Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 9




Nó tỉnh dậy,mở mắt nhìn trần nhà trắng muốt. Quay qua quay lại không thấy hắn đâu cả. Đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ hắn bỏ nó luôn rồi? Nó đang hoản loạn thì bỗng dưng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Tiếng nước dứt,hắn mở cửa bước ra. Nó nhìn không chớp mắt. Hắn mới tắm,chỉ quấn một cái khăn ngang bụng. Những giọt nước chảy xuống cơ thể rắn chắc của hắn. A,thật sự rất quyến rũ nha.

-Làm gì nhìn ghê thế? Bộ tôi làm sao à?

Nó ngước lên nhìn mặt hắn,lại ngước xuống nhìn cơ bụng.

-Này,cô làm gì cứ nhìn chằm chằm thế?

Hắn thấy nó nhìn ghê quá,liền lấy chiếc áo của khách sạn mặc vào. Nó thấy thế thì hơi tiếc.

-Ây,chưa đã mà.

-Đã cái gì? Chẳng lẽ tôi nhốt cô vào tủ nên đầu óc cô có vấn đề à?

-Không. Nhưng tại sao anh lại nhốt tôi vào tôi như thế?

-Tại cô hư!

-Nhưng đâu cần phải làm như vậy với tôi chứ?

-Tôi xin lỗi…

-Anh quá đáng lắm -Nó chu mỏ giận dỗi.

-Được rồi. Bây giờ tôi chở cô đi chơi,coi như là đền bù được chưa?

-Ok luôn. -Nó biết hắn đã mắc bẫy,quay ra cười toe toét.

-Hay quá ha. Mặc cái này vào. -Hắn cốc nhẹ đầu nó.

Nó lè lưỡi,cầm chiếc váy chạy vào trong phòng tắm. Hắn ở ngoài cũng tranh thủ thay đồ,bỗng chuông điện thoại kêu lên. Hắn mở chiếc Iphone 6s ra nghe:

-Alo

-….

-Ông nói sao? Ba mẹ tôi về rồi sao? Sáng nay ông chỉ bảo là sắp về thôi mà?

-….

-Cái gì mà đổi ý hả? Phiền phức quá! Tôi hiểu rồi,tôi sẽ đến ngay!

Hắn cúp máy,trên đầu mây kéo đến mù mịt. Sao bố mẹ hắn lại về sớm thế không biết? Nhưng không thể để nó gặp bố mẹ hắn được,như thế không hay. Hắn đang đau đầu thì nó trong chiếc váy cam nhạt bước ra,lay lay tay hắn:

-Xong rồi. Chúng ta đi thôi.

Hắn thở dài,quay sang nhìn vào mắt nó:

-Bảo Ánh à,tôi xin lỗi,nhưng có chuyện này…

-Sao? Chuyện gì thế?

-Tôi…bây giờ không thể đi chơi với cô được…

-Tại sao thế? Anh vẫn giận tôi à? Tôi xin lỗi mà…

-Không phải đâu. Chỉ là bây giờ tôi có việc bận cần giải quyết.

-Việc gì vậy? Tôi không đi theo được sao?

-Là…việc quan trọng của công ty,tôi không dẫn cô theo được…

-Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi sẽ ở đâu.

-Cái đó…-Hắn thở dài.-Tôi sẽ đưa cô đến nhà của Gia Bảo,anh ta sẽ đưa cô đi chơi thay tôi. Được không?

-Cũng được.

Hắn dắt nó ra xe. Lái xe mà trong lòng hắn không yên. Thật sự hắn không muốn,không bao giờ muốn đưa nó cho tên Gia Bảo đó. Nhưng bây giờ cũng không thể đưa nó cho ai khác,càng không thể đưa nó theo,chỉ có một cách đó thôi.

Hắn lái xe thẳng đến nhà anh. Ấn chuông,rất may là hiện giờ anh đang ở nhà. hấy nó cùng hắn đến nhà mình thì cực kì bất ngờ.

-Chuyện lạ thế? Anh tặng cô ấy cho tôi mà không cần tranh đấu à?

-Mơ đi. Không bao giờ tôi làm như thế cả. Chẳng qua tôi muốn gửi cô ấy ở đây một lát.

-Không chỉ một lát mà cả đời cũng được.

-Bỏ ngay cái kiểu đá đểu đó đi. Hiện giờ tôi có việc bận mà chỉ có anh là người tôi an tâm nhất…

-Được rồi,tôi hiểu rồi. Anh cứ đi đi,tôi sẽ chăm sóc cô ấy như một nàng công chúa,chắc chắn sẽ tốt hơn anh. Cứ việc đi đi,không quay lại cũng được.

-Anh…

-Thế nhé. Bảo Ánh à,vào đây với anh.

Anh nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu,đóng cánh cổng lại trước mặt hắn. Để hắn đứng đó với một cục tức. Nuốt giận vào lòng,hắn vào xe lái đi thẳng. Chỉ hôm nay hắn mới nhượng bộ thôi đấy,tối về nhà tính sau vậy.

Anh dẫn nó vào nhà,quay người lại hỏi nó:

-Em thích đi đâu đây?

-Ưm…đâu cũng được ạ!

-Được,vậy anh dẫn em đến một nơi này hay lắm,chắc chắn em sẽ thích.

-Yeah,cảm ơn anh.

-À mà khoan,là Hoàng Phong bảo em mặc chiếc váy này à?

-Vâng. Đẹp đúng không anh?

-Đẹp thì cũng đẹp nhưng anh không thích. Vào đây,anh sẽ tân trang cho em.

15 phút sau,nó bước ra với một diện mạo khác hẳn. Nó mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt,có hình một con mèo rất đáng yêu,chiếc quần rin màu kem ngắn hơn đùi,đôi giày Converse màu trắng hồng,tóc cột cao bằng sợi dây hồng hồng có hình chiếc nơ xinh xinh. Trông nó bây giờ vừa năng động trẻ trung,vừa xinh xắn không kém gì búp bê (Hình như có gì sai sai). Nó đứng trước gương,thích thú với diện mạo mới của mình.

-Đẹp quá đi,không nhận ra em nữa,anh Bảo đúng là tuyệt vời.

-Được rồi,chúng ta đi thôi Bảo Ánh.

-Dạ.

Anh chở nó đến một khu hội chợ tấp nập. Nơi đây có rất nhiều gian hàng và trò chơi dân gian. Nó thích thú chạy lung tung,suýt nữa thì lạc. Anh đi theo nó,chơi cùng nó,mua đủ thứ đồ cho nó. Nó vui lắm. Chơi mệt,nó ngồi nghỉ ở một hàng kem. Anh đưa cho nó một cây kem ốc quế và nó ngồi ăn ngon lành. Anh mỉm cười vì nó quá đáng yêu,lấy khăn giấy lau miệng cho nó. Nó đang ăn thì bỗng thấy có dáng người quen quen ở xa xa kia. Là hắn. Nó đang định chạy lại thì nhận ra,đi bên hắn còn có một người con gái khác. Hai người họ đi với nhau,khoác tay nhau,… Nó làm rớt cả cây kem đang ăn dở,ngã xuống đất. Anh vội chạy lại đỡ. Thật sự anh cũng không tin hắn lại làm vậy. Anh lựa lời dỗ ngọt:

-Bảo Ánh à,ở kia có bán cá viên chiên,anh mua cho em nhé?

-Hức…không…

-Vậy ăn xoài lắc nhé?

-Không…hức…em không muốn gì cả,em chỉ muốn Hoàng Phong mà thôi…hức hức…

Thật sự câu nói đó như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim anh. Anh cũng yêu nó,tại sao nó không nhận ra,tại sao lúc nào nó cũng chỉ biết có Hoàng Phong mà thôi? Anh cố nhịn,đỡ nó dậy,nhẹ nhàng nói:

-Bảo Ánh,anh đưa em về nhà…

Ủa,không hiểu sao hồi sáng Mun viết tới đây rồi mà khi đọc lại thì nó bị mất một khúc nên bây giờ phải viết lại. Xin lỗi các bạn nhé!