Này, Cái Muôi Của Em

Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng của Tề Trình vẫn hết sức dịu dàng.

Thấp thấp trầm trầm, âm cuối từng chữ đều khiến Trì Trĩ Hàm ngứa ngáy bên tai.

Tỉnh táo nghĩ lại, những chuyện khiến cô không khống chế được cảm xúc đều là chuyện rất nhỏ, chỉ là tất cả dồn lại một chỗ, lại gặp thời kỳ nhạy cảm do gần đây công việc của cô không thuận lợi.

Phần lớn các cặp trai gái yêu nhau sẽ gặp rất nhiều chuyện nhỏ.

Cô đã từng gặp rất nhiều cặp yêu nhau, bởi vì những chuyện vặt vãnh hằng ngày này, nói ra những lời vô tâm, cuối cùng thật sự làm tổn thương đối phương.

Bởi vì biết.

Cho nên càng cảm nhận rõ sự đáng quý của Tề Trình.

Nhất là sau khi phát hiện ra nếu không có Tề Trình, cô cũng sẽ đi theo con đường nói ra những lời vô tâm này, cũng sẽ tự tay đẩy tình yêu của mình vào con đường đổ lỗi rồi tra tấn lẫn nhau này.

May mắn là Tề Trình.

Cánh tay ôm cổ anh càng lúc càng chặt hơn, cuối cùng dứt khoát cọ lên người anh, đè sấp xuống ôm chặt.

Mùi thuốc trên người anh vẫn như vậy, nhàn nhạt, hơi đắng.

Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn rất thấp, trời đầu hạ, thế nhưng đầu ngón tay vẫn lành lạnh.

Anh rất dễ đổ mồ hôi, mặc dù không phải là mồ hôi lạnh, nhưng những lúc thẹn thùng, trán anh vẫn sẽ lấm tấm những giọt nước li ti đọng lại.

Anh đấu tranh với chứng uất ức mười năm, vào lúc chuẩn bị cáo biệt thế gian vẫn còn muốn sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống của cô.

Anh vì cô mà ra khỏi nhà, vì cô mà nhảy qua cửa sổ, vì cô mà cố nén chứng sợ giao tiếp mở camera ra.

Ở bệnh viện, vào lúc chính mình ốc không mang nổi mình ốc, nhịp tim đập kịch liệt, anh ngồi ở cạnh cửa, giúp cô chặn ánh đèn flash từ các phóng viên, giúp cô cản lại gã béo kia.

Anh luôn đặt cô ở vị trí số một, cho dù giận đến mức phá hư cửa, cho dù bị lời lẽ không có chừng mực của cô làm cho giận tới mức quyết định chia giường, thì lúc nói chuyện với cô anh vẫn rất dịu dàng, chuẩn bị miếng dán hạ sốt, túi giữ nhiệt, thậm chí nhìn không nổi dáng vẻ bất lực của cô, thở dài xong lại quay ngược trở lại ôm cô.

Anh thật sự rất rất tốt.

Người đàn ông mà cô yêu, tốt hơn phần đông mọi người trên thế giới này.

“Tề Trình…” Trì Trĩ Hàm lầu bà lầu bầu, lăn qua lăn lại như con giun, vươn móng vuốt phủ lên mặt Tề Trình: “Anh thật soái.”

“…” Tề Trình bị cô cọ cho nhấp nhổm không yên, lại vì ba chữ kia mà đỏ mặt.

“Em muốn ăn sủi cảo.” Cái người nằm sấp trên người anh lại bắt đầu thói quen cọ cọ.

“Anh đi đun.” Tề Trình đành cam chịu, xoa xoa đầu cô, ngồi dậy.

“Em còn muốn nước tương!” Móng vuốt của Trì Trĩ Hàm còn chưa rời khỏi mặt anh, vỗ vỗ, lại xoa xoa.

“… Anh không biết làm nước tương.” Tề Trình bắt lấy hai cái móng vuốt đang làm loạn: “Đừng có xoa, trên mặt anh có mồ hôi.”

“Mồ hôi cũng thơm!” Trì Trĩ Hàm rất cố chấp thể hiện lớp da mặt dày.

“…” Động tác của Tề Trình dừng lại, hơi hơi nhíu mày, kéo tay cô xuống, nhìn cô: “Vậy tại sao lại ghét anh?”



Trì Trĩ Hàm bị anh nhìn tới mức chỉ có thể chớp mắt.

“Em nói bốn lần.” Tề Trình vẫn rất nghiêm túc.

“…” Đây là từ từ rồi tính sổ đây, Trì Trĩ Hàm há hốc mồm: “… Em chỉ đang dỗi…”

“Dỗi cũng không được ghét anh.” Giọng Tề Trình vẫn rất nghiêm túc: “Lúc tức giận anh cũng đâu có ghét em.”



“Được…” Trì Trĩ Hàm gật đầu.

Rốt cuộc Tề Trình cũng cong cong khóe miệng, vò vò tóc cô: “Đun sủi cảo?”

“Ừ.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục gật đầu, lúc cãi nhau cũng không khóc, thế mà bị anh vò đầu hai cái mắt đã đỏ ửng.

“Em dạy anh làm nước tương?” Độ cong khóe miệng càng lớn hơn, con ngươi màu hổ phách lấy lại độ ấm quen thuộc.

“Được.” Trì Trĩ Hàm theo anh rời giường, cúi đầu, lại ngẩng đầu.

“Dép lê của em còn ở bên đối diện…” Cả quá trình cô còn chưa chạm chân xuống đất cơ đấy…

“Anh cõng em đi, đau bụng thì đừng đi chân trần.” Tề Trình xoay lưng lại, ngồi xổm xuống, hai tay đưa ra sau vẫy vẫy Trì Trĩ Hàm.

“… Có phải chúng ta làm hòa quá nhanh rồi không?” Cô ghé vào lưng Tề Trình, sai Tề Trình dùng kéo cắt hành tây, làm rất tự nhiên, tự nhiên tới mức cô gần như quên mất hơn mười phút trước bọn họ còn chẳng muốn mở miệng nói chuyện với nhau.

“Em còn muốn lâu thế nào nữa?” Tề Trình hỏi lại, cái kéo đang cắt hành tây lắc lắc hai cái.

“…” Trì Trĩ Hàm thức thời rụt cổ không dám hỏi lại.

“Vị đạo diễn kia…” Tề Trình vẫn đang cúi đầu: “… sau này sẽ còn tới nữa sao?”

“Ừ, anh ta là đạo diễn chính, hai tháng tới anh sẽ thường xuyên nhìn thấy anh ta.” Trì Trĩ Hàm trả lời vô cùng ngoan ngoãn.

Tề Trình hừ hừ.

“Lần sau anh ta mà ôm em thì em sẽ giãy ra.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục ngoan ngoãn.

Động tác trong tay Tề Trình ngừng một chút, lại hừ hừ một tiếng.

“Anh ta ăn nói kiểu như thế đấy, ở lâu anh sẽ phát hiện ra thật ra con người anh ta cũng không tệ, hơn nữa ngôn ngữ ống kính cũng rất cao siêu, cắt hành tây cũng có thể quay thành hiệu quả như nhà hàng Michelin.” Trì Trĩ Hàm ở sau lưng anh híp mắt cười.

“Tại sao anh lại phải ở lâu với anh ta?” Tề Trình khó chịu.

Im lặng một chút, lại tiếp tục khó chịu: “Truyện tranh của anh cũng rất cao siêu.”

“Ừ.” Lúm đồng tiền trên má Trì Trĩ Hàm đã sắp không thu lại được.

“Bán rất đắt.” Tề Trình lại bổ sung.

“Ừ.” Trì Trĩ Hàm gật đầu rất mạnh.

“Đừng có nhịn cười.” Tề Trình nhịn không được lấy hành lá vỗ vào đầu Trì Trĩ Hàm, lỗ tai hơi đỏ lên.

Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng bật cười thành tiếng, nhìn thấy lỗ tai Tề Trình hoàn toàn đỏ ửng, sau đó thấp giọng lầm bầm một câu tiếng địa phương: “Vừa khóc vừa cười, lão miêu thắt cổ.”

Bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Một người đàn ông ấm áp như vậy chắc chắn sẽ khỏe lại.

Trì Trĩ Hàm ôm lấy cổ anh, hạnh phúc tới mức sống mũi cũng cay cay.

***

Trong video mỹ thực này của Trì Trĩ Hàm, Tề Trình lại lần nữa cung cấp bản gốc tranh vẽ, lần này anh còn cho ra phiên ngoại bản Internet của truyện tranh, các công thức nấu ăn được dùng đều nằm trong video mỹ thực lần này của Trì Trĩ Hàm.

Cho nên Weibo của Trì Trĩ Hàm nổi sóng một phen.

Nếu lần trước, nhóm fan còn cảm thấy Trừng Ất và Trì Trĩ Hàm chỉ là quan hệ hợp tác thương mại thì lần này, đã có không ít người bắt đầu suy đoán quan hệ giữa nữ đầu bếp này và Trừng Ất.

Ngay cả Lâm Kinh Vũ cũng nhịn không được bắt đầu tò mò.

“Sao người ta lại giúp cô như vậy?” Tranh thủ thời gian rảnh giữa lúc quay video, Lâm Kinh Vũ nhìn số lượt xem video, vẻ mặt lẫn lộn giữa vui mừng như điên và bất an nên có chút kỳ quái.

Trì Trĩ Hàm theo bản năng đưa mắt nhìn camera, sau đó lắc đầu rất vô tội: “Tôi không biết, đều là Tề Ninh hỗ trợ.”

“Trừng Ất nợ tiền Tề Ninh sao?” Một họa sĩ truyện tranh khiêm tốn như vậy mà lại làm ra loại chuyện này thì thật đúng là khó bề tưởng tượng.

Trì Trĩ Hàm tiếp tục lắc đầu, nói lảng sang chuyện khác: “Bên phía Nhậm Tuấn Hữu thế nào rồi?”

Người này rõ ràng là nhằm vào cô rồi.

Video mỹ thực theo mùa đầu tiên của cô chủ yếu nhằm vào bữa sáng, cho nên món ăn đầu tiên là bánh trứng ít béo.



Video được đăng lên vào buổi tối, trong chương trình trực tiếp Nhậm Tuấn Hữu làm món y đúc, giữa quá trình gặp vô số lỗi, vừa mắng tục vừa làm đồ ăn cháy đen, sau đó ném vào thùng rác.

“Thật đúng là không thể làm theo từng bước như trong video hướng dẫn được, lãng phí nguyên liệu nấu ăn của tôi.” Lúc Nhậm Tuấn Hữu nhìn về ống kính châm chọc công thức nấu ăn của cô, Trì Trĩ Hàm đang ru rú trong phòng Tề Trình xem chương trình trực tiếp của anh ta.

Giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ tiểu nhân!” Dùng ngón tay chỉ vào màn hình.

“Người xấu!” Tiếp tục dùng ngón tay chọc màn hình.

Sau đó Tề Trình lấy mất Ipad của cô.

“Đi ngủ!” Tề Trình hạ lệnh.

“…” Trì Trĩ Hàm chớp mắt: “Lúc này anh nên bá đạo mà nói rằng, đừng sợ, anh sẽ thu mua nền tảng video này để xử anh ta!”

“…” Tề Trình nhìn cô một cái, rất thành thật: “Anh không mua nổi.”

“…” Trì Trĩ Hàm nhăn cái mũi.

“Hơn nữa nền tảng chương trình này có thù oán với nhà anh.” Tề Trình lấy điện thoại ra tìm tư liệu đưa cho Trì Trĩ Hàm xem: “Nhà đầu tư cho nền tảng này vốn là đối thủ một mất một còn với nhà anh.”

“…” Trì Trĩ Hàm ngồi dậy nhìn di động của Tề Trình.

“Cho nên chuyện này em chỉ có thể ngủ, bởi vì rõ ràng là anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Để điện thoại di động xuống, Tề Trình lạnh nhạt nói.

“Vậy em phải làm sao bây giờ…” Trì Trĩ Hàm có chút há hốc mồm.

Trước hôm nay, cô đều chẳng coi Nhậm Tuấn Hữu là chuyện đáng để tâm.

Sao chép công thức nấu ăn, bị đuổi việc, chuyển sang làm chủ chương trình trực tiếp, trong lúc trực tiếp thì châm chọc khiêu khích cô, đối với cô, những hành vi này đều thật thấp hèn.

Cô cũng không chỉ trông cậy vào Weibo để kiếm tiền, mắng nhau với loại đàn ông thô tục hèn kém này, cô cảm thấy rất vô nghĩa.

Người ta muốn làm việc vô lại, cô ầm ĩ với anh ta chẳng phải là cũng tự đặt mình vào cùng chỗ với anh ta sao.

Sự nghiệp của cô đang trong thời kỳ thăng hoa, cô không hề muốn vì anh ta mà tự làm giảm trình độ của mình.

Nhưng Tề Trình nói như vậy khiến cô chợt tỉnh ra, trong nháy mắt việc này liền trở nên thật phức tạp.

“Anh ta sẽ không nhịn nổi, chờ anh ta lộ bài đi.” Tề Trình kéo Trì Trĩ Hàm đang vô cùng lo lắng vào trong ngực: “Đừng nghĩ đến anh ta nữa, dạo này tối nào em cũng xem chương trình trực tiếp của anh ta.”

“…” Trì Trĩ Hàm nhịn không được bắt đầu chui ra.

“… Em đừng có lộn xộn.” Tắt đèn cũng có thể cảm giác được Tề Trình vừa nói vừa cau mày.

Lần giảm thuốc này của anh rất giày vò.

Bác sĩ Lý là bác sĩ chủ trị, cho nên đợt điều trị này, phần lớn là bồi bổ thân thể.

Đương nhiên, cũng bao gồm bù đắp vấn đề mà trước kia anh thiếu hụt nhất.

Bác sĩ Lý bắt anh cấm dục.

“Nếu hai người định sau này sẽ sinh con thì tôi đề nghị đợi đến lúc đợt điều trị kết thúc, kiểm tra chất lượng t*ng trùng rồi hãy bắt đầu.” Lời này là bác sĩ Lý kéo anh đến nhà vệ sinh để nói, lúc nói cực kỳ vui vẻ.

“Chỉ là gần đây thuốc tôi kê có hơi mạnh, tự cậu xem rồi làm đi.”

Vỗ vỗ vai anh hết sức vô trách nhiệm.

Việc này anh còn chưa nói với Trì Trĩ Hàm, không biết phải mở miệng thế nào.

Nhưng mà cứ tiếp tục cọ thế này thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.

“Tại sao gần đây anh cứ… vừa chạm vào là có phản ứng.” Trì Trĩ Hàm hỏi hết sức nghi hoặc.

“… Anh vào phòng vẽ tranh.” Tề Trình đành phải cam chịu, ngồi dậy bật đèn.

“Em nằm ngửa, không chạm vào!” Trì Trĩ Hàm lập tức lăn sang một bên, giơ tay tỏ thái độ.

“…” Tề Trình tắt đèn, thở dài một hơi giữa bóng đêm: “Hay là em cứ hỏi anh chuyện Nhậm Tuấn Hữu đi.”

Sao mà cô có thể không chạm vào được.

Trời mùa hè nóng bức lại dán chặt làm anh sắp nghẹn tới mức sinh bệnh…