“Anh à, cuối cùng thì anh cũng đến rồi.”
Mạc Du Uyên vui vẻ, háo hức, nhưng khi nhìn
thấy Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh thì gương mặt
lại trở nên tối sâm, thậm chí còn có chút khó
coi: “Anh hai à, sao anh đưa người phụ nữ
này đến đây làm gì vậy chứ.”
Cô bé vẫn chưa quên chuyện lúc ở đồn
công an, người phụ nữ này đã làm cô bé thấy
khó chịu như thế nào.
Hạ Nhược Vũ không quan tâm, đứng
thẳng lưng, dù sao thì cô cũng không đòi đến
đây, có chuyện gì thì cứ để cho người nào đó
giải quyết hết đi.
“Du Uyên à, em nói năng đàng hoàng,
cẩn thận chút đi.” Tùy rằng Mạc Du hải rất
yêu thương em gái, đối với cô bé nhất mực
chiều chuộng, nhưng vẫn chẳng tránh khỏi
có chút không hài lòng.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Mạc Du Uyên cảm thấy uất ức, bĩu môi:
“Anh hai, anh vì một người phụ nữ không
quan trọng mà la mắng em sao.”
Trước kia cho dù có chị Khánh Huyền ở
bên cạnh đi chăng nữa thì anh hai cũng
không nỡ trách móc cô bé một câu nào, bây
giờ lại vì người phụ nữ xấu xa này mà trách
mắng cô.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cứ hễ nhìn
thấy ánh mắt của Hạ Nhược Vũ là cảm thấy
chán ghét không thôi.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ không
quan trọng, Du Uyên đừng có giận dỗi vô lý
nữa được không nào.” Mạc Du Hải đúng là
không có cách nào hung dữ với cô em gái
duy nhất này: “Nghe lời đi được không, chẳng
phải là em đang thích chiếc váy số lượng giới
hạn nào đó sao, ngày mai anh hai kêu người
đưa đến cho em có được không.”
“Thật không?” Nhận được sự đồng ý từ
anh trai, Mạc Du Uyên lập tức vui vẻ nói trả
lời: “Cảm ơn anh hai.”
Thế nhưng đôi mắt cô bé nhìn Hạ Nhược
Vũ vẫn ngập tràn chán ghét.
“Du Hải, cậu cũng qua đây đi, tôi còn
tưởng là cậu sẽ không đến nữa chứ.”
Kiều Duy Nam thong thả bước đến, đợi
đến khi anh ta nhìn thấy rõ người phụ nữ đi
bên cạnh bạn mình, thì bất ngờ thốt lên: “Cô
không phải là…”
Người đàn ông khẽ ho nhẹ một tiếng,
Kiều Duy Nam lập tức hiểu ý, nuốt hết lời
muốn nói ngược lại vào trong.
Du Hải không phải là người sẽ đưa bạn
tình đến một nơi đông người như thế này, e
rằng Lục Khánh Huyền thật sự không còn cơ
hội nào rồi.
“Anh Duy Nam, anh quen biết cô ta sao?”
Mạc Du Uyên hoài nghỉ liếc nhìn anh ta, cứ
cảm thấy anh Duy Nam dường như muốn nói
gì đó.
Kiều Duy Nam vô cùng thân thiết véo nhẹ
đôi má của cô bé, nói: “Chỉ là anh không
thường gặp bạn gái của anh hai em cho lắm
thôi:
“Anh Duy Nam nói bậy, bạn gái của anh
hai em phải là chị Khánh Huyền mới đúng.”
Mạc Du Uyên vừa nói vừa liếc xéo cô.
Hạ Nhược Vũ nhàm chán đứng bên cạnh
thổi thổi móng tay, em gái nhỏ muốn chọc
tức chị hay sao, em vẫn còn non tay lắm.
Mạc Du Uyên thấy cô không mắc bẫy,
còn bày ra dáng vẻ xem thường, tức đến đỏ
cả tai, nói: “Anh hai, anh nhìn cô ta kìa
“Chị làm sao chứ? Em gái nhỏ ơi, cứ nói
bóng nói gió chị như thế mãi, nhưng mà chị
một câu cũng chưa nói gì mà.” Hạ Nhược Vũ
bày ra vẻ mặt vô tội mà nói.
Chọc Mạc Du Uyên tức đen cả mặt: “Cái
người phụ nữ kỳ cục này, sao mặt cô dày quá
vậy, tôi đã nói là anh tôi có bạn gái rồi mà.”
Đột nhiên nhớ đến người đàn ông đẹp
trai ở đồn công an ngày hôm đó, hình như
cũng có quan hệ không bình thường với cô,
giọng Mạc Du Uyên đầy ác ý nói: “Người bạn
trai kia của cô có biết chuyện em cắm sừng
anh ta chưa hả?”
“Nếu như em tốt bụng thì thông báo với
anh ta giúp chị đi.”
Hạ Nhược Vũ mỉm cười ẩn ý, ánh mặt lại
càng trở nên sắc bén, hết lần này đến lần
khác cô nhẫn nhịn, không đáp trả lại, không
phải vì sợ Mạc Du Uyên, chỉ là không muốn
so đo tính toán thiệt thiệt hơn với một cô bé
mà thôi.
Có vẻ như cô bé đã đoán sai rồi, còn cố ý
nhắc nhở gì chứ, người ta căn bản là không
thèm quan tâm đến nữa là.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ nói giúp mà, tôi
còn sẽ nói với chị Khánh Huyền, cô…”
Mạc Du Uyên vẫn còn muốn mắng nhiếc
cô thêm vài câu cho hả giận, thì đã bị ngắt
lời: “Du Uyên, ăn nói cho đàng hoàng cẩn
thận đi, anh không muốn phải nhắc em thêm
lần nữa đâu.”
Nhìn thấy Mạc Du Hải thật sự sắp nổi
trận lôi đình rồi, Mạc Du Uyên không dám
làm trò châm chọc gì nữa, uất ức bỏ lại một
câu nói rồi chạy đi.
“Anh hai, em ghét anh, anh cứ ở bên
cạnh người phụ nữ này đi, sau này em sẽ
không thèm quan tâm đến anh nữa đâu.”
Kiều Duy Nam nhìn theo bóng dáng vừa
chạy đi, bèn lân la đến hỏi: “Cậu không đi dỗ
con bé thật sao?”
Nhận lại một cái liếc mắt của Mạc Du
Hải, anh ta im bặt, không dám nói gì thêm.
“Em gái anh thật là tùy hứng quá đi.” Hạ
Nhược Vũ than vấn.
Mạc Du Hải đưa ánh mắt u ám nhìn về
phía cô.
“Sao nhìn tôi như vậy chứ? Tôi nói sai gì sao?”
Người đàn ông lặng lẽ thu lại ánh nhìn,
trong mắt hiện lên vẻ bất lực, đối với anh mà
nói không có ai có thể tùy hứng hơn cô đâu.
“Người đẹp, còn nhớ tôi không? Kiều Duy
Nam lại bắt đầu chọc ghẹo Hạ Nhược Vũ.
“Vâng, anh là tên bác sĩ khoa nội không
đứng đắn kia đúng không?”
Mạc Du Hải xém chút bị chọc cười thành
tiếng, cứ như lời Hạ Nhược Vũ nói rất đúng ý
anh vậy.
“Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi…” Kiều Duy
Nam còn muốn thay bản thân giải thích mấy câu
thì Mạc Du Hải đã trực tiếp ngắt lời anh
†a, giọng điệu bình tĩnh nói: “Viện trưởng
đang gọi chúng ta kìa.”
Kiều Duy Nam nhìn theo ánh mắt của
Mạc Du Hải, đúng thật là viện trưởng của bọn
họ, chỉ đành đi qua đó nói vài câu thôi:
“Người đẹp, tôi đi trước đây, một lát nữa tôi
sẽ quay lại.”
“Mau đi đi.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy con
người Kiều Duy Nam cũng khá thú vị, so với
người đàn ông bên cạnh cô thì anh giống
con người hơn nhiều.
Mạc Du Hải nhìn mặt cô thì biết ngay,
chắc chắn cô lại đang âm thầm chửi rủa gì
anh nữa rồi, cúi đầu nhắc nhở cô một câu:
“Đừng có đi lung tung, đợi một chút tôi sẽ
quay lại.”
“Yên tâm đi, tôi đâu phải là con nít chứ,
không lẽ còn đi lạc được hay sao.” Cô đã để
ý đến những món đồ ngọt ở phía xa xa kia từ
lúc mới bước vào rồi, hận không thể đuổi anh
tránh cô càng xa càng tốt mà thôi.
Bọn họ rời đi, Hạ Nhược Vũ nhanh chóng
đi đến bên chiếc bàn dài sắp đầy ắp thức ăn,
không hổ danh là khách sạn sáu sao, mỗi
một món tráng miệng đều đẹp mắt đến mức
khiến cho người ta ngất ngây, như thể chúng
đang mời gọi cô mau đến thưởng thức
chúng vậy.
Nhanh đến đây ăn tôi đi mà.
Lúc cô đang phân vân không biết nên ăn
cái nào trước thì bên cạnh truyền đến một
giọng nói khiến người khác bực mình: “Đúng
là có một số người chẳng bao giờ bước nổi
vào giới thượng lưu, chỉ là mấy món đồ ngọt
bình thường thôi mà cũng làm họ thèm đến
nhỏ dãi.”
Hạ Nhược Vũ chợt khựng lại, nghĩ tới
nghĩ lui thì vẫn nên giữ thể diện cho Mạc Du
Hải thì hơn, nếu gây ra chuyện ở buổi tiệc
rượu này thì sẽ phiền phức lắm, chỉ cần xem
người bên cạnh này như ruồi nhặng bẩn thỉu,
không để ý đến nữa là được, cô cầm nĩa lên,
đang định lấy một miếng bánh kem có hình
dạng đáng yêu ở ngay trước mặt, chỉ là cô
còn chưa đụng đến miếng bánh thì đã bị
người kia giành trước mất rồi.
Bỏ đi vậy, trên bàn vẫn còn nhiều lắm
bánh, không cần phải so đo thiệt hơn với
hạng người ích kỷ như vậy làm gì.
Nhưng cứ hễ cô nhìn trúng cái nào thì bị
người ta giành mất cái đó, một lần hai lần ba
lần, lần nào cũng vậy, đối phương hình như
chơi vui đến không biết mệt là gì, cho dù là
người hiền lành đến cỡ nào cũng nhịn không
nổi, huống hồ gì là người tính tình cố chấp
như cô.
Hạ Nhược Vũ nhìn lên tầng bánh ở cao
nhất, khuôn mặt tổ vẻ gấp gáp, nóng lòng
như thể sợ bị người khác giành mất bánh
kem, bèn đưa tay với tới.
Người bên cạnh vừa chuẩn bị đưa tay
đến giành với cô, bất ngờ thay, không biết
chân giẫm phải thứ gì, khiến người đó trượt
chân, cả người ngã nhào vào chiếc bánh kem
trước mắt.
“Rầm rầm rầm tất cả chén dĩa trên bàn
cũng bị rơi hết xuống sàn nhà, tạo thành
những thanh âm đổ vỡ, vô cùng chói tai.
Hòa vào đó, còn có tiếng thét thảm
thương của một người phụ nữ: “A đau quá,
đau chết tôi mất.”
Tất cả mọi người đều bị chuyện trước
mắt làm cho giật mình, ai ai cũng nhìn về
phía bọn họ.
Hạ Nhược Vũ âm thầm lùi lại một bên,
nhìn ngắm giây phút lúng túng của người
phụ nữ này, trông cũng rất xinh đẹp mà tại
sao lại bất cẩn, vụng về đến thế này chứ, hình
như cô cũng đâu có quen biết cô ta?
“Đồ đê tiện, cô dám chơi tôi, khiến tôi bị
trượt ngã.” Toàn thân người phụ nữ dính hết
kem rồi lại bánh, lúng túng đứng lên, trừng
mắt nhìn Hạ Nhược Vũ đang nhàn nhã đứng
một bên.
Ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt
sống cô vậy, thậm chí cũng có hơi đáng sợ
một chút.