Này, Cái Muôi Của Em

Chương 84: Ngoại truyện 1 : Những điều hạnh phúc nhỏ nhặt (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Giấc mộng của Trì Trĩ Hàm đối với hôn lễ cũng giống như mọi cô gái khác, bộ váy cưới xinh đẹp, sự chúc phúc của người thân và bạn bè, cùng với ngày đẹp nhất cuộc đời.

Nhưng sau khi ở cùng Tề Trình cô lại theo bản năng cho rằng bọn họ chắc hẳn sẽ không tổ chức hôn lễ, Tề Trình không thích đông người, còn cô thật ra cũng chẳng có bao nhiêu thân thích có thể mời dự.

Bởi vì nguyên nhân này nên Tề Trình cầu hôn rồi hai người đi lĩnh giấy chứng nhận xong, cô cũng không hề đề cập tới chuyện hôn lễ, cứ như vậy mà bỏ quên luôn chuyện hôn lễ và áo cưới, chẳng qua là nghe câu hỏi của Thích Tình trong cuộc điện thoại sau ngày bọn họ lĩnh giấy chứng nhận, cô mới hoảng hốt phát hiện ra cô đã không còn chấp niệm đối với áo cưới như vậy nữa.

Mấu chốt của hạnh phúc vẫn là mình phải gả cho người kia.

Khi đó, cô đã quên mất người đàn ông mà mình lấy nhạy cảm và tinh tế tới mức nào.

Tề Trình vẫn nhớ.

Thậm chí anh còn thiết kế một bộ đồ cưới theo số đo của cô dựa trên nghi thức hôn lễ kiểu Trung Hoa, gồm một bộ áo cưới chính cùng ba bộ váy dự tiệc.

“Lúc học vẽ anh có học một chút về thiết kế thời trang.” Lúc đưa bản thiết kế cho Trì Trĩ Hàm, Tề Trình cười hơi thẹn thùng.

Bốn bộ váy áo đều vô cùng bảo thủ, cái lộ nhiều nhất cũng chỉ là váy ngắn đến đầu gối, nhưng quả thật đều rất đẹp, thành phẩm làm ra rất phù hợp với khí chất của Trì Trĩ Hàm.

Đến lúc tình trạng sức khỏe đã tương đối ổn định, Tề Trình cho Trì Trĩ Hàm một hôn lễ.

“Cái gì nên có thì chúng ta đều phải có.” Người đàn ông kia mỉm cười ấm áp, lúc anh đưa bản thiết kế phối trí và dàn dựng hôn lễ mà anh lén vẽ cho cô, Trì Trĩ Hàm cảm thấy hai chữ “cảm động” cũng khó mà diễn tả được một cách chính xác tâm tình của cô lúc này.

Anh luôn luôn rất chu đáo, vĩnh viễn sẽ không để cho cô phải chịu thiệt thòi.

***

“Đến lúc tôi kết hôn có thể làm phiền người đàn ông của cô thiết kế cho tôi mấy bộ váy cưới được không?” Lúc Tô Thu làm phù dâu cho cô cứ nhìn chằm chằm vào mấy bộ đồ của cô mà đỏ mắt ghen tị: “Vô cùng phù hợp với khí chất của cô.”

“Chắc là không được đâu, ham muốn độc chiếm của tôi rất mạnh.” Trì Trĩ Hàm cự tuyệt xong mới nhớ ra Tề Ninh cũng đang ở đây, vì vậy lại hơi mất tự nhiên.

Đoàn phù dâu của cô rất quỷ dị, phù dâu chính đương nhiên là Thích Tình, Tô Thu thì xung phong nhận làm phù dâu thứ hai, còn Tề Ninh lại chủ động gọi điện tới nói rằng cô ấy sẽ dự hôn lễ với tư cách người đại diện bên nhà gái.



Đương nhiên là cô biết rằng, hẳn là Tề Ninh phát hiện ra danh sách họ hàng thân thích mà cô cung cấp ít tới mức đáng thương thì mới đưa ra yêu cầu này.

Trì Trĩ Hàm rất biết ơn.

Nhưng vẫn rất căng thẳng.

Hơn nữa tổ hợp này còn rất kỳ quái, Tề Ninh đã từng là thần tượng của Thích Tình, bởi vì Trì Trĩ Hàm mà sự nhiệt tình hâm mộ mới giảm đi phân nửa, Tô Thu lại là cấp dưới của Tề Ninh, chỉ cần Tề Ninh ngồi ở đó thì mấy người khác đều sẽ tự động hạ giọng khi nói chuyện.

Vốn là bạn bè đùa giỡn với nhau nhưng lại khá dè dặt.

“Sếp à, thật ra thì chị ở đây khiến người ta rất mất hứng.” Lúc Tô Thu trang điểm cho Trì Trĩ Hàm thì dẩu đôi môi đầy đặn sáng bóng của mình lên liếc Tề Ninh đang ngồi thẳng tắp bên cạnh một cái: “Cô dâu và bọn em đều không thể thoải mái nói xấu chú rể.”

“Nói xấu em trai tôi sao?” Tề Ninh buông quyển tạp chí xuống, nhíu nhíu mày, liếc nhìn tiến độ trang điểm của Trì Trĩ Hàm.

“…” Trì Trĩ Hàm nhìn qua gương có thể thấy được Thích Tình thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng mà chết.

“Kẻ mắt dùng màu này.” Tề Ninh đưa phấn mắt màu hồng cho Tô Thu: “Cô ấy không thích hợp với gam màu lạnh.”

“… Giọng điệu của chị bây giờ rất giống cấp trên.” Tô Thu nhìn bằng nửa con mắt.

“Tôi vốn là cấp trên của cô.” Tề Ninh trần thuật lại sự thật.



Tất cả mọi người tiếp tục yên lặng.

Trì Trĩ Hàm cảm thấy lúc này cô thật sự rất nhớ Tề Trình.



Cô không tổ chức hôn lễ cũng không sao cả…

“Có phải lát nữa em trai tôi tới sẽ phải cướp dâu không?” Tề Ninh lại đưa mấy món trang sức trong tay cho Tô Thu, lúc hỏi thì nhìn Thích Tình.

“… Chỉ là một tiết mục đơn giản thôi.” Thích Tình nuốt miếng kẹo trong miệng xuống, liếc nhìn Tề Ninh xong thì lập tức sửa lời: “Thật ra thì… không cướp cũng được.”

Cô nàng thật sự muốn khóc, thật ra cô nàng đã chuẩn bị bốn, năm tiết mục rồi, nhưng mà đứng trước vị phật tổ này lại không thể nào nói ra điều đó được.

“Lúc tôi kết hôn từng giấu giày.” Tề Ninh khẽ nhíu mày một cái, liếc nhìn đôi giày cô dâu đang đặt trên giường của Trì Trĩ Hàm, cầm một chiếc bỏ vào trong túi xách của mình.



“Cái đó…” Trì Trĩ Hàm lên tiếng một cách gian nan: “Giày giấu trong túi xách của chị, có thể cả đời này Tề Trình cũng tìm không ra.”

Sau đó lại không thể cưới cô…

Cô thật sự rất nghi ngờ rằng mục đích Tề Ninh tới đây là để khiến Tề Trình không cưới được cô.

“Ký ức về hôn lễ thật sự rất trân quý, huống hồ là hôn lễ của hai người.” Tề Ninh cười cười: “Cướp dâu rất quan trọng, lúc này mà không gây khó dễ cho thằng nhóc đó thì cô định lúc nào mới làm khó cậu ấy?”

“…” Trì Trĩ Hàm nháy mắt mấy cái.

“Tôi đã nói hôm nay tôi sẽ đại diện cho bên nhà gái.” Tề Ninh cười cười, sau đó lại lập tức cau mày: “Cô có thể đừng đánh nhiều phấn cho Trì Trĩ Hàm như vậy không, ngũ quan cô ấy không đẹp như cô, dùng nhiều phấn quá trông sẽ quê mùa.”

“…” Quên đi, Trì Trĩ Hàm yên lặng nuốt lại sự cảm động vừa rồi.

“Vậy lát nữa có thể để Tề Trình hít đất không?” Thích Tình ở đằng sau rụt rè giơ tay.

“Có thể.” Tề Ninh gật đầu.

“Ôm cô dâu xoay vòng vòng cũng được chứ?” Thích Tình được cho phép thì giọng nói cao hơn một chút.

“Ừ.” Tề Ninh tiếp tục gật đầu.

“Tìm ra vết son môi của cô dâu?” Ánh mắt Thích Tình càng lúc càng sáng ngời.

“…” Tề Ninh im lặng một lát: “Tìm ra trong số vết son môi của bốn người chúng ta sao?”

Thích Tình gật đầu.

“Độ khó của cái trò này nằm ở chỗ nào?” Tề Ninh nhìn cô ấy.



Hình dạng môi của bốn người đúng là có khác biệt không nhỏ…

“Mỗi người chụp một bức ảnh cổ tay mình, để cậu ấy đoán đâu là của cô dâu đi.” Tề Ninh sửa lại thể lệ trò chơi.

Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên.

Lúc ở bên ngoài phần lớn thời gian Tề Trình đều cùng cô tay trong tay, những lúc căng thẳng thì anh sẽ vuốt ve làn da trên cổ tay cô.

Cô cho rằng chỉ có hai người bọn họ biết động tác nhỏ này, không ngờ rằng Tề Ninh cũng phát hiện ra.

“Cái này mà cũng có thể đoán được sao…” Thích Tình vừa hào hứng chụp ảnh vừa kích động.

Chắc là có thể…

Dù sao cũng là Tề Trình.

Cái gọi là đội ngũ cướp hôn chỉ có hai anh em Tề Trình và Tề Bằng, trước đó có chào hỏi vị hàng xóm ở tầng một bên dưới nhà cô, tặng họ rất nhiều kẹo mừng cưới.

Cô cô và dượng của Trì Trĩ Hàm đảm nhiệm vai trò ba mẹ Trì Trĩ Hàm, chăm chú nhìn Tề Trình và cô cùng ăn một chén nhỏ canh hạt sen táo đỏ long nhãn.



Lúc đoán cổ tay, gần như Tề Trình chẳng cần do dự lấy một giây, mỉm cười đối diện với Trì Trĩ Hàm trong tiếng thét chói tai của Thích Tình và Tô Thu.

Tất cả mọi thứ có liên quan tới Trì Trĩ Hàm, anh đều sẽ không đoán sai.

Dù sao cũng là những thứ đã khắc sâu trong xương tủy.

Cuối cùng là màn tìm giày, phản ứng đầu tiên của anh lại là đi lục túi Tề Ninh.

Lúc được Tề Trình ôm xuống lầu, Trì Trĩ Hàm nhịn không được hỏi anh làm sao mà đoán được.

“Lúc căng thẳng chị anh sẽ đưa tay ra sau lưng.” Tề Trình cười, hôn cô một cái, những người khác lại thét chói tai: “Vừa rồi lúc Thích Tình nói đi tìm giày, chị ấy liền đưa tay ra sau lưng.”

“…” Trì Trĩ Hàm híp mắt cười theo.

“Tân hôn vui vẻ, Tề phu nhân.” Lúc hai người ngồi lên xe hoa, Tề Trình cười xoa xoa mặt cô.

Vừa rồi anh bị mấy màn trò chơi cướp dâu làm cho mệt đến nỗi đổ mồ hôi, tóc hiếm khi tạo hình tạo kiểu cũng đã rối tung lên.

Anh mặc âu phục đi giày da, ở túi áo trước ngực còn cài một bông hoa hồng trông rất ngốc nghếch.

Đúng là dáng vẻ của một chú rể hân hoan vui mừng.

Dáng vẻ một Tề Trình nhiễm khói lửa nhân gian.

“Tân hôn vui vẻ.” Trì Trĩ Hàm cũng cười, sờ mặt anh một cái.

Trong miệng vẫn còn vị ngọt của canh hạt sen táo đỏ, đám người bên ngoài chờ cô và Tề Trình vào trong xe rồi mới bắt đầu vỗ tay hò hét và nổ pháo chói tai.

Hôn lễ của bọn họ.

Không lớn lắm, tất cả bạn bè thân thích ngồi quây quần lại cũng chưa đầy hai bàn.

Nhưng mà tất cả lời chúc phúc đều rất thật lòng.

Lúc hai người ở trên lễ đài cúi người về phía tất cả mọi người, Trì Trĩ Hàm nhìn thấy khóe mắt nhiều người đỏ hoe.

Tề Bằng làm phù rể mà lại chui vào trong góc bật khóc.

Thích Tình và Tô Thu vì cướp hoa cưới của Trì Trĩ Hàm mà suýt chút nữa đã vung tay đánh nhau, cuối cùng Trì Trĩ Hàm phải tự mình chạy tới sau lễ đài buộc thêm một bó nữa để mỗi người có một bó thì hai người họ mới chịu yên tĩnh lại.

Một hôn lễ nho nhỏ, đẹp đẽ, cảm động và hơi náo loạn.

Hôn lễ thuộc về bọn họ.

Quả thật Tề Ninh nói không sai, ký ức về hôn lễ rất trân quý, đặc biệt là của bọn họ.

Rất nhiều năm sau, cô đã không còn nhớ hình dáng chiếc áo cưới mà Tề Trình thiết kế cho cô như thế nào, nhưng lại vẫn nhớ như in ánh mắt hai người nhìn nhau trong giây phút Tề Trình chỉ nhìn thoáng qua đã đoán ra được cổ tay cô.

Cùng với vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Tề Trình khi hai người cùng ngồi vào xe hoa.

2.

Tề Trình sợ ma.

Không biết tại sao trong tất cả các tài liệu giới thiệu về bút danh Trừng Ất anh đều cố ý chú thích thêm điều này.

Một ngày mùa hè sau khi hai người đã tổ chức hôn lễ, Trì Trĩ Hàm lật tung chồng đĩa phim cũ, muốn cùng Tề Trình xem một vài bộ phim kinh dị mà trước đây không dám xem một mình.

Phim mà cô chọn là một bộ phim kinh dị không hấp dẫn lắm, thậm chí lúc Tề Trình xem đoạn giới thiệu đầu phim còn cảm thấy khá văn nghệ.

“Em vẫn luôn muốn xem bộ này.” Bài hát mở đầu phim vang lên, Trì Trĩ Hàm nhấn nút tạm dừng, vội vàng bày ra tư thế tiêu chuẩn để xem phim kinh dị, để cho Tề Trình ôm cô từ sau lưng, cô thì nắm tay Tề Trình để có thể đưa lên che mắt lại bất cứ lúc nào.

“Phim năm 2001, hình như em rất thích xem mấy bộ phim cũ.” Tề Trình bị cái bộ dạng bày trận của cô làm cho bật cười, xoa xoa mặt cô.

“Em thích các cô gái có vóc dáng như vậy.” Trì Trĩ Hàm đưa tay ước chừng: “Cao thế này! Gầy thế này!”

Tiếc là cô lại vừa nhỏ vừa lùn.

Tề Trình không tiếp lời, chỉ là khóe miệng bắt đầu không giấu được ý cười.

Tất cả đều rất đẹp, bộ phim này được dịch tên là The Thers – hòn đảo kinh hồn, ngoại trừ phần mở đầu mờ mịt khói sương với căn nhà cũ kĩ u ám thì cả âm nhạc lẫn hình ảnh đều rất đẹp.

Một mỹ nhân tóc vàng với sắc mặt tái nhợt trong chiếc váy dài phục cổ từ thời chiến tranh thế giới thứ hai, hai đứa bé cũng có sắc mặt tái nhợt như thế, và một căn nhà kiểu Âu cũ kĩ quanh năm chìm trong sương mù.

Bối cảnh phục cổ phức tạp nhưng quả thật rất đẹp, rất phù hợp với thẩm mỹ của Tề Trình.

Ngay từ đầu Trì Trĩ Hàm đã bị mấy cảnh tượng kinh dị dọa cho hết hồn, Tề Trình lại vẫn còn rất ung dung, sự chú ý của anh cũng không đặt trên người Trì Trĩ Hàm, những cảnh tượng kinh dị trong phim đều là do hiệu ứng hình ảnh kết hợp với âm thanh tạo ra, không gây tác động gì đối với anh, cho nên khi Trì Trĩ Hàm thét chói tai, anh ở sau lưng cô cười cười.

Thêm mấy lần nữa, đoán chừng là Trì Trĩ Hàm đã bị sợ tới choáng váng, nắm chặt cánh tay Tề Trình không nói tiếng nào nữa, mà Tề Trình cũng bắt đầu chú ý đến tình tiết phim đang dần bước đến đoạn gay cấn.

Đây là câu chuyện về một người mẹ ở trong ngôi nhà cũ kĩ u ám, cùng hai đứa con chờ ba chiến thắng trở về sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc.

Hai đứa bé mắc căn bệnh lạ không thể gặp ánh sáng mặt trời, rèm cửa sổ trong nhà kéo kín mít quanh năm, trong phòng tối om u ám, người mẹ vì áp lực quá lớn mà tâm thần có phần không ổn định, toàn bộ hy vọng của họ gửi gắm trên người người ba có lẽ sẽ không bao giờ trở về, kỳ dị là ở chỗ bọn họ không bao giờ bước chân ra khỏi cửa. Ba người làm trong nhà thường xuyên xì xào bàn tán, ánh mắt lộ ra vẻ ác ý, từ đầu tới cuối Trì Trĩ Hàm đều lo lắng ba người làm trông không giống người tốt kia sẽ làm tổn thương người phụ nữ và hai đứa bé kia, Tề Trình thì không hiểu sao bắt đầu cảm thấy tóc gáy dựng đứng.

Loại cảm giác này kéo dài mãi cho tới khi bộ phim kết thúc, lộ ra ba cái bia mộ, chỉ ra rằng người phụ nữ và hai đứa bé kia đã chết trong căn nhà cũ kĩ từ lâu thì anh mới có đáp án.

Trì Trĩ Hàm chậm chạp lại chỉ “a” một tiếng, trên mặt là cái biểu cảm ‘thì ra là như thế’.

“Em đi cắt bưởi làm trà bưởi, sau đó chúng ta xem thêm một bộ nữa đi.” Bài hát cuối phim vẫn chưa kết thúc, cô đã phấn khích đứng lên.



Để lại Tề Trình vẫn còn ngồi im trên thảm với sống lưng cứng đờ.

Người mẹ trong phim vì bảo vệ con mình, bảo vệ gia đình mà cố chấp muốn đợi đến khi chồng trở về, cùng với căn nhà u ám kia đều hết sức quen thuộc, giống hệt với căn nhà lớn trước khi Trì Trĩ Hàm xuất hiện.

Quá âm u.

“… Em không cảm thấy bộ phim vừa rồi rất đáng sợ sao?” Tề Trình xoay người, sắc mặt cũng trắng bệch.

Trì Trĩ Hàm đang rửa quả bưởi, dừng động tác lại suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Không đáng sợ mà…”

“…” Tề Trình ngồi trên thảm mấp máy môi.

“Không biết có còn phần sau hay không.” Trì Trĩ Hàm liếc mắt nhìn lên màn hình vẫn đang hiện tên các diễn viên trong phim, hơi tò mò.

“…” Tề Trình đứng lên, đi tới trước mặt Trì Trĩ Hàm: “Để anh cắt bưởi giúp em.”

“Sao anh lại đổ mồ hôi thế?” Đến gần mới phát hiện ra sắc mặt Tề Trình trắng bệch, trên trán lại lấm tấm mồ hôi lạnh.

Một năm nay anh khỏe hơn rất nhiều, đã hoàn toàn ngừng thuốc, ở trong đám đông không quá lâu và không bị nhìn chằm chằm thì sẽ không sao.

Hôm nay anh lại đột nhiên đổ mồ hôi lạnh như vậy khiến Trì Trĩ Hàm quên sạch cả phim lẫn bưởi.

“Em đi lấy điện thoại đo nhịp tim cho anh, anh đừng có động đậy.” Trì Trĩ Hàm phản ứng rất nhanh, xoay người chạy đi.

Trên màn ảnh còn chưa phát hết tên diễn viên thì lại đột nhiên vang lên một hồi âm thanh kinh dị, Tề Trình túm luôn áo Trì Trĩ Hàm.

“…” Trì Trĩ Hàm khó hiểu quay đầu lại, thấy Tề Trình mặt trắng bệch nhìn cô, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Giọng cô bắt đầu run lên, trong đầu ong ong.

Chẳng lẽ là bệnh tái phát sao, giữa lúc cô cho rằng anh đã sắp hoàn toàn khỏi hẳn.

“… Anh không sao.” Tề Trình lại do dự một lúc: “Anh chỉ hơi sợ.”

“Hở?” Trì Trĩ Hàm không phản ứng kịp.

Rốt cuộc bài hát cuối phim cũng kết thúc, thật sự có phần sau mà Trì Trĩ Hàm tò mò, khuôn mặt một người phụ nữ già nua xuất hiện giữa màn ảnh, đi kèm với giọng nói cũng già nua nhờ hiệu ứng âm thanh.

Tề Trình cắn răng, muốn nhịn nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được.

“Tắt đi giúp anh…” Anh chỉ chỉ lên màn ảnh.



“Anh sợ phim kinh dị sao?” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng hiểu ra, cầm lấy điều khiển từ xa bấm tắt nguồn.

Sắc mặt Tề Trình khá hơn một chút, anh mím môi đứng bất động.

“Phim này… không đáng sợ mà.” Trì Trĩ Hàm có phần không hiểu nổi.

Tề Trình không nói lời nào.

“Nào, ôm một cái.” Trì Trĩ Hàm cười ôm lấy anh, vỗ vỗ hai cái, bị anh chọc cho bật cười: “Em cũng bị dọa cho sợ muốn chết, còn tưởng là bệnh của anh bỗng dưng tái phát.”

“Anh cũng suýt bị dọa cho sợ muốn chết.” Tề Trình chôn đầu trong cổ cô vô cùng đáng thương.

“Rốt cuộc thì có chỗ nào đáng sợ chứ?” Trì Trĩ Hàm vẫn không hiểu nổi, không phải phần lớn các bộ phim kinh dị đều như thế cả sao, thần thần quỷ quỷ, đánh vào thị giác, sau đó cho ra một cái kết rợn cả tóc gáy.

“Căn nhà đó.” Giọng Tề Trình rầu rĩ.

“…” Trì Trĩ Hàm sửng sốt một lát, trong lòng lờ mờ hiểu ra: “Rèm cửa sổ và sương mù?”

Tề Trình không trả lời, chỉ ôm chặt hơn chút nữa.

“… Không phải là anh nghĩ tới bản thân đấy chứ.” Trì Trĩ Hàm tâm tình phức tạp, vừa hơi đau lòng lại vừa thấy buồn cười: “Anh sợ mình sẽ biến thành như vậy sao?”

Anh sợ rằng nếu như lúc trước anh thật sự tự sát trong căn nhà này thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong như người mẹ và hai đứa bé kia sao…

“… Trước kia.” Chính anh cũng cảm thấy hơi mất mặt, buông Trì Trĩ Hàm ra, bắt đầu cắt bưởi.

Sau khi cưới, đèn trong bếp đã được đổi lại, để tiện cho việc thái đồ ăn, bên trên vị trí đặt thớt có lắp thêm một ngọn đèn treo.

Tề Trình cúi đầu chăm chú cắt bưởi, tai hơi ửng đỏ, bởi vì thẹn thùng nên môi mím chặt lại, dưới ngọn đèn treo màu vàng cam ấm áp, mái tóc ngắn mới cắt của anh trông lấp la lấp lánh.

Trì Trĩ Hàm nhịn không được nhón chân lên xoa xoa tóc anh, Tề Trình hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu đừng lộn xộn.

“Vậy lát nữa không xem phim kinh dị nữa.” Bị dáng vẻ mất tự nhiên của anh làm cho hơi đau lòng, giọng Trì Trĩ Hàm mềm nhũn.

“Ừ.” Tề Trình đáp lại một tiếng, lại không nói gì nữa.

“Sợ ma cũng không có gì mất mặt…” Trì Trĩ Hàm cảm thấy dáng vẻ vừa dỗi lại vừa mất tự nhiên như vậy của anh rất đáng yêu, nhịn không được lại đi xoa xoa tóc anh.

“… Anh không sợ ma.” Tề Trình phản bác lại, buông bưởi xuống, khom người để Trì Trĩ Hàm có thể dễ xoa đầu anh hơn một chút.

“À.” Tóc Tề Trình rất mềm, cắt ngắn rồi sờ vào có cảm giác rất dễ chịu, Trì Trĩ Hàm nghịch vui quá, chỉ trả lời qua quýt.

“Bộ phim đó… nghĩ kĩ thấy rất đáng sợ.” Bởi vì mất tự nhiên nên âm cuối trong lời Tề Trình rất ngắn, dịu dàng khe khẽ nhưng lại có phần oan ức: “Bọn họ đã tự sát trong lúc chờ người ba trở về, nhưng mà hai đứa bé không thể tự sát được, cho nên chỉ có thể là người mẹ giết con mình, sau đó thì tự sát.”

“…” Trì Trĩ Hàm xem phim sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bị anh nhắc nhở thì mới sửng sốt một lúc.

“Người mẹ trong phim có chút vấn đề về thần kinh nhưng rất yêu con mình, trong lúc tuyệt vọng bà ấy đã nói nếu như có chuyện thì người chết trước cũng phải là bà ấy. Nhưng mà lúc phát bệnh thần kinh, nghe được tiếng hít thở của đứa con trai bé nghịch ngợm đã khiến bà ấy nổi cơn cuồng loạn, tìm cách để bọn trẻ không hít thở được nữa, vẻ mặt của hai đứa bé lúc đó đã nói rõ rằng bọn chúng bị chết vì ngạt thở.” Tề Trình tiếp tục phân tích.

“…” Trì Trĩ Hàm cũng bắt đầu cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

“Cho nên chắc hẳn là dưới tình huống không chờ được chồng trở về, người phụ nữ kia đã tuyệt vọng, khiến hai đứa con mình ngạt thở mà chết, sau đó thì tự sát.” Tề Trình quay sang nhìn cô, hỏi: “Em cảm thấy tại sao bà ấy lại tuyệt vọng?”

“…” Trì Trĩ Hàm bị màn phân tích của anh làm cho sống lưng lạnh buốt, đôi mắt vốn đã không nhỏ lại càng trừng lớn hơn: “Anh câm miệng!”

Cô chẳng qua chỉ xem phim một cách hời hợt, phần đầu hiệu ứng âm thanh và hình ảnh còn có thể dọa cho cô sợ hết hồn, nhưng sang đến đoạn sau thì Tề Trình ôm cô chặt cứng nên thật ra cô cũng chẳng xem nghiêm túc cho lắm.

Kết quả là bị màn phân tích của anh dọa cho rợn cả tóc gáy.

“… Cho nên bộ phim này rất đáng sợ.” Tề Trình ra kết luận: “Không phải là anh sợ ma.”

“… Tại sao anh xem phim kinh dị mà cứ phải nghiêm túc như vậy.” Trì Trĩ Hàm càng nghĩ lại càng sợ, dứt khoát ôm lấy Tề Trình quấn quanh người anh.

“Manh mối rất rõ ràng mà…” Tề Trình có chút buồn bực: “Nếu em nghe kĩ những chuyện mà bọn họ cho là ma quỷ thì em sẽ thấy thật ra đều là những chuyện sinh hoạt hằng ngày, nếu xem lại bộ phim này lần nữa thì hẳn là ngay từ đầu phim đã thấy rất đáng sợ rồi.”



Mấy cái câu thoại mơ hồ không rõ, ngay cả nhóm làm phụ đề cũng lười dịch kia…

Rõ ràng cái con khỉ ấy…

“Sau này chúng ta đừng có xem phim kinh dị nữa.” Trì Trĩ Hàm có kết luận, cô quá đơn thuần, xem phim chẳng qua cũng chỉ là xem hiệu ứng mà thôi, Tề Trình thì khác, anh xem gì cũng quá nghiêm túc.

Phim kinh dị thế này là thứ không nên phân tích sâu xa, vẫn nên… bỏ đi.

“Ừ…” Tề Trình không hề thắc mắc gì, thật ra vừa rồi anh còn định nói khóa tủ nhà bọn họ hình như là cùng kiểu với cái ở trong phim, nói cho cùng thì thẩm mỹ của anh cũng khá tương đồng với thẩm mỹ trong bộ phim này, chất liệu hoa văn màu sắc của rèm cửa sổ cũng không khác là bao…

Nói ra thì hẳn là đêm nay Trì Trĩ Hàm sẽ không ngủ được.



Đương nhiên là cho dù không nói thì đến đêm Trì Trĩ Hàm cũng vẫn sợ…

“… Dẫn em đi nhà vệ sinh.” Hai giờ sáng, Trì Trĩ Hàm bật đèn lên, mơ mơ màng màng đánh thức Tề Trình dậy: “Em sợ.”

“Ừ.” Tề Trình ngủ không sâu, thật ra thì cũng chỉ vừa mới bắt đầu ngủ.

Hai người đều híp mắt gật gà gật gù đi tới nhà vệ sinh, trước khi cởi quần Trì Trĩ Hàm ra dấu xoay người với Tề Trình.

“Sợ lắm sao?” Tề Trình xoay người xong cũng có phần hối hận, đáng lẽ anh không nên phân tích cặn kẽ như vậy.

“Vừa rồi gặp ác mộng.” Trì Trĩ Hàm rất buồn ngủ, vì vừa mới tỉnh giấc nên giọng còn hơi khàn, vừa mềm nhũn lại vừa có vẻ nũng nịu.

“Được rồi.” Trì Trĩ Hàm nhắm mắt đi tới sau lưng Tề Trình, ôm lấy anh rồi lại bắt đầu gà gật.

Cô rất ít khi bị dọa sợ tới mức đó, trước khi đi ngủ còn không cam lòng hỏi anh tại sao người mẹ kia lại tuyệt vọng tới mức giết chết cả con mình như vậy.

“Sau này không xem phim kinh dị nữa.” Tề Trình ôm lấy Trì Trĩ Hàm đã buồn ngủ ríu cả mắt: “Anh sợ ma.”

“Ừ.” Trì Trĩ Hàm tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tề Trình, trước khi tiến vào mộng đẹp còn xoa đầu Tề Trình một cái: “Vậy chúng ta không xem nữa.”

“Ừ.” Tề Trình mỉm cười.

Từ đó về sau, trong hồ sơ của Trừng Ất luôn chú thích rõ là anh sợ ma.

Dù mấy năm sau, bọn họ đã có con, thì lúc kể chuyện cổ tích cho con trước khi ngủ, Trì Trĩ Hàm cũng vẫn không quên nhắc nhở đứa bé bướng bỉnh nhà mình rằng: “Không được để ba con kể chuyện ma, ba con sợ ma.”

Lúc đó, Tề Trình cũng sẽ mỉm cười.

Ấm áp, hạnh phúc.