Này Chú! Em Yêu Anh

Chương 22: Giáo sư mới




Ánh sáng xuyên qua rèm hoa tinh tế, chiếu thẳng vào đôi nam nữ vẫn còn ngủ say.

Vì ánh sáng quá chói, Miên Sơ từ từ thức giấc.Hôm nay cô cảm thấy ấm áp hơn mọi ngày, vì cô đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, thưởng thức bộ ngực trần gợi cảm của anh, bộ ngực săn chắc, những múi cơ bắp hiện rõ làm cho ngón tay của cô cứ tung hoành trên người anh.

Nhận thấy trên người mình có cảm giác nhột nhột, anh mở mắt he hé, thấy Miên Sơ rất hứng thú với cơ thể mình. Anh nấm láy bàn tay ko yên phận của cô để lên thắt lưng anh bắt buộc cô phải ôm mình.

Cô bị anh ép buộc đến mức cả thân người như dân chặt vào anh. Mặt cô bắt đầu nóng cả lên.

Tuy cô và anh đã từng ngủ chung với nhau trước đây, ko thể nói là ko có chuyện gì nhưng dù gì cũng đã tiếp xúc thân thể. Đúng là cô rất thích ngủ với anh nhưng trong hoàn cảnh này cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

Tưởng anh chỉ ôm cô như thường lệ nhưng ko ngờ anh là một con sói già háo sắc. Anh vén chiếc đầm ngủ của cô lên tới eo, bàn tay anh từ từ lần xuống chiếc quần nhỏ của cô, một phát xé rách. Anh nhẹ nhàng xoa cặp mông căng tròn, mềm mại, nhiều lúc anh còn bóp chặt nó làm cô đau đớn mà rên lên sung sướng.

- Sao thế? Em đau? - Anh hỏi

- Ưm....... - Cô rên khẽ.

Nơi đó thằng nhỏ của anh đã bắt đầu phản ứng. Phải nói anh kiềm chế rất tốt. Ở nơi giao mật chỉ cách một lớp vải, cô nhận thấy sự kì lạ từ nơi đó của anh. Bất giác cô dùng sức đẩy anh ra, lần này anh để cô đi.

Cô biết anh muốn nhưng bản thân cô bây giờ chưa phải lúc. Nói đúng hơn cô muốn điều ấy phải vào một dịp đặc biệt. Vì thế cô ko thể thỏa mãn anh vào lúc này. Mọi người tưởng cô là đứa trẻ ngây thớ ko biết gì như đừng trông mặt mà bắt hình dong, cô đã từng xem rất nhiều thể loại đó ở các cuốn tiểu thuyết vì vậy kiến thức của cô về việc phòng the cực kì dồi dào. Còn anh, anh ko ép buộc cô, cái anh cần chính là sự tự nguyện.

-----------------------------

Sau bửa sáng, anh đưa cô tới trường đại học.

Hôm nay, nghe đâu buổi học chính trị của cô sẽ có một vị giáo sư mới thay thế vì người thầy trước của cô mới về hưu hôm qua.

Lần này ko phải là bọn nữ sinh nháo nhào mà là nam sinh. Cô chắc chắn vị giáo sư này là nữ, vả lại còn rất xinh đẹp.

Quả nhiên ko nằm ngoài suy đoán của cô. Khi bước vào giảng đường, người đứng lớp hôm nay chính là một vị giáo sư nữ còn rất trẻ. Với mái tóc ngắn tới vai đen bóng, ngũ quan sáng lạng nhưng nhìn ko được tự nhiên cho lắm. Mọi biểu hiện trên mặt cô ấy nhìn rất đơ. Cô ấy khoắt lên mình chiếc áo sơm mi bên ngực phải có thêu hoa đỏ rất tinh xảo, kết hợp với áo khoắt ngoài màu đen và váy ôm đen kiểu công sở làm chô cô ấy nhìn rất chững chạc.

Xét tổng thể, những thứ cô ấy mặc trên người và chiếc túi Chanel hàng hiệu đắt tiền chứng tỏ gia thế rất ko bình thường.

Đợi đến khi mọi người đến đông đủ, cô ấy mới bắt đầu giới thiệu về bản thân:

- Xin chào mọi người, tôi là Mạc Hề, kể từ hôm nay tôi sẽ là người phụ trách bộ môn chính trị của các bạn. Nếu các bạn có gì thắc mắc trong buổi học của tôi có thể hỏi sau buổi học. Cảm ơn.

Cô ấy phát biểu xong, mọi người đều vổ tay ko ngớt, đặc biệt là các nam sinh. Nhưng nhờ có thế, môn chính trị tuy nhàm chán nhưng sau này mọi người đều đến học rất đông và đầy đủ.

Trong suốt buổi học, mọi câu hỏi khó ko ai trả lời được, cô ấy đều gọi cô cứ như cô làn thần thám, thứ gì cũng biết. Cô học ở trường đại học này chỉ vì bố cô bắt ép nhưng sở thích của cô chỉ là viết tiểu thuyết và vẽ truyện tranh. Vì vậy đối với bộ môn này cô chỉ học để được qua.

Sau buổi học, cũng như các bạn học khác, cô cũng có những thắc mắc vì thế cô đứng đợi giáo sư ở bên ngoài phòng làm việc của cô ấy.

Giáo sư khi giảng bài, cô rất nhẹ nhàng. Những gì cô ko hiểu cô giảng rất từ tốn. Vả lại còn cho sinh viên thêm tài liệu để về để tham khảo.

Khi ra về, cô đã thấy Phong Hàn đứng đợi cô trước cổng trường, những sinh viên đi qua đều bất giác liếc trộm anh một cái.

Nhận thấy cô đang đứng nhìn anh. Anh đi tới năm láy tay cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó hai người cùng lên xe chạy vụt mất.

Họ ko hề hay biết rằng mọi hành động, cử chỉ của họ đều đã lọt vào ánh mắt của Mạc Hề. Đứng khuất mình trong dãy hành lan, cô dõi mắt theo bóng họ. Đôi mắt đượm buồn nhưng cũng pha chút ganh ghét.