Lục Du Y còn nhớ rõ lần đầu bản thân nhìn thấy Cố Tử Húc ngày ấy, trong không khí tràn ngập hơi thở khô ráo của cây cỏ vào ban trưa, cô và bạn cùng phòng cùng nhau tới căn tin, hôm đó, mặt trời như đắc ý khoe khoang những tia nắng vô cùng chói mắt.
Đôi mắt cô vì nắng mà híp lại, tay khẽ đưa lên che hết ánh mắt trời hào nhoáng kia, vài tia nắng theo khe hở chiếu xuống khuôn mặt, ngấm ngầm đem những đường nét tinh xảo khắc họa lên rõ ràng hơn, thấp thoáng còn có thể trông thấy những sợi lông tơ trên hai gò má.
Những cô gái bạn cùng phòng bên cạnh đều đang trách ông trời hôm nay quả thực ác độc, nắng như thế mà phải đi huấn luyện quân sự không biết phải thoa bao nhiêu lớp kem chống nắng mới đủ nữa (ಥ_ಥ).
Tháng chín năm nay ông trời quả thật ác độc, Lục Du Y thầm than, cô sờ sờ cánh tay, mới đi ra hội trường không lâu liền cảm thấy tay mình cũng bị thiêu sống luôn rồi…
Hôm nay là ngày thứ hai cô đến trường, buổi tối hôm trước là buổi họp lớp, sáng hôm nay thì đi nhận quần áo huấn luyện, buổi chiều được nghỉ, buổi sáng ngày mai sẽ đến sân tập hợp, kì huấn luyện kéo dài trong hai tuần, nếu hôm nào cũng “được” phơi nắng như hôm nay, lúc huấn luyện xong rồi chắc cũng đủ thành cục than.
Tục ngữ nói thật đúng, nhất bạch già bách sửu*, vạn nhất nếu biến thành cục than thì…
(*) Nhất bạch già bách sửu: một trắng che trăm xấu.
Ba có thể sẽ khen cô gầy hơn, sau đó mẹ cô sẽ bổ sung thêm một câu: gầy là vì đen hơn đó:).
Chỉ mới vừa khai giảng thôi mà cổng căn tin đã xuất hiện hàng loạt những quầy hàng khác nhau: quầy thẻ điện thoại, tuyển sinh học sinh học lái xe, báo danh đăng kí học bổ túc các loại chứng chỉ, còn các ban khác nhau trong trường học cũng đã bắt đầu tuyển sinh.
Căn tin là một trong những nơi có rất nhiều người đến, lại nằm ở phía Bắc gần kí túc xá của sinh viên năm nhất, nên tất cả mọi người đều tụ tập ở phía bên này.
Viên Đình Đình nói: “Cơm nước xong, chúng ta cùng đi điền cái phiếu báo danh đi, mẹ tớ nói học đại học ít nhất cũng phải làm hội viên, cán bộ hay gì đó.”
Viên Đình Đình đến từ thành phố A, cao 1m70, cô có nước da màu lúa mì khỏe mạnh, người đối diện ai cũng có thể cảm thấy sự khỏe khoắn của cô ấy.
“Tớ cũng muốn đến hội trường, hoặc liên hội cũng được.” Người đang nói chính là Trương Khả Phàm, tóc mái dày, đeo đôi mắt kính tròn xoe, cao 1m60, vô cùng đáng yêu.
“Tớ đã từng tán gẫu với ủy ban nội trú trường trong kì nghỉ hè, tớ thực sự muốn tham gia hội đồng nội trú.” Còn đây là Chung Giai Kỳ, một nữ thần, dáng người cao ráo, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp, cũng là người duy nhất trong phòng 205 không độc thân, cô ấy và bạn trai cùng học chung trường trung học, nghe nói đã yêu đương được gần một năm rồi.
“Du Y, cậu thì sao?”
“Tớ à, tớ—“ Lục Du Y kéo dài âm thanh, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao gầy lướt qua, ánh mắt cô không tự chủ nhìn theo cái người kia.
Đó là một nam sinh, một nam sinh vô cùng cao.
Vì hắn đã đi xa nên Lục Du Y không thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, nhưng có thể đoán được chắc chắn là rất đẹp, vì một nữ sinh đi qua đều nhìn hắn hai lần.
Nam sinh kia mặt đồ rất đơn giản, cái cái phông màu trắng có in một ít chữ ở trên, cô mơ hồ thấy được hai chữ ND, ở dưới mặc một cái quần đùi vận động màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp, tùy ý lướt trên mặt đất, chậm rì rì đi tới phía một cái quầy..
Hẳn là đến tuyển học trưởng mới đi.
Mấy người Chung Giai Kỳ cũng chú ý đến tiền bối xuất chúng bên này, Trương Khả Phầm kích động lay lay tay của cô, “Du Y, cậu mau nhìn kìa, vừa cao vừa đẹp! Đây chắc chắn chính là ‘hàng’ của cậu rồi!”
Trước kì nghỉ hè, bốn người đều chia sẻ với mọi người hình mẫu lý tưởng của mình.
Lục Du Y lầm bầm hai tiếng, âm điệu hơi cao lên, khẳng định tâm tình của chủ nhân nó rất tốt.
Cô nói: “Tớ có hời hợt như các cậu sao? Tớ đã chụp được một bức ảnh rồi đấy!”
Nói còn xong quơ quơ cái điện thoại trong tay, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Trương Khả Phàm, “…”
Chung Giai Kỳ, “…”
Viên Đình Đình, “…”
“Hì hì, chúng ta đang nói đến đâu rồi?” Bốn người đang nhìn nam sinh đẹp trai đi đến quán ăn lúc nãy, “Hỏi tớ muốn đi đâu, phải không? Tớ muốn đến đài truyền hình và hội sinh viên trường chúng ta.”
Kỳ thật, đàn anh vừa cao vừa đẹp này là ‘hàng’ của cô, Lục Du Y biết. Chính xác mà nói, họ cũng chỉ có thể coi là biết nhau trên mạng.
Làm một người mới đủ tiêu chuẩn, nghỉ hè không thể không có đó chính là – group chat của trường.
Lục Du Y chính là một cao thủ trong group đó nha!
Nghỉ hè, Lục Du Y trà trộn vào các nhóm chat của tân sinh viên, gặp cái nhóm kia như cá gặp nước! Cũng chính là vào thời điểm đấy, mới biết đến một vị.
Ban đầu, điều thu hút Lục Du Y là mánh khóe tuyên truyền của nhóm đàn anh trên đấy, cái gì mà 191 của đại học N, Ngô Diệc Phàm ở đại học N, Tống Trọng Cơ của đại học N, Cao Viên Viên đại học N…
Lục Du Y chỉ cần lướt qua cũng cảm thấy hứng thú với con số 191, cô, cô chính là thích người vừa cao chân lại dài!
Thực ra cô cũng không tính là thấp, đo trên dưới hết là 1m63, Lục Du Y cảm thấy đó chính là vừa phải, mọi người nói hai người trái ngược nhau sẽ thu hút nhau, người cao thích người thấp, người thấp tất nhiên cũng thích người cao rồi!
Lục Du Y càng hy vọng sẽ tìm được một người bạn trai thật cao, để trở thành cặp đôi có sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất!
Huống chi, vị đàn anh này không những cao, mà còn có nhan sắc.
Trong nhóm của tân sinh viên, các đàn anh đàn chị đều thích lấy nhan sắc của các học trưởng, học tỷ đến dụ tân sinh viên. Lục Du Y chính là như vậy từng bước bị hấp dẫn.
【Thấy ảnh chụp đàn anh này chưa? Cao 1m91, độc thân, tiếp cận được, các em gái nhớ nắm bắt cơ hội nha!】
【Nào nào nào, thêm nhóm xxxxxxxx, tặng ngay 3 ảnh Cố Tử Húc siêu nét * miễn phí!】
Cùng với các bức ảnh, bọn họ không quên lấy ít máu mới mẻ cho diễn đàn tân sinh viên.
Lục Du Y chính là như vậy từng bước từng bước bị hấp dẫn, liền tham gia rất nhiều group, lấy được rất nhiều ảnh chính diện đã vậy còn siêu nét full hd không che của tiền bối Cố Tử Húc, thêm nhiều tài khoản* của các đàn anh, do đó biết không ít thông tin của Cố Tử Húc.
(*) Ở đoạn này tác giả ghi là □□号, mình không hiểu nên đoán là đó có thể là nick, tài khoản hay tương tự vậy.
Chẳng hạn như, Cố Tử Húc độc thân, Cố Tử Húc là trưởng khoa văn hóa và thể thao của công đoàn trường, Cố Tử Húc là trưởng khoa nhiếp ảnh của NDTV, Cố Tử Húc là sinh viên ngành luật…
Bằng với rất nhiều chiêu thâm sâu như vậy, Lục Du Y cũng thành công làm Cố Tử Húc quen mắt chính mình.
Một ngày nọ, khi Lục Du Y đang ở trong group chat nói chuyện phiếm, Cố Tử Húc đã gửi lên một câu, 【Làm thế nào mà gần đây tôi luôn có thể thấy bạn thế?】
Nhịp tim của Lục Du Y lập tức chậm mất một nhịp, đây là anh ấy nói chuyện với mình đi! Hẳn là vậy đi, dù sao gần đây cô cũng có vụng trộm trưng cầu ý kiến của đàn anh ngày hôm qua.
Nội bộ diễn đàn im lặng vài giây, sau đó lập tức bùng nổ.
【 Đàn anh 191, anh cùng ai nói chuyện thế? 】
【Hình ảnh đàn anh, Hình ảnh đàn anh】
【+1 hình ảnh đàn anh!】
……
Lục Du Y lo lắng cô là tự mình đa tình. Sau khi nghĩ cẩn thận, cô cũng không nhấn trả lời tin nhắn của Cố Tử Húc. Thay vào đó, cô gửi một cái tin nhắn 【Em là một cao thủ trong group chat này!】
Cố Tử Húc 【Chà, tôi thấy bất kể tôi nhấp vào group nào, tôi đều có thể gặp bạn.】
Hóa ra là đang nói chuyện cùng với mình! Lục Du Y có chút kích động, tham gia cái group này lâu như vậy, vẫn là có tác dụng! Tất nhiên cô sẽ không nói, tất cả các nhóm có anh, em đều tham gia!
Các tiểu thịt tươi và lão thịt khô trong nhóm đều bị kích thích.
【Oa, thì ra đàn anh 191 của chúng ta đang cùng đàn em cấu kết!】
【Du Y xuống tay thật nhanh!】
【Không nói nhiều, chụp tấm hình cái đã!】
【Hình ảnh đàn anh!】
Nhìn thấy một đám đang ầm ĩ trong group về những hình ảnh của Cố Tử Húc, Lục Du Y bĩu môi, tuy cô cũng rất muốn xem nhan sắc thời hoàng kim của Cố Tử Húc, những nếu anh ấy không muốn thì sao? Không thể làm cho người ta khó xử được!
Vừa định phát một cái mật hồng bao* để giải quyết, đột nhiên trên giao diện nhóm xuất hiện một cái mật hồng bao đỏ tươi!
(*) Mật hồng bao: bao lì xì có cài mật khẩu trên các ứng dụng chat.
Là từ Cố Tử Húc.
【Hãy xem ảnh anh Quý!】
【Hãy xem ảnh anh Quý!】
【Hãy xem ảnh anh Quý!】
…
Đàn anh Quý này tên là Quý Nghiêu Diệp, nghe nói cũng học ở trường Luật, là bạn cùng phòng của Cố Tử Húc, cũng là một đóa hoa cao lãnh, mới nãy là hắn đã giựt dây cho mọi người tung ảnh Cố Tử Húc ra.
Mật hồng bao vừa xuất hiện, quả nhiên sự chú ý đã bị dời đi…
Lục Du Y cười thầm, hahaha, tâm tư của đàn anh và cô đều giống nhau, thật là – có duyên!
Sau khi cơm nước xong, cả bốn người đều đi đến chỗ các quầy để đăng kí.
Từng người một đi qua các quầy, các đàn chị đàn anh đều rất nhiệt tình, “Em gái, đến đăng kí đi chứ! Hãy đến, điền vào một vài bộ môn nào, xem em lớn lên thật xinh đẹp, em không đến câu lạc bộ ngoại giao thì tiếc thật đó!” Bất quá các tiền bối đều rất nhiệt tình, bốn người các cô đều điền thật nhiều phiếu báo danh.
Cuối cùng, bốn người cũng đến quầy của câu lạc bộ NDTV.
“Em gái, em có muốn đến điền phiếu báo danh không? Điền một cái đi! Lúc các em huấn luyện quân sự, các anh chị sẽ đến đưa nước cho!” Một học tỷ với chiếc áo phông trắng đưa phiếu báo danh và bút.
Lục Du Y chú ý chiếc áo kia cùng với chiếc áo của Cố Tử Húc giống nhau như đúc.
Nhìn vào quầy, không có Cố Tử Húc, thật tiếc quá.
“Chà? Em gái, em chỉ điền một câu lạc bộ nhiếp ảnh thôi sao? Điền thêm những câu lạc bộ khác đi, như là câu lạc bộ truyền thông, biên đạo, v.v., tất cả đều rất tuyệt đó!”
“Không ạ, em sẽ điền cái này trước.”
“Em thật không cân nhắc đến câu lạc bộ truyền thông sao? Em xinh đẹp như vậy, không đến thật đáng tiếc, câu lạc bộ nhiếp ảnh rất vất vả, hàng ngày đều phải vác mấy cái máy to đùng đi khắp nơi.” Đàn chị còn lại khuyên nhủ.
“A! Đàn em là muốn đến câu lạc bộ nhiếp ảnh của tụi anh sao?” Một nam sinh chen vào hỏi, sau đó lại giả bộ tức giận với đàn chị ban nãy, “Từ Thư Kì, cậu lại nói bậy bạ về bộ phận nhiếp ảnh chúng tôi đúng không? Đừng hòng giành em ấy với chúng tôi nhé!”
“Em ấy vào bộ phận của cậu cứ như dê vào miệng cọp, tôi nói vậy chỉ để em ấy phòng ngừa thôi nha!” Đàn chị tên Từ Thư Kì cười hì hì giải thích.
Nam sinh “xùy” một tiếng rồi quay lại cười tủm tỉm với Lục Du Y nói: “Đàn em, anh tên là Tiêu Tử Hàm, là thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, em muốn đến câu lạc bộ bọn anh đúng không? Em đừng nghe chị ấy nói lung tung, bọn anh sao có thể để học muội xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu này mang thiết bị cơ chứ! Em chỉ cần giúp các anh trai chụp hình che dù là được rồi!”
Lục Du Y bị biểu tình khoa trương của Tiêu Tử Hàm làm bật cười, “Em thật sự chỉ cần che dù thôi sao?”
Vậy cô có thể giúp Cố Tử Húc che dù sao? Chênh lệch chiều cao giữa hai người họ, che cùng một chiếc ô… khỏi nghĩ cũng thấy dễ thương rồi!
“Hì hì, tiền bối sẽ dạy em một ít xảo kĩ chụp ảnh, em yên tâm, sẽ không mệt đâu, chắc chắn sẽ rất thú vị!”
“Vậy được, em rất mong chờ đó.”
“Được rồi, các em đi thong thả.”
Điền xong hết các phiếu báo danh rồi, bốn người cùng nhau về kí túc xá, Lục Du Y loáng thoáng nghe được đàn anh đàn chị đang nói chuyện.
“Tiêu Tử Hàm, cậu suốt ngày chỉ biết thông đồng với đàn em.”
“Em ấy xinh đẹp như vậy, cậu nói nếu tôi không tới kịp liền có cơ hội dành cho mấy bộ phận khác luôn đi!”
“Em ấy xinh đẹp như vậy nên là làm bộ phận truyền thông hay gì đó, dù có tham gia bộ phận nhiếp ảnh, người ta cũng nhìn đến Cố Tử Húc, có thể để ý đến cậu hay sao?”
“Cố Tử Húc lạnh lùng như vậy, đâu có ấm áp như tôi được!”
Cố Tử Húc rất lạnh lùng sao? Và, không bao giờ chủ động nói chuyện cùng các thành viên khác?
Chẳng qua, cô khi có mục tiêu đều sẽ kiên trì không ngừng tấn công, mặc kệ anh ta có bao nhiêu lạnh lùng cao lãnh, cô cũng có thể bắt lấy!