Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 390




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 390: Lo lắng của Đường Hồng Xuân

 

“Bây giờ nó nghe lọt sao được” Ánh mắt cbl lóe lên, giọng điệu than thở.

“Đều do Hạ Nhược Vũ” Mạc Du Uyên lập tức hiểu ý bà: “Không được, không thể đề Thịnh Hoa bị hủy trong tay y ta.

chị cố ý khiển Mạc Du Uyên đổi hướng nghĩ lên người hnc, chỉ có vậy, cô mới có thể bằng lòng để bụng chuyện công ty.

“Mẹ, con đồng ý vào công ty, nhưng không biết anh có bằng lòng hay không, chỗ ông nội cũng khó nói” Mạc Du Uyên vẫn còn chút do dự, cô không hiểu mấy công việc trong công ty, đi vào ngày cũng không biết nên làm thế nào.

“Con có thể đưa Hàn Công Danh vào cùng, về phần chức vị, mẹ sẽ nói với anh của con” cbl dịu dàng nói.

“Vâng, vậy con nghe theo mẹ”

Hạ Nhược Vũ đang tìm thảm tử thăm dò tung tích của Lý San San, không còn sức để lo chuyện khác,

Về đến nhà, cô vẫn phải miễn cưỡng ra vẻ không có gì. Ứng phó với vấn đề của ba cô, kéo lê thân xác mệt mỏi nằm xuống giường, cả người đều uể oải, nhớ tới tối còn một bữa tiệc rượu nữa, cô cũng có chút nhức đầu vùi mặt vào gối.

. Nhưng đã đến giờ rồi, cô vẫn từ từ đứng dậy khỏi giường, đổi quần áo xuống lầu.

“Nhược Vũ, lạnh như vậy mặc thêm áo đi.” Đường Hồng Xuân thấy cô chỉ mặc một bộ váy liền màu đen, ngay cả một chiếc áo choàng cũng không có thì lên tiếng nhắc nhở,

Hạ Nhược Vũ cũng không thấy lạnh: “Mẹ, đến khách sạn đằng nào cũng phải cởi, con lái xe đi mà, không sao đâu”

“Chuyện này cứ để ba con đi là được, con là con gái vẫn nên ít tham gia loại tiệc rượu này thôi.” Đường Hồng Xuân có chút oán trách nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.

Một đứa con gái lại cứ muốn tới chiến trường của đàn ông, gian nan cỡ nào cơ chứ, không cẩn thận lại bị đám người đó nuốt mất, ông làm ba mà còn bình tĩnh như vậy.

Hạ Nhược Vũ không đợi ba cô trả lời, buồn cười nói: “Mẹ, không sao đâu, đây chỉ là tiệc rượu bình thường, với cả con cũng lớn rồi, biết tự bảo vệ mình”

“Vậy cũng không được, dù sao con cũng là con gái, bây giờ người xấu nhiều” Đường Hồng Xuân vẫn không an tâm.

Hạ Minh Viễn vốn định bỏ ngoài tai, thấy bà còn lải nhải liên miên, bất đắc dĩ mở lời: “Nhược Vũ sẽ thừa kế công ty sau này, mấy chuyện này không gánh được thì sao chịu nổi sóng to gió lớn, người trẻ tuổi vẫn nên ra ngoài rèn luyện.”

Mặc dù trong lòng ông cũng không yên, có điều ông hiểu được, nếu cứ mãi bảo vệ cô dưới cánh mình thì cô sẽ không có cách nào trưởng thành được.

Với cả không ai trên đời này có thể bảo vệ cổ cả đời, ba mẹ cũng sẽ có lúc già, dựa vào người đàn ông kia thì cũng phải suy nghĩ thiết thực.

Ông tình nguyện bồi dưỡng cô trở nên mạnh mẽ, có thể một mình xông pha, thản nhiên đối mặt với mưa gió, đây là món quà tốt nhất mà ông có thể tặng cho cô.

“Có gì tốt mà rèn luyện, nó là một đứa con gái, sao có thể đi tới những nơi có đám người ăn nuốt cả xương kia?” Đường Hồng Xuân vừa nói vừa bắt đầu lo lắng.

“Nhược Vũ à, không bằng tối nay con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe”

“Nói thì nói thể.” Đường Hồng Xuân mặc dù cảm thấy ông nói có lý, nhưng thân làm ba mẹ vẫn đau lòng cho con, bỗng nhiên bà như nghĩ ra ý gì hay, vỗ tay một cái, trong lòng tự nhủ nói: “Không bằng tìm bạn trai cho Nhược Vũ đi”

“Bà không nhớ kết quả coi mắt lần trước à, chuyện của nó, tốt nhất bà đừng quan tâm nữa.”

Sao tôi không quan tâm được, nó là đứa con tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vất vả lắm mới sinh ra được, một lần đó chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể quy chụp như vậy.

Đường Hồng Xuân mặc kệ Hạ Minh Viễn, cảm thấy biện pháp này rất khả thi, trong lòng cũng chọn một lượt, phát hiện thanh niên độc thân lại ưu tú xung quanh có rất nhiều.

Ngẫm nghĩ một chủ rồi chần chờ hỏi một câu: “Nhược Vũ và cải cậu Mạc kia rốt cuộc có gì không?

Nếu trong lòng Nhược Vũ có cậu Mạc kia, thì có giới thiệu cho cô bao nhiều chàng trai tuần tủ cũng vô bổ, có điều hỏi thẳng thì Nhược Vũ toàn trốn, luôn nhanh chóng đổi đề tài, không thì trực tiếp đi.

“Cậu Mạc có ơn với chúng ta, bà chỉ cần nhớ kỹ chuyện đó, còn cái khác đều không có.” Hạ Minh Viên buông tờ báo trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Nhà họ Mạc và nhà họ Hạ chúng ta không cùng cấp bậc, Nhược Vũ gả vào đó cũng không được yên bình.”

“Ông nói tôi đều hiểu cả” Đường Hồng Xuân thở dài một hơi, vẻ mặt ưu sầu: “Ông cho là tôi ham người ta có gia thế hiển hách à, còn không phải là do con. gái ông có tình cảm với người ta

Hạ Minh Viễn im lặng mấy giây, giọng điệu cũng nặng nề: “Có thời gian thì bà sắp xếp cho Nhược Vũ đi xem mặt đi.”

“Ừm, tôi cũng có chọn được mấy người không tệ, có điều lần này tôi phải tự mình đi xem trước.”

Trên mặt Đường Hồng Xuân lại xuất hiện nụ cười. “Bà quyết định là được.”

Hạ Nhược Vũ không biết mình chỉ ra ngoài tham gia một buổi tiệc rượu mà nhà ba mẹ đã sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Tám giờ tối, màn đêm buông xuống, mây đen nặng nề phủ kín, chỉ còn lại ảnh trăng mờ mờ.

Ngoài cửa đã có rất nhiều người, Hạ Nhược Vũ đến cũng không tính là muộn, Lúc trên xe không cảm thấy gì, xuống xe rồi cô mới thấy có chút lành lạnh, Sớm biết đã nghe lời mẹ mặc áo khoác rồi.

Hôm nay cô cũng mặc tương đối kín đáo, đi theo người khác vào cũng không cảm thấy bị chú ý nhiều.

Cũng không biết là vị địa chỉ nào bao toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn Huy Hoàng.

Trên lầu giải trí, dưới lầu thì ánh đèn đan xen.

Đi vào thang máy, mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm bên cạnh, cô không muốn nghe cũng không được.

“Các người biết không nhà họ Trịnh xảy ra chuyện rồi”

“Xuyt, nhỏ giọng thôi, chuyện này mọi người đều rõ trong lòng, nói ra người khác nghe được sẽ không hay

“Không biết nhà họ Trịnh đắc tội với ai, là giờ không làm ăn nổi ở Đà Nẵng, nghe nói đang tìm quan hệ khắc nơi.”

Những người khác đều lắc đầu.