Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 19




Mọi chuyện hôm qua xảy ra như thế đấy,hắn đã tuyên bố là sẽ không bao giờ để nó rời xa,đấy chính là lí do mà hôm nay hắn đang ôm kẹp cứng nó trong tay,ngủ mà mặt không thể mãn nguyện hơn. Nó thì sao cũng được,mệt quá rồi nên đặt đầu xuống gối là quên trời đất luôn.

Đôi trai tài gái sắc của chúng ta đang say giấc nồng thì bỗng “RENG!!!RENG!!!RENG!!!”. Đừng hiểu nhầm là chuông báo thức,điện thoại hắn đổ chuông đấy. Có đặt chuông thì đặt âm lượng cũng vừa phải thôi,của hắn đổ chuông là nhà cách hắn hai căn cũng nghe thấy,thật phiền hà xóm làng mà. Hắn khó chịu với tay lên lấy cái Iphone,nheo mắt nhìn màn hình coi đứa nào dám phá giấc ngủ ngàn thu à lộn ngàn vàng của hắn.

-À ừm…cái gì đây? Là ba à? À mà mình có quen đứa nào tên ba đâu nhỉ?….-Một giây,hai giây,ba giây…-Á,là ba,quên mất. Alo,ba ạ?

-…………….

-Sao tự dưng con phải đến?

-…………….

-Con biết rồi. Haiz,thiệt là bực mình mà.

Hắn cúp máy mà cứ như muốn đập nát cái điện thoại vậy. Quay qua nhìn,búp bê của hắn vẫn ngủ,không biết chuyện gì xảy ra (Cái chị này là trời sập còn chưa biết nói gì chuông điện thoại :)). Mệt mỏi lết thân xuống giường làm VSCN,luôn miệng lầm bầm: “Trời ơi là trời! Hôm nay chủ nhật mà cũng không được nghỉ ngơi nữa là sao?”

Mọi thứ xong xuôi rồi lại quay ra nhìn nó. Sao giờ nhỉ? Để nó ở một mình không an tâm,mang theo càng không được,mà cũng thể gửi cho ai được. Thôi đành để ở nhà vậy. Hắn lấy cây bút,viết viết gì đó rồi nhét tờ giấy vào tay nó rồi sau đó ra ngoài,lấy xe đi mất. Lái xe mà trong lòng cứ nhấp nhổm không yên,không biết nó ở nhà một mình có sao không nữa,lại còn bực mình hơn là tự dưng hôm nay gọi đến chi nữa không biết. Theo khoa học chứng minh thì có lẽ vừa đi vừa lầm bầm sẽ rút ngắn thời gian nên hiện giờ hắn đang đứng trước ngôi biệt thự của ba mẹ hắn. Chỉnh sửa lại quần áo rồi đẩy cửa bước vào,gật đầu chào mấy chục người giúp việc nhưng vẻ mặt thì không cảm xúc,bước đến phòng khách,hắn đứng lại,kính cẩn cúi chào. Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế,toát ra vẻ uy nghiêm,lãnh đạo. Ônh nhìn hắn,tỏ vẻ cứ ngồi xuống ghế. Hắn hỏi trước:

-Ba à,hôm nay ba gọi con đến có chuyện gì vậy?

Ông uống một ngụm trà,đặt tách xuống rồi mới chầm chậm nói:

-Con trai của ta,ta muốn gọi con đến phải có lí do hay sao?

-À không….

-Dạo này ta nghe nói công ty vừa tuyển được mấy người mẫu đẹp lắm hả?

-À vâng.

-Con đúng thật tai giỏi trong công việc đấy.

-Cảm ơn ba.

-Nhưng mà…trong chuyện khác lại thật kém cỏi.

-Chuyện gì ạ?

-Nghe nói dạo này,con và Ngọc Huyền,hai đứa có gì đó không được tốt đẹp cho lắm.

-Ba à,chuyện gì cũng được,nhưng riêng chuyện này,con không thể đồng ý được. Con không muốn và không bao giờ lấy Ngọc Huyền. Con không yêu cô ấy!

-Tại sao lại không yêu? Không phải vì con đã có ai khác rồi chứ?

-Cái đó…Phải. Con đã yêu cô gái khác và chỉ duy nhất cô ấy mới có thể làm vợ con mà thôi.

-Trên đời này,có những thứ tưởng chừng như tốt đẹp mà đến lúc ta biết được sự thật lại quá phũ phàng. Con yêu cô ta,con có biết chắc cô ta không lợi dụng con hay không?

-Không bao giờ có chuyện đó xảy ra thưa ba.

-Cái đó là do con suy nghĩ như thế. Con người khi yêu ai lại chẳng đặt hết niềm tin vào đối phương. Con bé đó suy nghĩ gì,chỉ mình nó mới hiểu mà thôi.

-Ba à,nếu như hôm nay ba gọi con đến đây chỉ để nói mấy lời này thì con xin về trước.-Hắn đứng dậy,toan bước đi.

-Đứng lại! Con vì cô ta mà cãi lại ba mình hay sao?

-Ba à,con không dám cãi laị nhưng riêng chuyện này thì không thể…

-Đừng nhiều lời nữa! Ta đã nói như thế nào thì cứ làm như vậy đi. Nếu cứ cố ương bướng thì đừng có trách ta.

Ông nói xong,tức giận bỏ lên lầu. Mgọc Huyền từ trên lầu chạy xuống đỡ ông rồi giở cái giọng tốt đẹp ra:

-Bác trai à,con đã nói rồi. Nếu anh ấy không thích thì đừng ép nữa.

-Sao ta có thể để con thiệt thòi như vậy được. Dù có sao đi nữa ta cũng nhất quyết phải thấy hai đứa nắm tay nhau đi vào lễ đường.

-Bác trai à…thôi bác mệt rồi,để con đỡ bác lên phòng nghỉ.

-Được,con ngoan lắm. Có đứa con dâu như con,ta thật là có phúc.Hahaha!

-Dạ. Chúng ta đi thôi bác trai.

Cô ta một phần tỏ ra ngoan ngoãn,một phần nhìn hắn với ánh mắt đắc thắng. Hắn đứng đó,chứng kiến hết tất cả,tay nắm chặt lại,cả người tỏa ra làn khí lạnh lẽo có thể giết người luôn ấy.

Bực tức như vậy nhưng hắn cũng phải nhanh chóng lái xe về nhà. Không biết búp bê của hắn có sao không nữa? Vội vàng chạy vào trong nhà,thấy nó đang ngồi trên ghế thì vui mừng chạy lại ôm nó vào lòng,luôn miệng nói:

-Bảo Ánh à,em dậy rồi à? Chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé?

-…..

-Bảo Ánh! Em sao thế? Sao không trả lời anh?

– Hả? À,anh Phong này,anh cứ đi ăn đi. Em mệt lắm chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Nó đẩy hắn ra,bước lên lầu,thì bị hắn nắm tay giữ lại.

-Em sao vậy Bảo Ánh? Có chuyện gì xảy ra vậy?

-Không có gì hết. Em đã nói là em mệt mà. Anh đừng có làm phiền em nữa!

Nó gắt lên,giật tay ra khỏi tay hắn rồi chạy lên lầu,đóng sầm cửa lại,bỏ mặc cho hắn đứng đấy với muôn ngàn câu hỏi và một niềm lo lắng thật sự…………..