta ổng ẹo, muốn gây sự chú ý của Phong Hàn làm Miên Sơ cảm thấy chán ghét.
Thấy Phong Hàn áo quần xộc xệch, cô ta đưa tay chỉnh lại khuy áo của anh nhân cơ hội chạm vào làn da rắn chắc của anh.
Anh nắm chặc bàn tay ko yên phận của cô ta. Hỏi nhỏ:
- Cô làm nghề gì thế?
- Dạ?
- Tôi hỏi cô làm nghề gì.
- Tôi là y tá chăm sóc riêng cho anh.
- Ko phải - Anh đưa khuôn mặt ngây thơ.
- Dạ? - Cô ta lại lúng túng.
- Tôi tưởng cô làm nghề gái bao chứ.
- Anh Phong nói gì thế, tôi ko hiểu. - Cô ta hốt hoảng.
- Bàn tay của cô đã chứng thực cho điều đó đấy. Nếu cô còn như thế tôi sợ vợ tôi sẽ ko để cho cô yên đâu - Anh vừa nói vừa đánh mắt về phía Miên Sơ đang đứng ở góc phòng mà mặt nổi đầy gân xanh.
Nói rồi, cô ta rút tay mình ra khỏi bàn tay Phong Hàn. Chạy ra khỏi phòng, cảm thấy ấm ức và xấu hổ. Anh còn nói vọng ra.
- Sau này cô không cần tới đây nữa đâu.
Miên Sơ nhìn anh bằng đôi mắt dã thú. Anh kéo tay cô để cô ngồi trong lòng mình. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm từ tóc cô.
- Em ko muốn có lần sau đâu. - Cô nói.
- Oke, nhưng anh đã xử cô ta rồi còn gì.
- Nhưng anh nói nặng quá đấy. Cô ta chỉ là một y tá bình thường sao lại kêu là gái bao?
- Em thấy cô ta ăn vận như thế thì anh gọi là gì đây, mỹ nữ à. Anh nói như thế là còn nhẹ đấy. Vì em anh có thể làm tất cả.