Hai tên to lớn đó,tay cầm roi da,quất liên tục vào người nó.
Mà nó làm sao chịu được sự đau đớn này,cũng không thế thoát
được,đành nằm im chịu trận cho cơn đau giằng xé cơ thể,máu
chảy ra thấm vào quần áo,nó la lên đầy đau đớn,nước mắt không
ngừng tuôn rơi.
Tên Nhị ca ra hiệu,hai tên kia lập tức dừng đánh. Bước lại gần,nâng cằm nó lên,lại dụ dỗ:
-Một cành hoa xinh đẹp thế này lại bị roi da làm cho chảy
máu,ta thật không cam lòng. Thôi nào,đâu ai ép cô phải chịu
đựng,mau nói ra đi,tên kia hiện đang ở đâu?
-TÔI KHÔNG BIẾT!!!
Nó hét vào mặt gã Nhị ca khiến gã tức tối,giật mạnh roi da từ tay tên kia,đánh tới tấp vào người nó:
-Được lắm. Không ưa nhẹ ta sẽ cho nặng,để coi ngươi chịu được bao lâu…
Ngọn roi bỗng dừng lại,một xô nước đồ ào lên người nó. Có
vài giọt văng lên miệng,vị mằn mặn. Đây…đây chính là nước
muối. Những giọt nước dần thấm vào những vết thương do roi da
gây ra,đau xót không thể tả. Nó đau đớn,xót xa,quằn quại nhưng
không bao giờ nó nói ra hắn ở đâu. Đó là điều chắc chắn. Nó
thà bị đánh chứ không thể nhìn hắn bị tra tấn được. Vậy nên
dù đau xót đến thế nào,nó vẫn cắn chặt môi,kiên quyết không
nói ra khiến cho tên Nhị ca không khỏi tức tối…
Còn hắn thì sao? Cũng đang nằm vật vã trên giường. Tình
trạng thiếu nó của hắn giống y chang con nghiện thiếu thuốc.
Nhưng sao lòng hắn cứ bồn chồn,cảm giác không yên kéo tới. Vơ
vội lấy cái điện thoại,bấm số anh.
-Alô!
-Này Gia Bảo,tôi không đợi được nữa đâu. Rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu hả?
-Tôi đã bảo tạm thời anh không nên gặp cô ấy mà…
-Không cần gặp cho tôi nhìn cô ấy một lát thôi cũng được.
Thực sự tôi cảm giác như có điều gì không hay xảy đến với cô
ấy.
-Cái gì mà điều không hay chứ?
-Không nói nhiều nữa. Bây giờ tôi sẽ đến nhà anh,nếu anh
không cho tôi nhìn cô ấy tôi sẽ phá nát nhà anh được chứ? Tôi
cúp máy!
-Nè,Hoàng Pho…
Không đợi anh nói thêm gì,hắn đã ra khỏi nhà và lái xe ngay
đến nhà anh,nhấn chuông inh ỏi. Anh từ trong nhà bước ra,hắn đã ngay lập tức túm lấy cổ áo anh.
-Dẫn tôi đến chỗ đó nhanh đi.
-Anh muốn đến cũng được nhưng chỉ được nhìn cô ấy thôi.
-Vậy cũng được.
-Đợi tôi đi lấy xe.
-Không cần đâu lái xe tôi đi.
-Này…
Anh định nói gì thêm nhưng khi nhìn vẻ mặt bốc hỏa của hắn
thì đành thôi. Hắn ngồi ghế phụ lái miệng không ngừng hối
thúc:
-Nhanh lên,nhanh nữa đi.
-…
-Trời ơi,tăng tốc độ đi!
-…
-Mau lên mau lên!!!
-…
Thật không chịu nổi tên khùng này nữa,anh nhấn ga phóng
thẳng đến nhà cô. Nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa cả,anh
đành gọi cho cô nhưng cũng không ai nghe máy. Gọi lại một
lần,hai lần,ba lần…đều nghe một âm thanh là Tút…Tút…Tút…
-Rốt cuộc là đi đâu rồi?
-Sao hả? Cô ấy đâu?
-Không biết nữa.
-Không biết là sao hả?
-Chắc là hai người họ đi ra ngoài rồi nhưng sao lại không nghe máy chứ?
-Anh nói vậy tức là không thể biết cô ấy ở đâu cũng như là nói cô ấy mất tích phải không hả?
Hắn hét lên rồi bực tức đi vào trong xe,đóng sầm cửa lại. Anh giật mình,gõ vào cửa kính:
-Anh đi đâu vậy hả?
-Đi kiếm cô ấy!
-Còn tôi thì sao?
-Tôi không quan tâm.
Nói rồi lái xe đi thẳng,để anh đứng đó một mình.
-Ơ hay. Lúc đầu bảo lấy xe không chịu đòi đi chung xong bây
giờ bỏ mình ở đây là sao? Nhưng mà rốt cuộc Ngọc Linh đưa Bảo
Ánh đi đâu rồi? Sao lại không nghe máy chứ?
Hắn đang lái xe trên đường,tâm trạng lo lắng mỗi lúc một tăng lên. Bỗng thấy bên đường có đám đông đang bàn tán xôn xao về
chuyện gì đó. Bình thường hắn không thích mấy chuyện ồn ào
thế này đâu,nhưng không hiểu hôm nay tại sao lại rất tò mò mới
xuống xe hỏi thử mới biết là nơi đây vừa mới có hai cô gái bị băng đản Sói Đen bắt đi,mấy túi đồ và xiên thịt viên còn rớt
trên đường. Có lẽ người khác nghe sẽ thấy cảm thương nhưng hắn
thì như hoá đá. Không biết làm sao nhưng hắn cảm nhận hai người bị bắt đi,chắc chắn sẽ có nó,nhìn xiên thịt viên dính đầy
bụi bẩn,hắn càng tức giận,vội lao lên xe đi nhưng bỗng dưng bị
anh ở đâu ra chặn đầu.
-Này,rốt cuộc cậu định đi đâu vậy hả?
-Tránh ra,tất cả là tại anh.
-Rốt cuộc là có chuyện gì hả?
-Cô ấy đã bị băng Sói Đen bắt cóc rồi.
-Cái gì?
-Mọi chuyện là do anh cả đấy. Mau tránh ra!
-Cậu tính đi một mình sao? Có biết là nơi đấy rất nguy hiểm không hả?
-Tôi không biết gì cả. Chỉ biết cô ấy đang gặp nguy hiểm mà thôi. Mau tránh ra đi!
Hắn lái xe lách qua anh. Bây giờ trong đầu hắn đâu suy nghĩ
gì nữa mà cũng có thể nói là không còn suy nghĩ được gì nữa rồi,chỉ biết là phải đi cứu nó mà thôi.
Nó đau đớn đến ngất đi,ngay lập tức bị một xô nước lạnh
dội vào người. Tên Nhị ca thật sự mất hết kiên nhẫn rồi,bóp
chặt má nó:
-Bây giờ mày có chịu nói hay không hả?
-Không bao giờ!
-Được. Tụi bay đâu,mang ra đây.
-Đây thưa Nhị ca.
Tên Nhị ca cầm lấy con dao,dí vào cổ nó,hỏi lại lần nữa:
-Con dao này lâu lắm rồi chưa được vấy máu thì phải,nhưng
chắc có lẽ nó cũng không muốn vấy máu của một cô nàng xinh
đẹp như thế này đâu. Chỉ cần cô nói ra,hắn ở đâu thôi thì chắc chắn sẽ được an toàn,còn nếu không thì…
Gã đưa qua đưa lại con dao trên cổ nó. Nó thật sự rất sợ hãi nhưng vẫn cố lấy lại can đảm.
-Tôi nói…
-Tốt. Mau nói đi nào!
-Tôi muốn nói là…ông mai mốt chết đi,ngay cả địa ngục cũng không chứa chấp ông đâu.
-Mày dám….
-Tôi đã chết một lần rồi,chết thêm lần nữa có sao đâu chứ?
-Được,tao sẽ cho mày toại nguyện.
Tên Nhị ca dơ cao con dao,lưỡi dao sáng loáng khiến,nó nhắm
chặt mắt lại,chờ đợi cơn đau đớn do lưỡi dao ấy mang lại….