Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 397




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 397: Trả thù

 

Mạc Du Hải hơi kinh ngạc, đám du côn đang lùng sục khắp nơi, anh không mang theo vũ khí nên đang chuẩn bị yên lặng rời khỏi đây thì bỗng nhiên có một tiếng súng vang lên, một viên đạn xẹt qua bên người anh.

Mạc Du Hải cúi người tránh đi, anh nhìn về hướng viên đạn bay tới, anh thấy một bóng người lóe lên, bóng người đó có vẻ hơi quen.

“Ở bên kia kìa, bắt tên sát thủ đó trả thù cho đại ca đi!”

Đám du côn bị tiếng súng thu hút, bọn họ lập tức đi về phía bên này. Mạc Du Hải nhíu mày, mười mấy tên du côn cầm súng, một mình anh không đối phó hết được. Anh đành lợi dụng bóng tối yên lặng rời khỏi bến tàu, lái xe rời khỏi đó,

Lúc này, đám du côn đã đuổi tới đường lớn, trong số họ có một người nhanh trí nhớ được biển số xe: “Không cần đuổi theo, tôi đã nhớ rõ biển số xe của tên đó rồi, anh ta chạy không thoát đâu.”

“Mạc Du Hải, lần này anh gặp phiền phức to rồi.”

Hàn Công Danh đứng trong góc tối của kho hàng, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Nhở tới phát sóng hồi nãy, Hàn Công Danh lái xe ra khỏi nhà kho bằng một phương hướng không ai hay biết, anh ta lái vào trong khu vực nội thành thị điện thoại di động vang lên. Người gọi tới là Lục Khánh Huyền.

“Có chuyện gì?” Hàn Công Danh nhận điện thoại. Anh ta không ưa Lục Khánh Huyền, cô ta đã hại Hạ Nhược Vũ mấy lần rồi nên Hàn Công Danh khá là chán ghét cô ta, vì vậy giọng nói của Hàn Công Danh cũng tỏ vẻ bực bội. Lục Khánh Huyền hỏi: “Sao thế, còn giận à?”

“Muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn có chuyện khác phải làm” Hàn Công Danh mất kiên nhẫn nói.

Lục Khánh Huyền cười hỏi: “Anh ở bến tàu đúng không?”

Hàn Công Danh kinh ngạc, anh ta không hiểu sao Lục Khánh Huyền lại biết chuyện này, đột nhiên anh ta nhận ra: “Cô sai người theo dõi tôi sao?”

“Anh hận Du Hải như thế, tôi sợ anh sẽ động đến anh ấy nên sai người theo dõi anh cũng là chuyện đương nhiên thôi” Lục Khánh Huyền nói.

Hàn Công Danh hỏi: “Cô muốn gì?” “Tôi chả muốn gì cả, đêm hôm khuya khoắt, cả anh và Du Hải đều đến bến tàu, đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi hơi tò mò đấy” Lục Khánh Huyền hạ giọng hỏi.

Hàn Công Danh cười cười: “Tốt nhất là cô đừng nên biết, không tốt cho cô đâu.”

“Vậy để tôi đoán nhé. Tôi vừa thấy trên TV đưa tin là có một đám xã hội đen bắn nhau ở bến tàu, có một người đàn ông Thái Lan đã bị bắn chết. Tôi đoán chắc là anh giết đúng không?” Lục Khánh Huyền bình tĩnh nói.

Hàn Công Danh hơi ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Lục Khánh Huyền không những biết rõ tình hình mà còn đoán được vài phần nữa, người phụ nữ này đúng là cũng có chút không tầm thường.

“Tại sao tôi lại giết người đó chứ?” Lục Khánh Huyện cười nói: “Đơn giản thôi. Anh muốn đổ tội cho Du Hải, thế lực của người đàn ông đã chết chắc là lớn lắm nhỉ, cuối cùng họ lại trở thành công cụ trả thù của anh đúng không?”

Hàn Công Danh sợ hãi than thầm, Lục Khánh Huyền thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta. Nhưng dù gì thì cô ta cũng chỉ đoán thế thôi, cô ta vẫn còn chưa biết người đứng sau chủ mưu chính là Lục Hãng.

“Cô biết những chuyện này thì có ích gì chứ. Lấy bản lĩnh của Mạc Du Hải thì sao có thể bị lão người Thái đó ảnh hưởng gì được, cô lo thừa quá rồi. Tôi làm vậy chỉ vì muốn tạo thêm phiền phức cho anh ta thôi.”

Sau khi lái xe tới tập đoàn Lục Thị, Hàn Công Danh suy nghĩ một chút rồi đi vào. Thái độ làm người của Lục Hãng quá mức tàn nhẫn, không ai có thể ngờ có một ngày ông ta giết mình diệt khẩu không.

Hàn Công Danh gọi điện thoại cho ông ta: “Tổng giám đốc Hằng, việc ông bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi. Tôi đã sắp xếp người vào trong đám đàn em. của Sai Bá để anh ta cung cấp đầu mối cho họ tìm Mạc Du Hải.”

Lục Hằng gật đầu hài lòng: “Làm tốt lắm, tôi biết cậu không khiến tôi thất vọng đau mà. Cậu về nghỉ ngơi đi, sắp tới chắc chắn sẽ có nhiều biến đổi lầm đấy, không có việc gì thì cậu đừng ra ngoài”

Hàn Công Danh cúp điện thoại rồi lái xe về nhà. Bầu không khí vốn dĩ còn yên bình đã bị phá vỡ, điều đó có nghĩa là một trận bão tố sắp đến

Sáng sớm hôm sau, Lục Hằng vừa mới đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vẫn còn chưa ngồi xuống ghế thì ông ta đã nhận được điện thoại từ một dãy số xa lạ.

Lục Hằng lạnh lùng nhấc máy, ông ta biết là ai gọi tới nhưng vẫn hỏi: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”

“Ông Lục Hằng đúng không? Tôi muốn nói chuyện với ông một chút.” Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói khàn khàn, vừa nghe đã cảm thấy khó chịu.

Lục Hằng giả vờ nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là Sát Xai, là em trai của Sai Bá. Tối hôm qua tôi đã đi suốt đêm tới đây” Giọng nói của Sát Xai không chứa bất kì cảm xúc nào.

Lục Hằng giả vờ bất ngờ tiếp: Thì ra cậu là em trai của Sai Bà sao. Tôi sẽ sai người đi tiếp đón cậu, cậu đến phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện.”

“Không cần đâu, ông Lục Hằng, tôi dẫn nhiều người tới nên không thích hợp tới phòng làm việc của ông. Có lẽ ông nên tự mình tới đây một chuyến vậy” Sài Xai từ chối.

Lục Hãng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được thôi, cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở dưới bãi đỗ xe của công ty ông. Ông Lục Hằng, làm phiền ông nhanh chút nhé.”

Sát Xai nói xong thì cúp điện thoại. Người đàn ông mặc đồ đen ra khỏi cửa ngầm, anh ta nhíu mày hỏi: “Sếp, ông định đi một mình xuống đó sao? Tôi từng nghe về tên Sát Xai này rồi. Tuy anh ta khéo đưa đẩy như anh trai mình nhưng thái độ làm người của anh ta rất thủ đoạn và độc ác, làm việc không nghĩ đến hậu quả đầu. Tôi sợ anh ta sẽ giận chó đánh mèo ông và cái chết của Sai Bá đỏ, tốt nhất vẫn nên đừng đi gặp anh. ta.”

Lục Hâng cười xua tay: “Đương nhiên phải gặp rồi. Cậu ta chính là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của tôi. Nếu tôi không gặp Sát Xai thì sao cậu ta có thể trả thù cho Sai Bá được? Yên tâm đi, người thủ đoạn không nhất định là người không có đầu óc, cậu ta sẽ không làm bậy đâu.”

– Người mặc đồ đen vẫn còn lo lắng: “Ít ra ông cũng phải mang theo vài bảo vệ chứ, bọn họ có thể bảo vệ ông.

Lục Hãng xua tay: “Không cần đầu, dẫn theo nhiều người sẽ càng khiến cậu ta nghi ngờ. Một mình tôi đi gặp cậu ta là được rồi. Chúng ta đã trải qua nhiêu sóng gió như thế, sao còn quan tâm đến chuyện nhỏ này chứ?”

Lục Hằng xuống dưới lầu, đi thẳng đến bãi đỗ xe. Ông ta vừa mới đến gần bãi đỗ xe đã thấy một tia sáng chói mắt lóe lên, trên sân thượng của tòa nhà đối diện có một tay súng bắn tỉa.

“Ông Lục Hằng, chào ông, tôi ở đây”

Cửa của một chiếc xe việt dã đậu trong bãi đỗ xe mở ra, một người đầu trọc có sắc mặt âm u ngoắc Lục Hằng, hai đầu lông mày của anh ta hao hao giống Sai Bả.

“Cậu chính là Sát Xại sao?”

Lục Hằng tươi cười, chủ động tiến lên bắt tay Sát Xai.

Sát Xai nắm tay Lục Hằng một cái tượng trưng rồi nói: “Mời ông lên xe, ông Lục Hằng”

Trong xe có hai người đàn ông cầm súng đang ngồi, ánh mắt rất hung ác.

Lục hằng cười cười lên xe, cửa xe đóng lại ngay lập tức, hai người đàn ông kia dí súng lên gáy Lục Hằng.

Lục Hằng bình tĩnh hỏi: “Cậu Sát Xai, cậu có ý gì đây?”

Sát Xai lấy một tấm vải lau súng trong tay mình, không hề ngẩng đầu mà hỏi lại: “Ai giết anh tôi?”