Này! Chân Dài Của Em

Chương 8: … là thành viên, ta phải học cách quan tâm đến bộ trưởng chứ.”




Chiều hôm đó, cả MC và khách mời biểu diễn từ các bộ phận đều đến nhà thi đấu để tập dượt cho bữa tiệc đón thành viên mới.

Những người biểu diễn còn khá tốt, tới đúng thời gian của họ rồi diễn tập xong là có thể về nghỉ ngơi.

Thế nhưng đội ngũ nhân viên và MC thì không, họ phải ở trong nhà thi đấu suốt.

Hai MC bao gồm một nam và một nữ, đều từ Đài Truyền Hình, người nam đang học năm hai, còn nữ MC là sinh viên năm nhất.

Lục Du Y vô tình nghe được mọi người thảo luân về nữ sinh kia, nói rằng xinh đẹp, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, các bộ trưởng đã mời cô nàng rất nhiều lần cô ấy mới đồng ý đến làm MC.

Còn có một đàn chị nói: “Nếu không phải do trường quy định phải mời sinh viên mới thì tớ đã lên chủ trì rồi.”

Mọi người đi làm từ trưa, vẫn bận rộn đến bây giờ chưa xong.

Lúc năm giờ rưỡi, Cố Tử Húc cho mọi người đi nhà ăn ăn cơm, tạm thời gác lại công việc, đúng năm giờ bốn mươi thì tập hợp lại.

Lục Du Y nhìn từng người lần lượt đi ra khỏi nhà thi đấu, hai chị bộ trưởng cũng đi cùng nhau, nhưng Cố Tử Húc lại có vẻ như không có ý định đi.

Dương Như Nguyệt cầm túi đi tới, “Đi ăn cơm không?”

“Có, cậu chờ tớ một chút!”

Lục Du Y đi đến trước mặt Cố Tử Húc, “Chân dài, anh không đi ăn cơm sao?”

Cố Tử Húc đang ngồi xem xét thời khóa biểu, nghe được tiếng cô ngẩng đầu lên, “Anh không đi, không thể không có ai ở đây được, anh——”

“Được, em biết rồi, vậy em đi đến nhà ăn trước đây, lát nữa em sẽ quay trở lại.”

Cố Tử Húc chưa nói xong đã bị Lục Du Y cắt ngang, sau đó lập tức thấy cô nhảy nhót chạy đến bên một bạn nữ khác, hai người rời đi cùng nhau.

Cố Tử Húc không biết vì cái gì, nhíu mày lại, cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“Như Nguyệt, chúng ta tới nhà ăn có mua mang về được không?”

“Hả? Được chứ, không việc gì.”

“Khà khà, cậu tốt quá.”

Đến nhà ăn, hai người đến trước quầy bán cháo.

“Dì ơi, cho một cháu một chén nhỏ.”

“Dì, cho cháu hai chén.”

“Hả? Du Y sao cậu lại mua hai chén?”

“Khà khà, tớ mua giúp bộ trưởng của chúng ta, anh ấy không ra ăn cơm, là thành viên, ta phải học cách quan tâm đến bộ trưởng chứ.”

Lục Du Y bưng lấy hai chén cháo từ tay dì đầu bếp, lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hỏi: “Con trai, một chén cháo chắc chắn ăn không đủ no, cậu nói mình nên mua thêm cái gì?”

Dương Như Nguyệt híp mắt,”Lục Du Y, cậu không phải là——”

“Thông Minh, chính là giống như cậu nghĩ!” Lục Du Y nháy mắt với cô nàng.

Dương Như Nguyệt “Woa” một tiếng, miệng khẽ động, cuối cùng lại nói, “Vậy cậu cố gắng lên.”

“Hừ, cái gì yêu ma quỷ quái tớ không sợ! Đi thêm một chút đi, chúng ta đi mua cơm nắm.”

Khoảng mười phút sau hai người trở về nhà thi đấu.

Lục Du Y hất lông mày với Dương Như Nguyệt, mang đồ ăn đến chỗ Cố Tử Húc.

Trong sân vận động cũng không có nhiều người, mọi người đi ăn cơm vẫn chưa về, Lục Du Y tới trước mặt Cố Tử Húc, đem những đồ trong tay để xuống.

“Bang” một tiếng trên bàn, Cố Tử Húc kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy cô gái đang đứng trước mặt anh với nụ cười như hoa nở, giọng nói cô trong veo, “Tiền bối, ăn chút gì đi, không biết anh thích ăn gì nên em mua mỗi cái một ít.”

Cố Tử Húc dừng lại một chút, lễ phép nói, “Cảm ơn.”

“Không có gì đâu, chân dài, anh xem đi, anh thích ăn món nào nhất? Sau này em sẽ mua cho anh.

Anh có ăn cháo không? Anh nên ăn cháo vào buổi tối, rất tốt cho dạ dày. Còn có cơm nắm nữa, em và bạn cùng phòng đều thấy ngon, có điều em không biết khẩu vị anh như thế nào, mua mỗi cái một chút, anh nếm thử đi?” Lục Du Y giới thiệu từng món mình mua, dừng không được.

“Cố Tử Húc cũng không biết ngắt lời cô như thế nào, đành ngồi nhìn xuống.

“Lão Cố! Đồ ăn đến rồi!”

Một nam sinh mang túi đi đến, nhìn thấy Lục Du Y và đồ ăn trên bàn xong, gương mặt ý vị sâu xa,

“Chao ôi, có đàn em đến đưa cơm cho cậu rồi! Không nói sớm, tôi sẽ không tới quấy rầy bọn cậu đâu!”

Hóa ra anh ấy đã có người mua cơm cho rồi!

Vậy thì, anh ấy sao có thể ăn đồ của mình được!

“Em gái, em tên là gì? Anh tên Lý Khoa Vân, bạn cùng phòng với lão Cố.”

“Chào anh, em tên là Lục Du Y, và, thành viên trong bộ phận của “lão Cố” đây, đàn anh thấy em mua nhiều lắm không, anh cùng bộ trưởng tụi em ăn chung đi!”

Thì ra đây là bạn cùng phòng của anh ấy, nhất định phải làm quen mới được!

“Ai nha, nếu em đã nói như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, lúc nào tôi đến thăm cũng mua đồ cho cậu cả! Lão Cố, cái này cho cậu, cậu không ăn cay được, vậy cay để tôi…..”

Vậy là anh ấy không ăn cay được! Nhìn xem, việc tạo mối quan hệ với bạn của anh ấy đã phát huy tác dụng!
Vì bữa tiệc này dùng để đón học sinh mới nên khán giả có mặt ở đó đều là tân sinh viên, Lục Du Y dựa vào thân phận nhân viên công tác cho buổi lễ mà cho bạn cùng phòng lấy ghế VIP trước.

Buổi tiệc diễn ra vô cùng thành công.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người lưu lại thu dọn đồ đạc còn Lục Du Y vội trở về vì sợ kí túc xá đóng cửa.

Gần đây thường xuyên về muộn nên dì quản lí kí túc xá cũng biết cô.

Buổi tiệc đón sinh viên mới kết thúc, cuộc huấn luyện quan sự cũng kết thúc.

Lục Du Y thoải mái tiếp nhận cuộc sống đại học chân chính.

Học trong từng lớp học, nếm thử từng nhà ăn, cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ.

“Chiếm đóng” Cố Tử Húc, cũng là một phần trong cuộc sống đại học của cô.

Sinh viên năm nhất phải tự học vào buổi tối, học xong cũng sắp chín giờ rưỡi, Viên Đình Đình đang tắm trong phòng tắm, Lục Du Y đã treo đèn múa bút thành văn.

“Viết cái gì thế? Nghiêm túc quá vậy.” Trương Khả Phàm lại gần, “Kế hoạch theo đuổi nam thần 1.0?”

“Cái gì cái gì? Tớ cũng muốn xem.” Chung Giai Kỳ vốn đang cùng bạn trai gọi video, nghe lời Trương Khả Phàm nói cũng muốn lại xem trò vui.

“Wao, cậu viết nhiều thế, lúc trong lớp cũng không thấy cậu ghi chép chăm chú như vậy!”

“Này, tớ muốn nhờ các cậu tư vấn giúp một vấn đề! Các cậu nghĩ xem, đưa bữa sáng như thế nào? Có ấm áp hay không hả?”

“Đưa bằng cách nào? Đưa mỗi ngày luôn sao? Biết ký túc xá người ta ở đâu?”

“Tớ đương nhiên biết, bạn cùng phòng của “chân dài” mới thêm QQ tớ hôm qua, tớ hỏi anh ta rồi. Hơn nữa tớ đã lập kế hoạch tác chiến! Tớ từ lâu đã thành Baidu rồi!”

“Nói nghe coi!”

“Được thôi!” Lục Du Y từ trên ghế đứng lên, cầm sổ chạy đến phfong tắm gõ cửa, “Đình Đình, lớp học của cô giáo Lục Du Y đã bắt đầu rồi, cậu tắm mau mau rồi ra nghe!”

“Hả, được!”

Lục Du Y lại chạy ra, Trương Khả Phàm và Chung Giai Kỳ đã dọn đồ đạc ngồi trên ghế chờ.

“Bắt đầu thôi, khụ. Phương pháp thứ nhất, thủ thuật tán “giai” Pavlovo, mỗi ngày mang đồ ăn yêu thích cho con mồi, phải giữ cho mình im hơi lặng tiếng, con mồi có hỏi cái gì cũng không muốn trả lời, kiên trì làm trong một, hai tháng, đợi con mồi quen rồi thì ngừng việc đưa bữa sáng, cứ như vậy, hắn sẽ sản sỉnh ra một loại cảm giác mất mác nồng đậm, lúc con mồi đến hỏi dò, nhất cổ tác khí bắt hắn về!”

“Đương nhiên, còn một “liều” khác mạnh hơn, thủ thuật tán “giai” Schrödinger. Mỗi sáng đều thảy một đồng xu, để vũ trụ quyết định xem hôm đó mình có nên mang bữa sáng cho con mồi hay không. Như vậy, bữa sáng đối với con mồi là một điều thần bí, hắn ta nhất định sẽ bị hiện tượng này hấp dẫn, cuối cùng không thể chống cự được mà có hứng thú với người đưa đồ ăn.”

“Phương pháp thứ ba, siêu cấp của đỉnh, thủ thuật tán “giai” Heisenberg. Nếu như đồng xu thảy lên kết quả là không đưa bữa sáng, phải gửi một tấm hình bảo muốn đưa mà không được. Còn nếu kết quả là có, đem bữa sáng đã chuẩn bị đem đi sinh tố thành bột nhão bọc lại đưa cho con mồi. Cứ như vậy, con mồi dù ăn được bữa sáng, vẫn không biết đó là hỗn hợp gì; nếu con mồi biết đó chính là gì, cũng chẳng ăn sáng được.”

“Ơ, cậu nói thật à?”

“Cái gì?”

“Đem xay đồ ăn sáng, cậu xác định anh ta sẽ ăn sao? Cậu có nghĩ tới mùi vị của hỗn hợp “sinh tố” của sữa bò và bánh bao chưa?”

“Ừ, cũng có lý, cái này chỉ là tạm thời thôi.”

“Không sao không sao, tớ còn một phương pháp nữa, thủ thuật tán “giai” Watson. Giống như Pavlovo, mỗi ngày mang đồ ăn sáng đều phải “im hơi lặng tiếng”, đợi con mồi quen rồi, thì lại đưa cơm trưa, cứ thế mà tiếp tục… bữa tối, đồ ăn khuya. Có điều làm loại này khá phí tiền.”

Viên Đình Đình cuối cùng cũng tắm xong, cô vừa đi vừa bưng chậu, “Hả? Nói xong rồi sao? Tớ còn chưa nghe nữa!”

Trương Khả Phàm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tắm, “Không có gì đâu, Lục Du Y định mang đồ ăn sáng cho nam thần của cậu ấy mà thôi.”

“Mang bữa sáng sao?”

“Đúng vậy, sao, có ý kiến gì không?”

“Cậu dậy nổi không?”

Không khí đột nhiên im bật——

“Ai da, tự nhiên tớ cảm thấy mang bữa sáng thô tục quá, nếu không được thì tìm cách khác đi!”