Này, Cái Muôi Của Em

Chương 79




Lần họp báo này rất thành công, còn vang dội hơn cả lần trước của Trì Trĩ Hàm.

Tuy rằng giá cổ phiếu không lập tức tăng lên, nhưng tập đoàn cũng không vì bệnh tình của Tề Trình mà gặp tổn thất quá lớn, ngược lại còn nhờ độ nóng của làn sóng này và hình tượng ôn hòa chân thành của Tề Trình mà đã tăng thêm không ít hiệu quả quảng cáo cho sản phẩm mới đưa ra thị trường, sau khi cổ đông nhận được giấy chứng nhận từ phía bác sĩ thì rốt cuộc cũng không còn ai chất vấn về di chúc của ông nội Tề nữa.

Rốt cuộc nỗi lo lắng vẫn luôn cố giấu kín của nhà họ Tề cũng hoàn toàn được giải quyết, toàn bộ mọi chuyện đều chấm dứt bằng một phương thức mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

“Qua đợt này là có thể ngừng uống tất cả các loại thuốc liên quan đến chứng uất ức rồi.” Bác sĩ Triệu gỡ kính lão xuống: “Sau này bác sĩ chủ trị sẽ đổi thành lão Lý, bên phía chú chỉ cần hằng tháng đến kiểm tra lại đúng lịch là được rồi.”

“Máy theo dõi phải đeo thêm nửa năm nữa, nhưng mà tự cháu cũng thường xuyên tự ý tháo xuống rồi, chú cảm thấy tác dụng của thứ này cũng không lớn lắm.” Bác sĩ Triệu híp mắt liếc Tề Trình một cái, tiếp tục lải nhải: “Về mặt điều trị bằng việc gây kích thích thì cuộc họp báo cũng không tính là rất thành công, may mà cháu đã cầu hôn trước đó một ngày.”

Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên.

“Về sau sẽ căn cứ vào tình trạng sức khỏe của cháu để sắp xếp phương án điều trị tương ứng, nhưng cá nhân chú cảm thấy cháu đã khỏi hẳn rồi.”

Tề Trình ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt già nhưng chẳng chịu đứng đắn của bác sĩ Triệu thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán.

“Cháu là bệnh nhân của chú, nhưng trong lòng cháu và chú đều biết rõ rằng, thật ra cháu cũng là người học trò mà chú tâm đắc nhất.” Bác sĩ Triệu nhìn Tề Trình, đáy mắt thấp thoáng ánh nước: “Cháu mất đi khát vọng sống sót, chú là người đầu tiên biết đến, tìm Tiểu Trì tham gia vào quá trình điều trị là đi ngược lại lương tâm mà cũng trái với y đức, nhưng cháu cũng biết đấy, thật ra lúc đó chú cũng không hy vọng vào phương án này lắm, chỉ là vì…”

“Sự quan tâm cuối cùng trước lúc lâm chung.” Tề Trình cười, nói ra những chữ bác sĩ Triệu không cách nào nói được thành lời: “Cháu vẫn luôn biết rõ.”

Đương nhiên là anh biết.

Trước khi Trì Trĩ Hàm đến, anh biết các số liệu kiểm tra của mình đã gần đạt giá trị tới hạn, cho nên anh cả của anh vẫn luôn có ý đồ gây mê cho anh rồi đưa anh ra nước ngoài, ngay cả người cho rằng lúc đó anh chỉ mắc chứng sợ giao tiếp như Tề Ninh cũng cảm giác được tình huống của anh không ổn.

Bác sĩ Triệu muốn giúp anh vẽ xong cuốn truyện cuối cùng, đề nghị Tề Ninh mời đầu bếp tới sống ở bên đối diện, vốn là hy vọng đoạn đường cuối cùng của anh sẽ không quá mức cô đơn.

Anh đều biết rõ.

Bên cạnh anh đầy những tấm lòng tốt đẹp, lúc anh sinh bệnh, những tấm lòng này sẽ khiến anh cảm thấy áp lực tới mức nghẹt thở, anh từng bài xích, cũng từng vì không có sức lực gắng gượng mà buông tay.

Mãi cho tới lúc gặp được Trì Trĩ Hàm.

Mãi cho đến khi cô mộng du, dựng thẳng ngón trỏ trước ống kính camera thở dài một tiếng, những lời mỉa mai cô thốt ra lúc đó đều là những lời đã nằm trong đáy lòng anh nhưng lại không có sức lực mà thốt ra.

“Trời không tuyệt đường sống của ai.” Bác sĩ Triệu cảm khái, ông đã hành nghề y nhiều năm, biết rằng trên thế gian này có rất nhiều bệnh, việc mà bác sĩ có thể làm chỉ là cố gắng hết sức.

Nhưng nhiều năm như vậy rồi, ông cũng đã từng nhìn thấy nhiều kỳ tích.

Những người giống như Tề Trình, hoặc thậm chí là bệnh còn nghiêm trọng hơn cả anh, nhưng cuối cùng lại có thể dựa vào chính bản thân mình mà vượt qua.

Những lúc làm bác sĩ cũng không cách nào xoay chuyển được trời đất, trong lòng ông cũng mong ngóng ý trời.

“Cháu thật sự đã khỏi hẳn rồi.” Bác sĩ Triệu vỗ vỗ bả vai Tề Trình, không nhìn đến Trì Trĩ Hàm ngồi bên cạnh đã đổi sắc mặt: “Đã gần bốn tháng cháu không hề gặp ảo giác, cháu biết rõ nên làm thế nào để vượt qua các phản ứng do tiếp xúc da thịt, cảm giác buồn nôn đổ mồ hôi lạnh không hít thở nổi khi đứng nơi đông người, thậm chí cháu còn có thể đề ra phương án còn phù hợp với chính cháu hơn cả phương án của chú.”

“Phương án của chú, nhưng quyền lựa chọn nằm trong tay cháu, bởi vì trong cảm nhận của chú, cháu đã là người bình thường.” Bác sĩ Triệu cúi đầu cười cười: “Chỉ đáng tiếc là phương án của cháu vĩnh viễn không thể làm lại.”

Người giống như Trì Trĩ Hàm, ông dốc hết sức cũng chỉ có thể tìm được một người.

“Cháu vẫn luôn rất may mắn.” Tề Trình vươn tay ra, cầm tay bác sĩ Triệu, mỉm cười, chính thức bắt tay nói lời cảm ơn như những người bình thường.

Có thể gặp được bác sĩ Triệu, có thể có một gia đình như vậy, có thể để anh đợi được Trì Trĩ Hàm.

Phương án của anh không thể làm lại.

Nhưng anh muốn nghĩ cách đáp trả lại sự may mắn đó.

***

Sau khi bác sĩ Triệu ra về, Trì Trĩ Hàm im lặng một hồi lâu.

Cô im lặng nấu cơm với thái độ vô cùng khác thường, lúc ăn cơm cũng không để ý đến sự cân đối trong việc ăn uống của Tề Trình, ngây người ăn xong phần mình, sau đó chờ Tề Trình ăn xong rồi thu dọn bát đũa đi rửa.

Tề Trình cũng rất yên tĩnh.

Dáng vẻ áy náy giống như đã làm sai việc gì đó.

Anh vẫn đứng bên cạnh Trì Trĩ Hàm nhìn cô nấu cơm, nhìn cô rửa bát, cũng không tới gần thêm một bước, dù rằng anh cảm thấy trong cuộc sống sau này, hai việc rửa rau và rửa bát nên do anh làm.

Sức ăn của hai người bọn họ cũng không quá lớn, hai đĩa đồ ăn mặn một bát canh hai bát cơm, chẳng mấy chốc đã rửa xong.

Trì Trĩ Hàm tắt vòi nước, lau khô tay, xoay người.

Không nhìn Tề Trình, chỉ cúi đầu chậm rãi bước tới trước mặt anh, ôm lấy anh.

“Thật xin lỗi.” Tề Trình nói rất nhẹ, dán sát lỗ tai cô.

Người nhà bọn họ, bác sĩ Triệu và thậm chí là cả bác sĩ Lý, bởi vì đứng ở góc độ muốn quan tâm tới anh trong khoảng thời gian cuối cùng của sinh mạng mà đã dùng tiền, thậm chí còn dùng cả thỏa thuận để ép buộc cô.

Còn anh, vào lúc không rảnh mà để ý đến, vẫn luôn biết điều đó.

Nhưng lại ngầm đồng ý.

Bởi vì anh cũng từng ích kỷ, cảm thấy mình đã không thể nào chữa được nữa, nếu đến lúc chết mà ở bên đối diện vẫn có một người sống ở đó thì cũng coi như một niềm an ủi.

Cho dù anh nhanh chóng nhận ra được điều đó không ổn, vội vã muốn ký với Trì Trĩ Hàm một bản thỏa thuận khác, nhưng dù sao thì trước lúc nhận ra, anh cũng đã ngầm đồng ý.

Bọn họ đã chọn một cô bé mồ côi bị người nhà vứt bỏ, một cô bé mồ côi vì sống sót mà nỗ lực kiếm tiền, thế nhưng vẫn kiên trì với quan điểm sống của mình.

Vì tìm cô bé mồ côi này mà bác sĩ Triệu còn đi lật lại kho bệnh án cũ của mình.

Thứ mà ông ấy nhìn trúng cũng chỉ là tinh thần lạc quan vui tươi cởi mở và hoàn cảnh bơ vơ không nơi nương tựa của cô.

“Thật xin lỗi.” Anh nói thêm một lần nữa, trái tim bắt đầu nhói đau.

Anh biết áp lực của cô quá lớn, cho nên lúc mới chuyển đến bên đối diện, gần như cứ vài ba đêm thì cô sẽ mộng du một lần.

Anh cũng biết Tề Ninh uy hiếp cô, còn biết anh rể anh có thể vì Tề Ninh mà làm ra được những chuyện thế nào.

Thậm chí người nhà bọn họ còn trơ tráo tới mức lợi dụng cả mẹ Trì Trĩ Hàm.

Anh đều biết rõ, thế nhưng việc anh có thể làm lại chỉ là gật gật camera hai cái để nói rõ buổi tối mình muốn ăn thịt lợn hay thịt bò.

“Chút quan tâm cuối cùng trước lúc lâm chung…” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm truyền ra từ trong ngực anh, nghẹn ngào, run run: “Rõ ràng bác sĩ Triệu nói với em rằng khả năng anh được chữa khỏi là 40%.”



Tề Trình nhắm mắt, vỗ vỗ lưng cô.

“… Sẽ tái phát sao?” Cô gái trong lòng anh ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn nghẹn ngào nhưng lại cắn môi hỏi rất nghiêm túc.

“Anh cảm thấy là sẽ không đâu.” Tề Trình đối diện với cô, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn cô chăm chú.

Anh đã khỏi hẳn rồi.

Anh biết vấn đề của mình ở đâu, cũng không nghĩ đến chuyện giải quyết vấn đề, chỉ vì cô mà nỗ lực thử bước đi trên con đường này, từng chút từng chút một, anh đã dần khỏi.

Một cách rõ ràng, thậm chí là có thể vẽ ra một con đường hoàn chỉnh.

Vấn đề của anh nằm ở chứng sợ giao tiếp, năm mười mấy tuổi anh vì nghĩ đến mẹ mà trong lòng cũng tin rằng gả cho nhà họ Tề có nghĩa là người anh yêu sẽ ra đi trước tuổi 35.

Khi đó, anh cảm thấy cái tuổi 35 này xa xôi như thể cả đời cũng không chạm tới được.

Bọn họ đều nói anh thầm mến cô gái kia.

Nhưng đối với anh, càng chấn động hơn là việc cô gái tốt đẹp anh thầm mến lại đứng trước mặt bạn bè nói ra những lời mà mỗi câu mỗi từ đều gắn lưỡi dao, lời nói độc ác tới mức khiến anh hoài nghi cái từ “tốt đẹp” này.

Chắc hẳn là từ cái khoảnh khắc đó anh đã bắt đầu nghi ngờ lòng người, bởi vì nghi ngờ, cho nên anh bắt đầu bài xích việc ba ép anh đến trường.

Đây là nguyên nhân gây bệnh.

Không liên quan tới việc thầm mến.

Đó chỉ là lần đầu tiên trong cuộc đời anh sinh ra sự ngờ vực đối với lòng người.

Anh thuở còn non trẻ đâu có ngờ được rằng, loại cảm xúc này sẽ kéo dài dằng dặc tới mười năm, cuối cùng khiến cho gia đình anh tan vỡ.

“Thực ra ban đầu lúc chị anh ỷ mạnh hiếp yếu, em không hề bài xích. Bởi vì từ đầu tới cuối chị ấy đều dựa theo hợp đồng, mà em thì chưa xem qua hợp đồng, thường thường chỉ cần Lâm Kinh Vũ đồng ý thì em sẽ ký tên.” Trì Trĩ Hàm vẫn là cái dáng vẻ anh quen thuộc, lúc nhạy cảm thì sẽ giả ngu, lúc xung đột lợi ích thì sẽ giả vờ như mình không hiểu gì: “Chị ấy trả tiền lương rất cao, phúc lợi khi làm đầu bếp cho nhà họ Tề rất tốt. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó Tề Ninh mà nói tất cả mọi chuyện cho em biết, nói với em rằng nấu cơm cho anh chỉ là sự chăm sóc cuối cùng trước lúc anh lâm chung thì có lẽ em vẫn sẽ ký tên.”

“Cho nên cho dù thái độ ban đầu của bọn anh thế nào thì với cái giá mà Tề Ninh đưa ra, em đều sẽ nhận.”

May mà không ai nói thẳng ra rằng đây chỉ là chút quan tâm chăm sóc cuối đời.

Nếu không có lẽ cô đã chẳng có dũng khí mà đi bắt chuyện với Tề Trình.

“Thật may mắn…” Trì Trĩ Hàm nghĩ lại mà sợ, càng ôm anh chặt hơn.

Cho nên, thật sự không có gì đáng để xin lỗi cả.

Đã rất lâu rồi cô không mộng du, cũng rất lâu rất lâu rồi cô không còn rơi vào trạng thái trong lòng muốn khóc nhưng cả người lại cứ muốn cười.

Nguyên nhân khiến Tề Trình giữ cô lại, có chút lưu luyến đối với nhân thế chính là cảm thấy cô có dấu hiệu sắp lâm vào chứng uất ức.

Anh biết rõ sự khổ sở của chứng uất ức, cho nên đã quyết định trước lúc ra đi sẽ dùng những kiến thức anh học được trong mười năm qua để dùng lên người cô.

“Thật may…” Âm cuối bị Tề Trình chiếm đoạt, anh cởi máy theo dõi xuống, khóe mắt đỏ ửng, anh và cô, giữa những câu từ lôi thôi vướng víu đó, lại một lần nữa xác nhận rằng, bọn họ là không thể thay thế.

***

Lúc bác sĩ Lý làm kiểm tra sức sống của t*ng trùng thì bĩu bĩu môi với Trì Trĩ Hàm: “Cô sang bên đối diện một chuyến, thiết bị và bác sĩ đều ở đó rồi, coi như kiểm tra sức khỏe.”



“Tại sao trong nhà anh còn có cả mấy thứ để kiểm tra phụ khoa nữa?” Trước khi đi, Trì Trĩ Hàm nhéo thắt lưng Tề Trình một cái.

“Trước kia anh luôn nghi ngờ rằng…” Tề Trình cũng đè thấp giọng: “… ông nội có thể sẽ mua cho anh một cô vợ người Việt.”

“…” Trì Trĩ Hàm cảm thấy cô không tiếp lời nổi.

“Ông muốn anh có thể để lại đời sau, lại sợ càng trao đổi thì sẽ càng hỏng bét, cho nên sẽ tìm một người không thể trao đổi được với anh.” Tề Trình chớp mắt với cô: “Cho nên anh còn cố ý học tiếng Việt.”



“Em cảm thấy em không hiểu chút nào về anh hết.” Trước khi đi sang bên đối diện, Trì Trĩ Hàm u oán nhìn anh một cái.

Lúc đó Tề Trình đang cầm cốc giấy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

Bác sĩ Lý ngẩng đầu lên giữa một đống thiết bị: “Hay là để Tiểu Trì và cậu cùng vào nhà vệ sinh, như vậy có phải sẽ nhanh hơn một chút không?”

Một giây trước khi Tề Trình định gật đầu, Trì Trĩ Hàm dùng tốc độ chạy đua 100 m để vọt sang bên đối diện.

Sau đó điện thoại vang lên.

“Anh không có cách nào đo được.” Giọng của Tề Trình hết sức ảo não.

“…” Trì Trĩ Hàm thở dốc, cô vừa chạy đến nơi, hiện giờ đang đứng trước giường kiểm tra phụ khoa.

“Video mà bác sĩ Lý đưa cho anh hoàn toàn…” Giọng Tề Trình thấp xuống, lỗ tai Trì Trĩ Hàm đỏ tới mức muốn rỉ máu.



“Bác sĩ…” Trì Trĩ Hàm cắn răng, nhìn vị bác sĩ phụ sản lạ mặt: “Ngài có thể cho tôi mười phút không? Tôi sẽ lập tức quay lại?”

“Được, cô uống nhiều nước vào.” Bác sĩ phụ sản khoát khoát tay: “Nếu chưa kết hôn thì không thể đi quá giới hạn đâu đấy.”



Trì Trĩ Hàm rít gào trong bụng, nhìn cuộc điện thoại vẫn còn tiếp diễn.

“Hình như anh… có thể rồi.” Giọng nói của Tề Trình ở đầu bên kia hơi khàn.

“… Có thể cái gì?” Bởi vì giọng nói khàn khàn của Tề Trình mà Trì Trĩ Hàm nuốt nước miếng một cái, đi vào trong phòng đóng cửa lại, bởi vì chỉ có một mình nên lại có thêm dũng khí.

“…” Tề Trình chỉ để lại cho cô tiếng hít thở.

“… Rốt cuộc đàn ông phải làm kiểm tra thế nào?” Trì Trĩ Hàm vô cùng thuần khiết, nhớ tới cái cốc giấy Tề Trình cầm trước khi vào nhà vệ sinh: “Anh lấy cốc giấy đi vào làm cái gì?”

“…” Tiếng hít thở ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở nên lớn hơn, Tề Trình vẫn không nói chuyện.

“… Thật sự phải tự mình động thủ?” Thật ra Trì Trĩ Hàm rất vô tội, trước đó, cô vẫn cho rằng cái gọi là kiểm tra sức sống gì đó là chuyện hết sức cao siêu, mãi cho tới khi nhìn thấy cái cốc giấy có vẻ đơn sơ kia, cộng thêm tiếng hít thở lúc này của Tề Trình.

“… Câm miệng.” Từ xưa tới giờ Tề Trình vẫn luôn rất ôn hòa, thế nhưng lúc này giọng nói lại mang theo lửa giận.

“… Em có thể xem mấy video mà bác sĩ Lý đưa cho anh không?” Hơn hết thảy là lòng hiếu kỳ, thật sự cô rất thích bắt nạt Tề Trình, đặc biệt là dưới tình huống này.

“Trì Trĩ Hàm…” Giọng Tề Trình khàn tới nỗi cô không kìm nổi khuôn mặt đang càng lúc càng đỏ hơn: “Trước kia anh cũng chưa nói, thật ra anh cũng thù rất dai.”



Hơi thở của Trì Trĩ Hàm nhanh hơn một chút.

“Thù cực kỳ dai…” Giọng Tề Trình càng khàn hơn: “Cho dù kết quả lần này thế nào thì anh cũng đã ghi thù rồi đấy.”



“Tôi xong rồi.” Trì Trĩ Hàm nhanh chóng cúp điện thoại, mỉm cười với bác sĩ phụ khoa.

Thỉnh thoảng cô sẽ quên mất.

Tề Trình đã ‘bẻ khóa’.

Cái loại ‘khóa’ bị bệnh mười năm nhưng vẫn có thể biểu đạt được hormone trong người mình một cách vô cùng chuẩn xác.

Cô cứ nhấp nhổm không yên cho tới khi tất cả các bác sĩ đều đã về hết, cô trở lại phòng Tề Trình, nhìn thấy ánh mắt anh.

“Bác sĩ Lý nói…” Tề Trình nhìn cô: “Sức sống vẫn không lý tưởng lắm.”

Trì Trĩ Hàm cũng không biết tại sao mình lại thở nhẹ ra một hơi.

“Nhưng mà có thể bỏ lệnh cấm rồi.” Tề Trình vẫn nhìn cô chằm chằm: “Hạn chế tần suất là được.”

“Tần suất gì cơ?” Trì Trĩ Hàm cảm thấy nóng quá.

“Một tuần hai lần?” Tề Trình đi tới, sờ lên vành tai hơi nóng của cô.

“Có được không?” Anh hỏi, đôi con ngươi màu hổ phách chậm rãi biến thành màu đen lấp lánh.

Trì Trĩ Hàm cảm thấy hít thở không thông, lại cảm giác được mình vừa gật đầu.

“Mặt em đỏ lắm…” Giọng Tề Trình nhanh chóng khàn đi, giống như mấy lần trước khi anh dọa rằng máy theo dõi sẽ phát nhạc.

“… Mặt anh cũng đỏ.” Trì Trĩ Hàm không cam lòng yếu thế đáp lại, sau đó lại có phần không rõ tại sao lúc này mà mình còn không chịu thua.

Tề Trình cười.

“Anh vẫn cho rằng đến lúc em mặc áo dây thì chắc là anh đã khỏe hẳn rồi.” Kết quả là phải đợi tới tận khi thu đã sang, anh mới chính thức được bãi bỏ lệnh cấm.

Khiến cô cả mùa hè này đều phải mặc áo phông quần dài đàng hoàng tử tế.

Trì Trĩ Hàm thở hơi gấp, cho dù đầu ngón tay lành lạnh của Tề Trình đụng đến nơi nào thì cũng khiến cô có cảm giác như anh đang châm lửa.

“Chúng ta phải tránh thai.” Giọng nói khàn khàn của Tề Trình mang theo hơi nóng khiến người ta đỏ mặt: “Nhưng mà anh còn chưa mua đồ tránh thai.”

Chân Trì Trĩ Hàm nhũn ra, theo bản năng ừ một tiếng.

Cảm giác được động tác của Tề Trình ngừng một chút, kéo ra một khoảng cách với cô.

Mặt anh cũng đỏ, khuôn mặt vốn trắng nõn nên sắc đỏ trông có vẻ diễm lệ. Đuôi mắt anh cũng hơi đỏ, Trì Trĩ Hàm từng thấy anh khóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nơi đó đỏ như vậy, theo bản năng cảm thấy xấu hổ.

“Ngày mai?” Tề Trình hỏi hết sức trịnh trọng.



Trì Trĩ Hàm ngơ ngẩn gật đầu, sau đó còn ngơ ngẩn bổ sung thêm: “Vậy ngày mai em mặc áo dây.”



Lúc Tề Trình ôm lấy cô cất tiếng cười bên cổ cô, thật ra cô vẫn còn chưa kịp định thần lại.

Cô cũng không quen với dáng vẻ có tính xâm lược như vậy của Tề Trình.

Nhưng vẫn bị sự trêu chọc của anh làm cho cả người ngứa ngáy.

Cô… đã từng là người được tìm tới để chăm sóc cho anh những ngày cuối đời…

Đối tượng được chăm sóc là Tề Trình.

Tổ hợp ngũ quan này ghép lại với nhau, chính là người đàn ông cho dù chỉ khẽ cười một chút đã khiến cô nhịn không được muốn móc tim móc phổi đưa cho anh.

Thật may mắn…