Này, Cái Muôi Của Em

Chương 50




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi Tề Trình giảm thuốc, Trì Trĩ Hàm ra khỏi nhà một chuyến.

Trước lúc đi, cô đã vứt toàn bộ than củi và thuốc ngủ vào thùng rác, sau đó lại bắt Tề Trình đảm bảo rằng bảo vệ ở ngoài cổng có thể nhanh chóng đi vào nhà trong vòng năm phút đồng hồ.

Cuối cùng là mở camera, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Tề Trình vẫn luôn tốt tính để mặc cho cô nháo, nhìn cô chạy tới chạy lui rồi ngồi xổm trong nhà vệ sinh, nghiêm túc nghiên cứu vị trí gắn camera.

“Em cũng phải vào nhà vệ sinh này để tắm rửa…” Tề Trình vô cùng bất đắc dĩ nhắc nhở cô.

Trì Trĩ Hàm đang mơ màng nghĩ đến hình ảnh Tề Trình tắm rửa, mặt đỏ lên.

“Em thật sự có thể ra ngoài chứ?” Hỏi rất dè dặt.

Bác sĩ Triệu hy vọng một tháng sau khi giảm thuốc bên cạnh Tề Trình lúc nào cũng có người, nếu ngày mai không ra khỏi nhà thì có nghĩa là một tháng này sẽ không thể thoát thân được, mà cô thật sự đã rời xa thế giới bên ngoài lâu lắm rồi.

Cô rất muốn mau chóng đến thăm ba, về nhà xử lý mấy việc vặt như phí điện nước linh tinh, còn phải đến công ty họp bàn về kế hoạch quay video mỹ thực mùa xuân.

Đều là những việc cần phải làm.

Cho nên lúc Tề Trình hỏi cô sắp tới có cần phải ra khỏi nhà không, cô đã do dự.

Sau khi hai người xác định quan hệ, rõ ràng là Tề Trình đã có nhiều cảm giác an toàn hơn, bác sĩ Triệu cũng đề nghị rằng trước khi giảm thuốc nên cho Tề Trình thời gian một ngày để ở một mình.

Lúc này quả thật là thời cơ tốt.

Mà sau khi tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi, Trì Trĩ Hàm lại một lần nữa bắt đầu lải nhải, nhăn hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thao thao bất tuyệt.

“Em chỉ ra ngoài một ngày thôi mà.” Lúc cô bắt đầu dặn dò thời hạn sử dụng của mấy món ăn trong tủ lạnh, Tề Trình xoa xoa đầu cô: “Anh không sao.”

Anh đã ở một mình mười năm, không có lý nào bây giờ ngay cả một ngày cũng không chống đỡ nổi.

Huống hồ cô còn xin sự giúp đỡ của Tề Ninh, nhờ Chu Cảnh Thước đến bên đối diện ở một ngày.

***

Nhưng đến ngày hôm sau, khi Trì Trĩ Hàm thực sự rời đi, anh tỉnh dậy nhìn thấy đồ ăn sáng nóng hổi cô đã chuẩn bị xong ở trong nồi cùng với căn phòng tĩnh lặng đã quen thuộc suốt mười năm nay, trong lòng vẫn nhói lên một cái.

Sau đó di động cũng vang lên rất đúng lúc, là Trì Trĩ Hàm gọi tới, hơn nữa còn là cuộc gọi video.

Cô đội một chiếc mũ màu trắng có lông xù trên đỉnh đầu, khuôn mặt bị gió thổi qua có hơi ửng đỏ, vẫy vẫy tay với anh trong màn hình.

Ánh mặt trời chiếu thẳng lên khuôn mặt cô, cô híp mắt cười hì hì.

Đây là lần đầu tiên Tề Trình nhìn thấy dáng vẻ Trì Trĩ Hàm lúc ở bên ngoài, dáng vẻ hòa hợp với ánh mặt trời, thực sự là thanh xuân dào dạt.

Khóe miệng anh cũng cong lên theo, đáy lòng lại bắt đầu đau đớn.

Rõ ràng là cô có thể sống rất tốt, thế nhưng bây giờ lại bị nhốt ở nơi này, cùng anh trải qua cuộc sống chỉ có đọc sách và nghiên cứu củi gạo dầu muối nhàm chán.

“Anh đang có cái vẻ mặt quái quỷ gì thế?” Bên phía Trì Trĩ Hàm có tiếng gió, khiến âm thanh của cô bị thổi bay tứ tung: “Đi đánh răng rửa mặt cạo râu trước đi, sau đó thì ăn bữa sáng.”

“Thăm ba xong em sẽ về nhà trước một chuyến.” Trì Trĩ Hàm dặn dò về lịch trình của mình trước, sau đó nghiến răng đe dọa: “Em sẽ mở video camera, đừng hòng có ý định làm chuyện xấu.”

“… Được.” Tề Trình cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhói trong lòng, bước từng bước về hướng nhà vệ sinh.

Rõ ràng anh đã nói rằng, anh muốn cùng cô đi thăm ba cô.

Kết quả là cũng chỉ nói ngoài miệng thế mà thôi, ngay cả ra khỏi cửa anh cũng không ra được.

“Tề Trình, em có thể giới thiệu anh với ba em trước được không?” Trì Trĩ Hàm đang bước lên bậc thang, lúc nói kèm theo tiếng thở hổn hển: “Lần sau anh đến cùng em?”

Bước chân Tề Trình dừng lại.

“Lần sau?” Giọng của anh rất nhẹ, cho rằng ở đó Trì Trĩ Hàm sẽ không nghe rõ nên lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Nói sau đi.”

“Cái gì gọi là nói sau?” Thế mà Trì Trĩ Hàm lại có thể nghe thấy được, giọng nói bỗng chốc cao lên.

“…” Tề Trình không trả lời, đi tới cửa nhà vệ sinh thì lắc lắc điện thoại: “Anh đi vào rửa mặt đây.”

Anh muốn gác điện thoại.

Trì Trĩ Hàm được ánh mặt trời bao phủ khiến anh khó chịu, tự ti, tự trách, có lẽ còn có chút kháng cự.

Cúp máy là sẽ không sao nữa, anh lại tự an ủi bản thân một lần nữa.

Sau đó cố gắng đè nén cảm giác choáng váng, không để ý đến tiếng hô to gọi nhỏ của Trì Trĩ Hàm ở đầu bên kia nữa, cúp luôn điện thoại.

Ném điện thoại lên quầy bar, đi vào nhà vệ sinh, hai tay chống trên bồn rửa tay muốn vượt qua cảm giác đầu váng mắt hoa này.

Cái dáng vẻ này của anh làm gì giống với trạng thái chuẩn bị giảm thuốc.

Trì Trĩ Hàm vừa đi, anh đã lộ nguyên hình.

Quái vật vẫn là quái vật, trong khoảnh khắc cúp điện thoại vừa rồi, điều mà anh nghĩ chính là anh cúp máy rồi thì Trì Trĩ Hàm chắc chắn sẽ vì lo lắng mà bỏ qua hết những kế hoạch sau đó rồi đi thẳng về nhà.

Trong lòng anh chỉ muốn Trì Trĩ Hàm cứ luôn ở bên cạnh anh, cho dù dùng lý do gì để tô điểm cho cái ham muốn này thì bản chất cũng chưa từng thay đổi.

Cảm giác choáng đầu hoa mắt dần biến mất, anh vẫn duy trì tư thế ấy, chờ điện thoại vang lên lần nữa.

Với tính cách của Trì Trĩ Hàm, không thể nào bị anh cúp điện thoại rồi mà vẫn còn im hơi lặng tiếng.

Anh cố kiềm chế, bắt trái tim nén lại con quái vật trong lòng, để cô có thể yên tâm xử lý xong chuyện bên ngoài.

Chỉ là anh không cách nào có lòng tin nổi.

Bởi vì hiện giờ, trong nhà đã yên tĩnh hệt như một ngôi mộ.

Nhưng điện thoại vẫn không hề vang lên nữa.

Anh ở giữa không gian quá mức yên tĩnh, bắt đầu mất khái niệm về thời gian, đợi đến lúc đầu óc không còn choáng váng nữa, anh nhanh chóng cạo râu rửa mặt đánh răng, lúc ra khỏi nhà vệ sinh còn nhìn thoáng qua camera.

Di động vẫn cứ lặng yên không tiếng động.

Tề Trình nhíu mày, lại nhìn thoáng qua camera.

Vẫn không hề có phản ứng.



Anh muốn đi cầm điện thoại, nhìn xem có phải là đã hết pin tắt máy hay là không có tín hiệu hay không.

Nhưng rõ ràng anh nhớ rằng pin điện thoại vẫn còn đầy, mà với tính cách của Trì Trĩ Hàm, nếu gọi điện thoại tới mà không có tín hiệu thì có lẽ ngay sau đó cửa nhà sẽ bị bảo vệ đá văng.

Cô không gọi điện thoại cho anh.

Hơn nữa lúc anh nhìn về phía camera, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.

Cô…

Tề Trình sững người tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên là tức giận, dưới tình huống anh ở nhà một mình, anh cúp điện thoại của cô, thế mà cô lại không gọi lại.

Sau đó anh nghĩ tới camera, Trì Trĩ Hàm biết anh không sao, bởi vì hình ảnh trong camera vẫn rất bình thường.

Như vậy, đơn giản là cô không muốn để ý tới anh?

Tại sao?

Tề Trình lại nhìn thoáng qua camera, mím môi một lúc, vẻ mặt lộ ra vẻ tủi thân.

“Ba xem, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!” Trì Trĩ Hàm đang ở trước mộ ba, lấy di động ra hướng về phía trước bia mộ: “Rõ ràng là anh ấy cúp điện thoại, thế mà bây giờ lại bày ra cái vẻ mặt như thể con bắt nạt anh ấy vậy.”

Trong email tối qua, bác sĩ Triệu đã nhắc nhở Trì Trĩ Hàm rằng, lần này ra khỏi nhà không thể trở về trước thời hạn.

Cô cũng là thuốc của Tề Trình, giảm thuốc cũng bao gồm cả cô.

“Dù sao cô cũng không thể dính lấy cậu ấy cả đời, cậu ấy cần một tình yêu khỏe mạnh một chút.” Đây là nguyên văn lời nói của bác sĩ Triệu.

Mặc dù đến giờ Trì Trĩ Hàm vẫn chưa biết lúc nào cũng dính lấy nhau thì có gì không tốt…

Nhưng câu nói tình yêu khỏe mạnh một chút kia vẫn khiến cô bị lay động.

Huống hồ vẻ mặt của Tề Trình lúc cúp điện thoại của cô vừa nãy cũng đã khiến cô quyết định phải nghe lời dặn của bác sĩ.

Tề Trình vừa rồi là Tề Trình mà cô không quen thuộc, tự mình ghét bỏ bản thân, thiếu kiên nhẫn, trên mặt đều là vẻ kháng cự, hoàn toàn không giống người đàn ông dịu dàng của cô.

Anh ghét dáng vẻ cô ở bên ngoài.

Nhận thức này khiến Trì Trĩ Hàm cũng có chút tức giận.

Dứt khoát đi thẳng tới trước mộ ba, thắp hương xong, bưng lên mấy đĩa điểm tâm mà ba thích ăn, sau đó vừa xem hình ảnh theo dõi từ camera vừa nói chuyện với ba.

Tề Trình chỉ dây dưa một lúc, chẳng bao lâu đã khôi phục bình thường, sau đó, rõ ràng là đang đợi điện thoại của cô.

Trì Trĩ Hàm bĩu môi.

Dựa vào cái gì chứ, cô còn thăm ba chưa đủ đâu!

Ngồi xuống trước mộ ba, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong video, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó vươn tay ra lấy điện thoại di động.

Nhưng không gọi điện cho cô mà gửi tin nhắn.

Anh nói: Anh vẫn còn chưa ăn sáng, rất đói bụng.



Trì Trĩ Hàm hít sâu, lại một lần nữa chuyển di động về chế độ hình ảnh theo dõi từ camera.

Cô không thể mềm lòng, cô là thuốc…

Nếu cô mềm lòng thì ba cô sẽ tức chết…

Rõ ràng người cúp điện thoại chính là anh!

Tề Trình lấy di động ra đợi một lát, lại nhìn thoáng qua camera.

Trì Trĩ Hàm lấy dũng khí ra đối diện với anh, ưỡn ưỡn ngực.

Sau đó Trì Trĩ Hàm cúi đầu, dường như bàn tay cầm di động đang dùng sức, thật lâu sau, lâu tới mức Trì Trĩ Hàm sắp chống đỡ không được nữa chuẩn bị gọi lại thì anh bấm điện thoại.

Chỉ là vẫn không phải gọi video.

Rốt cuộc là người này không thích dáng vẻ ở bên ngoài của cô tới mức nào?!

Trì Trĩ Hàm cảm thấy mình đã giận tới mức răng hàm cũng đã bắt đầu đau nhức, nhưng ngón tay nhận cuộc gọi lại vô cùng nhanh chóng.

Lúc đứng lên nhận cuộc gọi còn liếc mắt nhìn bia mộ của ba, lè lưỡi.

Đầu bên kia điện thoại, Tề Trình không lên tiếng, cô cũng không nói chuyện.

Hai người cứ yên lặng như vậy thật lâu, mãi tới khi Trì Trĩ Hàm bị gió núi quá lớn thổi qua làm cho hắt xì.

Rốt cuộc Tề Trình cũng giật giật người.

“Em…” Lúc lên tiếng, anh đưa lưng về phía camera, nhìn bữa sáng nóng sốt của Trì Trĩ Hàm: “… mấy giờ thì về?”

Trì Trĩ Hàm hít hít mũi, cô cũng tủi thân rồi.

Cực kỳ cực kỳ tủi thân, ở trước mộ ba, người bạn trai bảo bối của cô, không muốn nhìn thấy dáng vẻ ở bên ngoài của cô.

Bướng bỉnh không chịu để nước mắt rơi xuống, cô lại khịt khịt mũi cố nén lại cảm giác chua xót trong lòng, cúi đầu, không chịu nói dù chỉ một câu.

“Anh…” Tề Trình lại mở miệng: “… ăn cơm trước đã.”

Trì Trĩ Hàm biết, đây coi như đang lấy lòng.

Nhưng cảm giác chua xót trong lòng lại không hề giảm xuống, cô sờ vào bia mộ của ba, lạnh lẽo và cứng ngắc, cho dù có ôm như thế nào thì cũng không thể làm tấm bia đá ấm lên được.

“Em nhớ ba.” Giọng nói rất bình tĩnh.

Tề Trình cũng rất bình tĩnh.

“Tề Trình, em chính là cái dáng vẻ giống như bây giờ.”

“Trước khi quen anh, phần lớn thời gian, em đều là như thế này.”

Người mặc đồ ở nhà để tóc rối tung là cô, người mặc áo khoác đứng dưới ánh mặt trời cũng là cô, Tề Trình không thể chỉ yêu một người.

“Trừ phi hôm nay anh đồng ý chat video với em, nếu không em sẽ không về.” Cắn chặt răng, sau khi nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Thậm chí còn không dám nhìn vào hình ảnh theo dõi từ camera, cô chỉ vội vội vàng vàng nhắn cho Chu Cảnh Thước một tin bảo anh ta phải theo dõi nhịp tim và huyết áp của Tề Trình một cách chặt chẽ, sau đó liền cúi đầu thu dọn những thứ đưa đi viếng mộ ba, kéo áo khoác trên người, đội mũ lên, đi thẳng về nhà mình.

Trước khi quen biết cô, Tề Trình đã sống an ổn rất nhiều năm.

Mỗi một người ở bên cạnh anh đều có thể chăm sóc tốt cho anh, về điểm này, cô không cần phải lo lắng.

Nếu tình cảm mà Tề Trình đối với cô chỉ kém cỏi tới mức chỉ đồng ý cùng cô bị nhốt trong căn phòng kia cả đời, cô sẽ phối hợp giúp anh điều trị, đến lúc anh khỏe lại, cô lại không thể ở lại bên cạnh anh.

Cô không để ý bị nhốt cùng anh, nhưng cô rất để ý việc Tề Trình cũng nghĩ như vậy.

Cô muốn Tề Trình thích toàn bộ mọi mặt của cô, chứ không phải chỉ là cô khi không có ánh mặt trời chiếu sáng.

Cho nên cô kìm nén, vẫn luôn chú ý xem trên điện thoại có cuộc gọi nào của người nhà họ Tề hay không, nhưng vẫn không dám mở hình ảnh theo dõi từ camera.

Tề Trình không liên lạc với cô nữa.

Tin nhắn, thậm chí là ngay cả một cuộc gọi cũng không có.

Cô trở về nhà, giao phí quản lý tài sản, thanh toán phí điện nước với Thích Tình, còn ôm Thích Tình nhõng nhẽo một hồi, nhưng vẫn không đợi được tin nhắn hay điện thoại.

Cảm giác tức giận chậm rãi dâng lên.

Cuối cùng, ngay cả liếc mắt nhìn điện thoại cô cũng lười.

Lúc bàn bạc kế hoạch quay video mỹ thực mùa xuân ở công ty, Lâm Kinh Vũ suýt chút nữa còn cho rằng mới có mấy tháng mà cô đã bị người ta làm cho thay đổi hoàn toàn tính cách.

***

Ở thế giới bên ngoài, thời gian trôi qua như chớp.

Phố xá lên đèn, Trì Trĩ Hàm lại quay trở về nhà, Thích Tình muốn đi nhập hàng, hôm nay không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cô.

Giờ này vốn nên là lúc cô quay trở về căn nhà lớn rồi.

Nhưng Tề Trình vẫn không để ý đến cô.

Cô chừa bụng, vốn định buổi tối sẽ làm lẩu kiểu Nhật rồi ăn với Tề Trình, cho nên bây giờ rất đói.



Mặt không đổi sắc đi lấy một gói mì ăn liền, bẻ ra rồi mới phát hiện ra đã rất lâu rồi cô không ăn mấy thứ đồ ăn nhanh thế này, Tề Trình không thích nên cô cũng chẳng ăn.

Cô và Tề Trình mới chỉ quen nhau hơn nửa năm, thời gian ở cùng nhau cũng chưa quá một tháng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chiến tranh lạnh, bởi vì một nguyên nhân mà cả hai đều không thể nói ra miệng.

Cô nghĩ, nếu không thì cứ chờ đến sau khi anh gọi video đi, nếu anh vẫn cứ không chịu gọi video thì cô sẽ coi đoạn tình cảm này chẳng qua chỉ là thiếu gia nhà họ Tề cô đơn quá nên tìm một người làm bạn mà thôi.

Chính Tề Trình cũng từng nói rằng, đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác cũng được.

Cô biết mình đã bắt đầu để tâm đến mấy chuyện vụn vặt.

Cũng biết cùng lắm thì mình cũng chỉ có thể nhịn được tới lúc ăn xong mì ăn liền, sau đó chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh, hoặc là lao về nhà tranh cãi ầm ĩ với anh.

Cho nên cô ăn bát mì này vô cùng chậm, bởi vì cơn giận bị đè nén và cảm giác ấm ức nên cô cau mày cảm thấy đây đúng là thứ khó ăn nhất trên đời.

Sau đó, chuông cửa vang lên.

Tám giờ tối.

Trì Trĩ Hàm theo bản năng cho rằng Thích Tình đã về nên không nhìn mắt mèo mà mở cửa luôn.

Ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn được quấn kín mít như xác ướp, cô vừa mở cửa đã dựa luôn vào người cô, hơi thở có phần dồn dập.

Mùi thuốc rất quen thuộc, Trì Trĩ Hàm choáng váng ngay tại chỗ.

Là Tề Trình…

Sao có thể… là Tề Trình?

“Anh…” Trì Trĩ Hàm nghển cổ nhìn ra hàng hiên, không có người nào khác: “Một mình?”

“Thuốc…” Tề Trình run rẩy kịch liệt, chỉ có thể nói từng từ một: “Túi áo.”



Trì Trĩ Hàm nhanh chóng đóng cửa, Tề Trình rất nặng, cô lảo đảo một lúc mới có thể đỡ được người đàn ông không còn chút sức lực nào kia đến đặt xuống giường, tay chân luống cuống bắt đầu lục tìm thuốc trong túi áo anh.

“Mấy viên?” Giọng của Trì Trĩ Hàm đã bắt đầu run run.

“Ba.” Khăn quàng cổ của Tề Trình bị kéo ra một chút, để lộ cặp mắt màu hổ phách.

Trên trán đều là mồ hôi, cả người ướt đẫm.

“… Thật xin lỗi.” Anh nói, túm lấy cánh tay chuẩn bị đi rót nước của Trì Trĩ Hàm, trong lòng bàn tay ươn ướt dinh dính.

“… Anh câm miệng!” Trì Trĩ Hàm đã sắp suy sụp.

Lại phát hiện ra sau khi mình mắng xong, Tề Trình yên tâm nhắm chặt mắt.

Giờ khắc này, cô thật sự…

Cho dù Tề Trình chỉ thích dáng vẻ cô ở trong căn phòng kia, như vậy… cũng được.