Này, Cái Muôi Của Em

Chương 31




Trì Trĩ Hàm tuyệt vọng phát hiện ra, loại chuyện như động lòng này vốn là có mắng cũng không tỉnh ra được.

Cảm giác của cô đối với Tề Trình giống như là dậy thì đến muộn, lý trí càng không cho phép thì tình cảm lại càng tiến về phía trước.

Đưa ra đề nghị xem phim thật sự là một sai lầm lớn.

Sẽ không uống hết sạch ly cocktail này, sẽ không thừa dịp say mơ màng hỏi ra một câu như vậy, càng sẽ không tiếp tục tham gia vào phương án điều trị.

Bọn họ đều không nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng mỗi một chữ trong câu trả lời của Tề Trình đều được khắc sâu vào lòng cô, anh nói, anh muốn, nhưng anh không làm được.

Lúc nói những lời này, trong đáy mắt anh có sương mờ, lớp sương mờ tuyệt vọng tới mức không cách nào tỏa ra một chút tia sáng.

Nhưng ở trong mắt anh, có cô.

Sau đó Trì Trĩ Hàm biết, cô xong rồi.

Chút lý trí ít ỏi còn sót lại cũng đã bị quét sạch sẽ, chỉ vì câu nói ‘tôi muốn’ kia của anh.

Trong nháy mắt đó, cô bị Tề Trình gợi nhắc lại hồi ức lúc ba đang mắc bệnh, trong đoạn hồi ức đó cô gần như tuyệt vọng, khóc lóc cầu xin người ba đã được thông báo bệnh tình nguy kịch hãy cố chống đỡ thêm dù chỉ một ngày cũng được, cô không muốn trở thành đứa bé không có ba.

Khi đó, ba cô đã nắm tay cô, trong đáy mắt cũng là lớp sương mờ tuyệt vọng như vậy.

Ông nói: “Con gái ngoan à, ba không làm được.”

Đó là câu nói cuối cùng mà ba nói với cô trong lúc còn tỉnh táo, vào khoảnh khắc đó, trong mắt ba cô đã không còn bóng dáng của cô.

Nhưng mà Tề Trình lại nói, tôi muốn.

Hai chữ này khiến Trì Trĩ Hàm phải dùng hết sức lực trên người mới có thể kìm nén lại xúc động, không ngồi dậy ôm lấy anh.

Cô muốn cứu anh, không phải là vì cảm thấy anh đáng thương hay vì nhân cách cô cao thượng, chỉ là vì người đó là Tề Trình, chỉ là vì lúc anh nói anh không làm được, trong đáy mắt anh có cô.

Sau đó, cô đã bị bản hợp đồng mà luật sư của Tề Trình đưa tới hắt cho một thùng nước đá.

“Đây là cái gì?” Trì Trĩ Hàm nhìn lại một lượt từ đầu tới đuôi, vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Đây không phải là hợp đồng, đây là một bản thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm và di chúc.

Những nội dung liên quan tới công việc của cô đều không được nhắc đến, trên giấy chỉ viết rất rõ ràng, cô tham dự vào phương án điều trị này là hành động tự nguyện mang tính thử nghiệm, nếu như anh xuất hiện điều gì ngoài ý muốn thì cũng không liên quan gì tới cô.

Còn lại chính là một hợp đồng tặng quỹ, Trì Trĩ Hàm nhìn sơ qua số tiền trên đó, xác nhận rằng chỉ cần mình đặt bút ký xuống bản hợp đồng này thì có thể cả đời không cần lo ăn lo mặc.

Loại hợp đồng này mà Tề Ninh và Tề Bằng cũng để cho anh làm?

Thảo nào lúc luật sư đưa hợp đồng tới, sắc mặt lại xanh mét như vậy…

“Cái này nên ký từ lâu rồi.” Tề Trình đã dần bắt đầu khôi phục chế độ ăn uống ít dầu mỡ, sắc mặt và tinh thần đều đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều: “Phần hợp đồng miễn trừ trách nhiệm lúc trước không có lợi cho cô lắm.”

Mặc dù nhà họ Tề không đến mức sẽ thật sự vì chuyện của anh mà làm khó một cô gái, nhưng lấp kín được lỗ hổng này, anh có thể yên tâm hơn một chút.

“Vậy số tiền này thì sao?” Giọng điệu của Trì Trĩ Hàm không có lên xuống, tay đặt bên người nắm lại thành quyền rồi lại nới ra, cô đã sắp không kiềm nổi cơn phẫn nộ rồi.

“Cô đáng được nhận, tôi cũng không dùng tới nhiều tiền như vậy.” Sắc mặt Tề Trình không thay đổi.

Trì Trĩ Hàm hít sâu, tự nhủ với mình anh là bệnh nhân.

Nhưng là bệnh nhân thì sao chứ?

“Lúc ban đầu chị của anh rất thích dùng tiền để nói chuyện với tôi, lúc tôi hỏi ngược lại, cô ấy nói với tôi, so với lương tâm, cô ấy tin vào tiền bạc hơn.” Giọng của Trì Trĩ Hàm rất bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên nhìn Tề Trình: “Cho nên tôi không thích chị của anh lắm, tôi cảm thấy lương tâm của tôi còn đáng giá hơn tiền bạc.”

“Hợp đồng lúc trước, về phần miễn trừ trách nhiệm có thiếu sót gì không, có thật sự có lợi đối với tôi không, người đại diện Lâm Kinh Vũ của tôi đều đã xem qua rồi, các vấn đề liên quan cũng đều đã được đưa ra bàn bạc rồi, tôi có đội ngũ riêng của mình, có lẽ không được chuyên nghiệp như luật sư của anh, nhưng tôi tin rằng bọn họ cũng có thể bảo vệ tôi một cách chu đáo.”

Sắc mặt Tề Trình có phần nhợt nhạt, anh không biết Trì Trĩ Hàm nói như vậy là có ý gì, cô nói với anh cô cũng không yêu tiền như anh nghĩ, nói với anh rằng một mình cô cũng có thể độc lập, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện ý tứ rõ ràng, cứ như thể một giây sau sẽ cầm lấy bản hợp đồng này mà ném lên người anh.

Nhưng ánh mắt và biểu cảm của cô lại hoàn toàn không giống vậy.

“Nghe như vậy, có phải là tôi rất độc lập không?” Trì Trĩ Hàm bắt đầu cười hì hì: “Hơn nữa tôi còn rất lợi hại, bỏ học đi làm hơn bốn năm, lương mỗi năm từ năm vạn lúc đầu đã tăng lên thành ba mươi vạn như hiện giờ, bốn năm, tôi đã trả được bốn mươi mấy vạn tiền nợ.”

Tề Trình khẽ nhíu mày, nụ cười như vậy của Trì Trĩ Hàm ngọt tới phát ngấy.

“Tôi thường nói ra mấy lời này để khoe khoang, nói cho tất cả những người lo lắng cho tôi hoặc chỉ đơn giản là đang xem trò cười của tôi biết rằng, cuộc sống của tôi không hề tệ chút nào.”

“Nhưng anh có biết sự thật là thế nào không?”

“Sự thật là, chị của anh mang tiền ra để giải quyết việc cấp bách cho tôi, cô ấy giúp tôi tìm mẹ, tiền bạc và sức lực mà cô ấy dùng tới, ngay cả hỏi tôi cũng không dám, bởi vì tôi phát hiện ra thật ra lương tâm của tôi cũng không quan trọng lắm.”

“Vừa rồi anh có nói đến thiếu sót trong hợp đồng, cho dù là Lâm Kinh Vũ hay ông chủ lúc trước cũng không có ai nhắc đến với tôi, có thể là bởi vì họ thật sự không phát hiện ra, cũng có thể bởi vì biết đối phương là nhà họ Tề mà bọn họ không thể chọc vào, cho nên mới giả vờ câm điếc, mà bản thân tôi, ngay từ đầu đã không muốn làm rõ rốt cuộc nguyên nhân là gì.”

“Tôi dùng bốn năm trả được 46 vạn 3 nghìn tiền nợ, vẫn còn thiếu 562 vạn 7 nghìn, số tiền này mỗi năm đều phải thu 7% lãi suất, chỉ riêng số tiền lãi này đã đủ để khiến tôi mỗi ngày bày ra vẻ mặt đáng thương, gặp ai cũng khóc lóc rồi.” Trì Trĩ Hàm giống như đang nói chuyện của một người khác, càng nói càng cười rất vui vẻ.

Khóe mày Tề Trình lại càng nhíu chặt hơn.

“Nói cho anh những chuyện này chính là muốn anh biết rằng, bản hợp đồng mà anh để cho tôi ký này thật sự có thể giúp tôi cả đời.” Trì Trĩ Hàm thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Tề Trình: “Nhưng mà tôi không cần đến cái loại hợp đồng y như di chúc này, tôi không muốn cả đời này, mỗi lần nhìn đến tiền đều nhớ rằng tôi từng có một người mà tôi từng muốn dốc hết sức ra giúp đỡ, sau khi thất bại còn muốn giúp tôi chẳng phải lo cơm ăn áo mặc.”

“Tề Trình, tôi không cần đến loại chiếu cố này.” Lúc Trì Trĩ Hàm nói đến đây, khóe mắt đã hơi nhiễm đỏ.

Cô hiểu được tấm lòng chu đáo của anh, nhưng mà, cô từ chối đón nhận.

“Cho nên tôi thà rằng tiếp tục bị chị của anh ức hiếp cũng không muốn ký hợp đồng này với anh.” Cuối cùng, lúc trả lại hợp đồng cho anh, Trì Trĩ Hàm trông rất ấm ức.

Cô thẳng thắn nói về nợ nần của mình, thẳng thắn nói cho anh biết trong công ty của cô có người thiếu kiến thức pháp luật, tiện thể lên án Tề Ninh chèn ép cô, một bản hợp đồng có thể giải quyết hết toàn bộ mọi chuyện của cô, nhưng mà cô lại vô cùng ấm ức nói, cô sẽ không ký.

Đến cuối cùng, người mà anh muốn dùng bản hợp đồng này để bảo vệ chu toàn, ngược lại lại không cần đến.

Phương thức này…

“Bác sĩ Triệu đi tìm cô rồi sao?” Ngoại trừ bác sĩ Triệu ra thì thật sự bên cạnh anh chẳng còn người nào thích giở trò lưu manh như vậy nữa.

“… Tôi đi tìm bác sĩ Triệu rồi.” Bả vai Trì Trĩ Hàm sụp xuống, giọng điệu thất bại: “Thật sự rất rõ ràng sao?”

Sau khi hạ quyết tâm, cô đã đi tìm bác sĩ Triệu, lúc đó còn chưa biết đến chuyện hợp đồng, chỉ đơn giản là muốn hỏi bác sĩ Triệu xem phải làm sao thì mới có thể khiến Tề Trình buông tha ý nghĩ bi quan chán đời.

Bác sĩ Triệu nói, tạm thời hiện giờ chỉ có thể để anh có chút vướng bận trước, kéo dài một thời gian, sau đó xem tình hình thế nào rồi từ từ điều chỉnh.

Cô miễn cưỡng tính là vướng bận được chứ?

Ít nhất vừa rồi lúc cô ra sức kể khổ, sắc mặt Tề Trình cũng không dễ coi.

Nhưng mà lúc này anh lại không thể hiện chút cảm xúc gì, cầm lấy bản hợp đồng, vậy rốt cuộc là cô có thành công không đây?

“Y tá ở bên phía đối diện đều đã chuyển đi rồi, tôi có thể quay về bên đó ngủ rồi.” Trong lòng bất an, lại đổi sang đề tài khác.

Tề Trình cúi xuống, bỏ lại bản hợp đồng đã nhăn nheo hơn nửa vào trong túi giấy, biên độ động tác rất lớn, ít nhất là từ trước tới giờ Trì Trĩ Hàm chưa từng nhìn thấy cái dáng vẻ này của anh.

Trì Trĩ Hàm cắn môi, trong lòng càng thêm bất an.

Tề Trình, giận rồi.

Ngực càng lúc càng phập phồng mãnh liệt, mặt hơi đỏ lên, ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm.

Trì Trĩ Hàm nghiêng người tới trước, nửa người vắt vẻo trên quầy bar, muốn tới gần để nhìn rõ vẻ mặt của Tề Trình.

Sau đó lại bị Tề Trình dùng túi giấy màu vàng che khuất lại, tầm mắt tối đen, bên tai chỉ còn tiếng anh càng lúc càng đi xa.



“Anh không vui vì tôi lén đi tìm bác sĩ Triệu sao?” Trì Trĩ Hàm quay đầu, nhìn người đàn ông đang đi về phía phòng vẽ tranh trên lầu kia.

… Tề Ninh từng nói, một khi Tề Trình đã vào phòng vẽ tranh thì có nghĩa là anh sẽ không đồng ý trao đổi với bất kỳ ai, phải đợi tới lúc anh đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình thì mới tự đi ra.

Từ lúc cô ở chung với Tề Trình, anh chưa từng đi vào phòng vẽ tranh.

Ở đó có khóa mật mã, mật khẩu chỉ có một mình Tề Trình biết.

Không hiểu sao cô liền hoảng lên, chạy vội theo sau, trong lúc gấp gáp đã quên luôn nguyên tắc không thể tới gần.

“Hay là vì tôi không đồng ý ký vào hợp đồng này?” Lúc cô hỏi ra câu này, hai người đã tới rất gần nhau, Trì Trĩ Hàm có thể ngửi thấy mùi thuốc ở trên người anh.

Tề Trình không quay đầu, cũng không giảm bớt tốc độ, bởi vì chênh lệch chiều cao, mãi tới khi đến gần rồi Trì Trĩ Hàm mới phát hiện ra, thái độ từ chối hợp tác của anh giống như một bức tường vậy.

Từ trước tới giờ, anh chưa từng dựng lên bức tường nào trước mặt cô.

“Anh đừng lên đó, tôi sẽ sợ.” Trì Trĩ Hàm hoàn toàn hoảng loạn, theo bản năng túm chặt lấy tay Tề Trình.

Sau đó, mọi thứ đều lặng yên.

Tay của Tề Trình còn lạnh hơn cả trong tưởng tượng của cô, nhưng mà rất rộng, bởi vì vẽ tranh lâu ngày nên ngón giữa còn có vết chai rất dày.

Nhưng cảm xúc hoảng loạn cũng chỉ là trong một chớp mắt như vậy, sau đó, tất cả cảm xúc được đặt lên tay Tề Trình đều đã trở về chỗ cũ.

Cô lại làm xằng làm bậy rồi…

Cô đã quên mất bệnh tình của anh, quên mất rằng sau khi bị người khác đụng vào thì anh sẽ đau nhói tận tim gan.

“… Thật xin lỗi.” Ấp a ấp úng, muốn rút tay của mình về.

Cô thật sự không thích hợp tham gia vào phương án điều trị này, cô hành động quá mức cảm tính, không kiểm soát được bản thân, còn dễ mất hết đầu óc.

Cảm giác tự trách hoàn toàn che khuất mọi giác quan của cô, cho nên một giây đồng hồ sau đó cô mới phát hiện ra, tay mình không rút ra được.

Tề Trình vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía cô, nhưng lại nắm chặt lấy tay cô, không biết là vì dùng sức hay là vì ảo giác mà tay anh hơi run lên.

“Tề Trình?” Trì Trĩ Hàm chần chừ, lại dùng thêm chút sức lực, thế nhưng vẫn không rút ra được.

“… Anh không đau sao?” Cô có thể cảm giác được lòng bàn tay anh đã dần xuất hiện mồ hôi, anh không chỉ đang đau mà còn đang đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cứ cố chấp nắm lấy tay cô.

“Thật ra cho dù cô không ký hợp đồng, tôi vẫn có thể làm xong việc này.” Giọng của Tề Trình nghe qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay anh lại càng lúc càng nhiều, nhiều tới mức trong lòng Trì Trĩ Hàm cũng bắt đầu thấy đau.

“Tôi chết, vẫn có thể coi số tiền này như di sản, tặng lại số tiền này cho cô.” Rốt cuộc Tề Trình cũng xoay người lại, nhìn cô từ trên xuống, tay vẫn nắm tay cô.

Trên trán anh cũng có mồ hôi, bởi vì nhịn đau mà hai hàm răng cắn chặt lại.

“Sau đó tôi có thể tặng cho người khác.” Trì Trĩ Hàm cũng không biết rốt cuộc là tại sao mà lúc này cô đột nhiên nổi lên cơn phẫn nộ.

Cái gì gọi là anh chết rồi hả?

Cái gì gọi là di sản?

Tề Trình mấp máy môi.

Hai người vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích như vậy.

“Không đau sao?” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng bị mồ hôi trên trán Tề Trình làm cho thất bại: “Anh buông ra trước đã, có được không?”

Người này đã túm rồi thì sẽ không muốn buông tay, lần trước phát bệnh nằm trên sàn nhà cũng như vậy, bây giờ tức giận cũng thế này.

Nhưng lần này còn khó trị hơn, đầu óc anh vẫn tỉnh táo, càng thêm ngang ngược cố chấp.

“Ngoài tiền ra, tôi không còn thứ gì khác có thể cho cô.” Tề Trình cố chấp, bỏ qua nỗ lực muốn rút tay về của Trì Trĩ Hàm.

Thật ra có đau hay không cũng không quan trọng, vào lúc anh không tỉnh táo, là ảo giác hay là hiện thực anh cũng rất khó phân biệt rõ.

Nhưng mà anh chỉ vô cùng bài xích dáng vẻ lúc cô muốn buông tay anh.

Cho nên theo bản năng, anh nắm lại thật chặt.

Cô thậm chí còn nói cô phải quay về bên đối diện để ngủ, thế mà anh nghĩ một lúc cũng không ra lý do nào để từ chối.

Tại sao lại tức giận, ngay cả chính anh cũng không nói rõ được nguyên nhân.

Chút lý trí còn lại, bởi vì Trì Trĩ Hàm đã kéo tay anh xong lại muốn bỏ ra, đều đã sụp đổ rồi.

Anh chỉ có thể cứ đứng như vậy, không nghĩ ra cách nào để giải quyết, cũng đột nhiên không muốn giải quyết.

Mãi tới khi Trì Trĩ Hàm thở dài, dùng bàn tay đang tự do còn lại rút một túi khăn giấy từ trong túi áo ra, dùng răng cắn rách bao, rút ra một tờ.

“Dù sao thì cũng đã đau rồi.” Cô nói rất bất đắc dĩ, sau đó kiễng chân, giúp anh lau mồ hôi trên trán, lúc lau còn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh: “Có phải là lại choáng váng đầu óc không nhìn thấy gì rồi không?”

Anh theo bản năng lắc đầu.

Sau đó nhìn thấy Trì Trĩ Hàm yên tâm tới gần hơn một chút, mày hơi nhíu lại, cánh tay bị anh nắm hoàn toàn buông tha, để mặc cho anh ra sức nắm.

“Tại sao lại nổi giận?” Trì Trĩ Hàm đã hoàn toàn chẳng còn chút cáu kỉnh nào nữa, trái tim bị anh làm cho nhấp nhổm không yên, lần đầu tiên trong đời được một người đàn ông nắm tay, lại dính chặt như thể bị dán bằng keo con voi 502.

Hơi thở của anh hơi gấp gáp, mồ hôi trên trán lại đổ xuống, vẻ mặt quật cường nhưng ánh mắt lại bất lực.

Giống như một đứa trẻ vừa phát cáu xong lại chẳng biết nên làm thế nào cho xong việc.

Ánh mắt của anh vẫn luôn hướng vào cô, nhìn cô vụng về rút khăn giấy ra, nhìn cô bất đắc dĩ cười khổ nhón chân lên giơ tay giúp anh lau mồ hôi.

Cảm xúc trong đáy mắt anh, cô không muốn nhìn, lại càng không muốn biết.

“Sau này tôi sẽ không bao giờ lén lút đi tìm bác sĩ Triệu nữa, cuộc sống của tôi cũng không thảm như tôi vừa nói lúc nãy đâu.” Lúc cầu hòa, Trì Trĩ Hàm hơi cau mày: “Mấy năm nay tôi có tiền lương, lại cộng thêm cả Weibo, mấy năm nữa là đã có thể trả sạch nợ rồi, tôi không muốn ký hợp đồng kia chỉ là vì không muốn anh cảm thấy bản thân mình chẳng còn vướng bận nữa.”

“Việc tham gia vào phương án điều trị của anh không liên quan gì tới công việc của tôi, ở nơi này không tiện đi lại, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới công việc chính của tôi.” Lúc Trì Trĩ Hàm lau mồ hôi cho anh lại theo bản năng dùng khăn giấy ấn lên khóe mày đang nhíu chặt của Tề Trình: “Tôi muốn anh báo đáp, nhưng không phải là bằng cách thức này.”

“Tề Trình, tôi không muốn cuối cùng anh phải đi đến con đường kia.” Trì Trĩ Hàm nói xong thì gần như ngừng thở.

Bác sĩ Triệu từng nói, đây là điểm mẫn cảm của Tề Trình.

Sau khi Tề Bằng và Tề Trình nói chuyện về việc tự sát, Tề Bằng vừa đi thì Tề Trình liền phát bệnh.

Ông ấy cũng có vài lần muốn thảo luận với Tề Trình về chuyện này, nhưng cuối cùng luôn chấm dứt bằng việc anh xuất hiện triệu chứng phát bệnh tự bế.

Cô bị Tề Trình túm chặt không dám lộn xộn, cảm thấy hiện tại dây thần kinh của anh đang bị kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Sau đó câu nói kia cứ như vậy mà thốt ra.

Cô thật sự rất sợ…

Trước kia cảm thấy đây là vấn đề trách nhiệm, bây giờ lại có thêm một thứ cảm xúc khác.

Nhưng mà Tề Trình lại không có phản ứng gì lớn đối với những lời này của cô.

“Không cần sang bên đối diện.” Anh nói.

Đương nhiên, tiếp sau câu nói không muốn anh phải đi đến con đường kia của cô, đây giống như một điều kiện trao đổi.

Sau đó anh buông tay cô ra, lập tức đi vào phòng vẽ tranh, ngay trước mặt Trì Trĩ Hàm, chuyển một cái ghế đến chặn lại cánh cửa mật mã để nó không tự động đóng lại.

Anh đi vào phòng vẽ tranh, nhưng lại không đóng cửa.

“Tôi phải vẽ cho xong bản thảo.” Anh nhìn Trì Trĩ Hàm đang há hốc mồm, giọng nói bình tĩnh: “Nấu xong bữa tối thì bảo tôi.”



Cho nên nguyên nhân khiến anh tức giận là vì cô nói cô phải chuyển sang bên phía đối diện sao?

Tại sao anh lại có thể nói chuyện với cô về vấn đề cái chết, bao gồm di sản, bao gồm tự sát một cách đương nhiên như thế?

“Tề Trình, tôi có thể kể lại đoạn nói chuyện vừa rồi cho bác sĩ Triệu không?” Bác sĩ Triệu đã tố cáo chuyện camera ở trong email, chỉ là ông không nói tại sao Tề Trình lại yêu cầu tắt camera, đổi lại điều kiện là anh sẽ mang theo máy theo dõi nhịp tim và huyết áp trên người.

Cô cảm thấy chắc chắn bác sĩ Triệu sẽ coi đoạn nói chuyện vừa rồi là một cơ sở rất quan trọng trong quá trình điều trị.

“Không thể.” Giọng nói của Tề Trình từ trong phòng vẽ tranh truyền ra, không có bất kỳ nhấn nhá lên xuống nào.



Trì Trĩ Hàm đứng ngây ra tại chỗ một hồi.

Sau đó lại cao giọng lên tiếng, giọng điệu đanh đá: “Tôi mặc kệ, tôi muốn nói.”

Trong phòng vẽ tranh lặng im.

Sau đó một lúc lâu mới truyền đến một tiếng hừ lạnh của Tề Trình.

Cảm xúc vui sướng cứ như vậy mà lan tỏa trong lòng Trì Trĩ Hàm, cho dù cô không hiểu tâm lý học, cho dù cô hoàn toàn chẳng biết gì về phương án điều trị, cô cũng có thể cảm giác được, thái độ của Tề Trình đã thay đổi rồi.

Anh không kiêng kị việc nói chuyện với cô về cái chết, cũng không có cảm xúc bài xích việc cô phản đối anh tự sát.

Thậm chí anh còn tức giận, lúc không có chỗ phát tác thì túm lấy tay cô ra sức hít sâu.

Đây coi như đã tiến bộ, cho dù chỉ là một bước nho nhỏ.

Ít nhất, anh cũng không thật sự nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh.

Trì Trĩ Hàm cảm thấy mình giống như con chuột nhỏ không cẩn thận rơi vào trong hũ gạo, cả thể xác và tinh thần đều tràn ngập cảm giác vui sướng và thỏa mãn.

Mà ở bên trong phòng vẽ tranh, Tề Trình đang cầm cây bút nhìn chằm chằm vào bức tranh cô gái đang nở một nụ cười dữ tợn trước mặt mình.

Lần này cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh chóng, bởi vì cái người không biết che giấu cảm xúc ở dưới lầu kia đang ngâm nga hát, thậm chí anh cũng không thấy khó thở.

Có thể thay đổi được không? Anh nhìn bức tranh, người bên trong bức tranh cũng đang nhìn anh.

Anh vươn bút ra, giữa nền đen, anh vạch ra một vệt màu trắng, xẹt qua khuôn mặt cô gái, xẹt qua khóe miệng dữ tợn của cô gái đó.

Bức tranh bị phân thành hai nửa.

Chỉ bằng một dấu vết màu trắng.