Nó chốt cửa,ngồi thụp xuống đất khóc nức nở,mặc cho hắn ở ngoài đập cửa,la hét:
-Bảo Ánh! Em làm sao thế? Mở cửa cho anh đi. Bảo Ánh à!…
Nó cứ khóc,nước mắt không ngừng rơi,tim nó đau lắm. Còn về lý do nó thế này ư?
Hồi sáng nay,lúc nó giật mình tỉnh dậy thì không thấy
hắn đâu nữa. Bất chợt thấy tờ giấy trong tay liền mở ra đọc:
“Anh đi có việc,búp bê của anh ở nhà ngoan nhé! Nhớ không được
quậy phá gì cả và tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ
nghe chưa? Lát nữa anh về sẽ dẫn em đi chơi nha! Ký tên: PYA.”
Nó nhìn tờ giấy,thở dài,định nằm xuống gối ngủ tiếp thì
tiếng chuông cửa vang lên. Gì chứ? Lại nữa à? Nó sợ mấy vụ
bấm chuông này lắm rồi. Thế là cứ mặc kệ chuông,nó chui vào
chăn ngủ tiếp. Tiếng chuông ngừng kêu,nó đoán là người ta đi
rồi nhưng không…”BÍNG BONG BÍNG BONG BÍNG BONG BÍNG BONG…!!!”.
Một hồi chuông dài không kể siết,inh ỏi quá nên nó đành đi
xuống lầu,hé mắt nhìn xem ai. Lần này là một người phụ nữ
xinh đẹp,trên người khoác toàn đồ hiệu đắt tiền,đã ngoài bốn
mươi nhưng bà vẫn giữ y nguyên nét thanh xuân trẻ đẹp. Nó nhỏ
giọng hỏi:
-Bác kiếm ai thế?
-Tôi kiếm cô. Mở cửa cho tôi đi.
-Nhưng bác là ai? Tại sao lại kiếm tôi?
-Chắc cô không biết. Xin tự giới thiệu,tôi là mẹ ruột của Hoàng Phong,hôm nay đến tìm cô có chuyện cần nói.
-Bác là mẹ của anh Phong???- Mắt chữ A mồm chữ O.
-Phải. Mở cửa cho tôi.
Nó chần chừ,nhớ lại lời hắn là không được mở cửa cho
nppgười lạ vào,nhưng mà đây là mẹ hắn mà,đâu có phải người
lạ đâu,mở cửa chắc không sao đâu. Nghĩ tới đó thôi là nó vui
vẻ ra mở cửa. Người phụ nữ ấy bước vào nhà,ngồi xuống
ghế,chính nó cũng tự nhiên ngồi đối diện với bà ấy. Bà với
ánh mắt suy xét nhìn nó từ trên xuống dưới,sau đó mới cất
giọng:
-Tôi là mẹ của Hoàng Phong. Hôm nay tôi đến đây là để xem mặt cô,cái người đeo bám nó mấy tháng nay.
-Ơ,bác nói gì vậy? Đeo bám là sao ạ?
-Chứ hành động của cô bây giờ không gọi là đeo bám thì gọi là gì?
-Cái đó…..
-Cô suốt ngày bám dính lấy nó,bắt nó phải chiều chuộng
cô. Cô có biết,nếu nó cứ mù quáng vì cô như vậy thì tương lai
nó sẽ ra sao không hả?
-Nhưng anh ấy yêu cháu và cháu cũng yêu anh ấy mà…
-Cô yêu nó? Cô yêu nó hay yêu tiền của nó? Hạng người như cô làm sao có thể vào làm dâu gia đình tôi? Cô nghĩ gì vậy hả?
Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý ư?
-Cháu….
-Nếu như cô biết nghĩ cho thằng Phong thì hãy biết thân
biết phận mà rời xa nó đi. Vốn dĩ nó đã có một người vợ
tương lai quá tuyệt vời rồi,không cần một người ăn bám như cô
nữa.
-Nhưng Ngọc Huyền,cô ta là người xấu….
-Cái gì? Ai cho phép cô nói như vậy với con dâu tôi hả? Cho
dù nó có làm gì đi nữa cũng đáng giá hơn cô gấp vạn lần,gấp trăm lần,những điều nó làm chỉ là vì biết nghĩ cho thằng
Phong thôi. Còn cô,cô đã làm gì cho thằng Phong chưa hả?
-Cháu…..Cháu yêu anh ấy…
-Tôi đã nói rồi,tình yêu của cô chỉ bằng con sâu con
bọ,những thứ bẩn thỉu mà thôi. Cô hãy buông tha cho thằng Phong
đi,để nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô cũng rất xinh
đẹp,chắc chắn sẽ kiếm được ai khác chứ không nhất thiết phải
bám lấy thằng Phong như vậy. Tôi xin cô,nếu như cô yêu thằng Phong thì làm ơn buông tha cho nó,bởi chắc chắn nó với cô không thể
có hạnh phúc được. Tôi chỉ nói thế thôi,còn quyết định là ở
cô,nhưng nếu cô vẫn cứ ngoan cố,tôi sẽ dùng đến biện pháp
mạnh. Tôi về trước.
Bà ta bước ra khỏi cổng,để lại nó thẫn thờ như cái xác
không hồn. Những lời bà ấy nói như những mũi dao đâm vào tim
nó vậy. Nó đang ăn bám hắn ư? Nó đang ngăn cản hạnh phúc của
hắn ư? Là nó,nó chính là một kẻ phá hoại cuộc đời hắn!
Nó…nó phải làm gì đây?….
Nó cứ ở trong phòng và khóc,khóc rất nhiều,rất lâu. Nó
mong đây chỉ là một giấc mơ mà thôi,một giấc mơ để khi nó tỉnh dậy,nó sẽ lại thấy hắn ở bên,mỉm cười với nó,ôm nó vào
lòng và hát cho nó nghe. Nó cứ khóc như thế,nhưng nó đói. Bây
giờ phải làm sao khi nó không muốn đối mặt với hắn,nhưng nó
đói,rất đói. Suy nghĩ một hồi,nó quyết định mở cửa bước
ra,hắn chạy đến ôm chầm lấy nó nhưng nó đẩy ra,bước xuống bếp rồi đứng thẫn thờ ở đấy. Hắn chạy theo,thấy thế thì hiểu ý nó vội nói:
-Em đói phải không? Để anh làm mỳ cho em ăn nhé?
Hắn nói rồi ấn nó ngồi xuống ghế,sau đó quay ra loay hoay
làm mỳ. Lát sau bưng đĩa mỳ nóng hổi đặt trước mặt nó. Nó
không nói gì,chỉ lấy nỉa rồi ăn. Bình thường nó thích món
này lắm mà,nhất là hắn làm cho nữa,nhưng sao hôm nay nó ăn lại thấy đắng,cay,rất khó nuốt. Nước mắt từ hai khóe mi lại tuôn
rơi khi nó nuốt mỳ xuống. Hắn thì cực kì hoảng loạn,hỏi tới
tấp:
-Em sao thế? Mỳ không ngon à?
Lắc lắc
-Vậy tại sao em cứ khóc mãi thế? Nói cho anh biết đi,rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy hả?
-Anh thôi đi,ồn ào quá.
-Ồn ào ư? Là anh quan tâm tới em thôi mà…
-Em không cần anh quan tâm nữa…
-Em nói sao?
-Em nói là em ghét anh lắm,Võ Hoàng Phong!!!
Nó hét lên rồi chạy ra ngoài,mở cửa và chạy ra ngoài
đường luôn. Hắn tất nhiên là đuổi theo,nhưng mà….nó đã hoàn
toàn biến mất trong dòng người đông nghịt kia…