Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 381




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 381: Công ty xảy ra chuyện

 

“Nhược Vũ, cậu có thấy tốt hơn chút nào không?”

Hạ Nhược Vũ vừa mở mắt đã thấy ánh mắt lo lắng quan tâm của Trần Hạ Thu Phương, vừa muốn ngồi dậy, lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể ngã trở về, giọng nói khiến bản thân cũng giật nảy mình.

“Có chuyện gì thế?” Sao giọng cô lại khàn như vậy?

Nhìn vẻ nghi ngờ không hiểu trong mắt cô, Trần Hạ Thu Phương vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Cậu không nhớ hả? Cũng khó trách, hôm qua cậu sốt, ngủ mơ mơ màng màng suốt cả một đêm, doạ chúng tôi sợ muốn chết.”

Phát sốt? Tại sao cô lại không cảm giác được? Nhưng mà cổ họng khô khốc đau đớn cho cô biết cô ấy không gạt cô, Hạ Nhược Vũ khó khăn mở miệng: “Nước…”

Cô cảm thấy cổ họng khô muốn bốc khói lên rồi.

“Được, cậu đừng cử động, tôi đi rót nước cho cậu.” Trần Hạ Thu Phương thấy cô muốn bò dậy, vội vàng đi qua đỡ cô ngồi lên, lại đi rót một ly nước đưa đến cho cô.

Hạ Nhược Vũ bưng cải ly uống ừng ực mấy ngụm mới cảm thấy khá hơn: “Giờ là mấy giờ rồi?”

“Hơn mười giờ, cậu cảm thấy khoẻ hơn không?” Trần Hạ Thu Phương thận trọng quan sát cô, ngày hôm qua cô ấy nhìn thấy cậu cả nhà họ Mạc lạnh mặt trời khỏi phòng bệnh.

Cũng không biết vì sao hai người gây gổ. Hạ Nhược Vũ vẫn biểu hiện như thường, còn có chút kì quái nhìn cô: “Thu Phương, vẻ mặt cậu là thế nào? Không phải tôi mắc bệnh nan y đó chứ?

“Phi phi, câu nói bậy gì đó? Cậu vẫn sống khoẻ, hơn nữa còn có thể nhảy đó” Trần Hạ Thu Phương thấy cô còn biết đùa, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cậu đến thăm tôi, hôm qua cậu không sao chứ?” Hạ Nhược Vũ nhớ hình như Thu Phương bị trầy da.

“Tôi không sao, về nhà bôi chút lốt là được rồi.” “Cộc cộc cộc”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, An Nguyên đứng ở cửa nhìn vào: “Giám đốc, chị đã khoẻ chứ?”

“An Nguyên, sao cô lại tới đây?” Hạ Nhược Vũ ngơ ngác hỏi.

An Nguyên ôm một túi văn kiện đi vào: “Dạ, là tôi gọi điện thoại cho chị, bác sĩ Nam nói với tôi.”

“Ừm, cô vào đi, có chuyện gì gấp sao?” Hạ Nhược Vũ cho là công ty xảy ra chuyện gấp, lập tức ngồi thằng người.

An Nguyên gật đầu, đi tới: “Giám đốc, sổ kế toán của công ty xảy ra chút vấn đề.”

“Có chuyện gì thế?” Vừa nghe đến sổ sách kế toán, Hạ Nhược Vũ lập tức nâng cao tinh thần.

“Một triệu hai trăm tám mươi ngàn USD bên Phố Tây đã thu hồi lại rồi, nhưng bên kể toản lại cương quyết nói là chưa nhận được, bây giờ công ty cần gấp khoản tiền này đế xoay vòng vốn, giám đốc, chị nói phải làm sao đây?”

Vẻ mặt An Nguyên vô cùng gấp gáp.

“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Vẻ mặt Hạ Nhược Vũ trở nên nghiêm túc, mấy ngày trước cô mới đối chiếu sổ sách với bên kế toán, nếu như có vấn đề hắn đã sớm tra ra được mới đúng, không thể nào đến khi xảy ra chuyện mới phát hiện được.

Hơn nữa kế toán mới của cô cũng rất có năng lực, lại còn là bạn học của cô, không thể nào làm ra chuyện như vậy được.

“Cô gọi San San đến đây đi.”

“Hôm qua chị San San đã xin nghỉ rồi” Vẻ mặt An Nguyên như muốn khóc đến nơi.

Trần Hạ Thu Phương nghe xong cũng hiểu chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Thu Phương, bất kể vì sao San San xin nghỉ, chuyện lớn như vậy báo cảnh sát trước đi.”

Cô ấy cũng đã gặp San San, người phụ nữ hiếu thắng đó sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?

“Chờ đã.” Hạ Nhược Vũ không muốn tin rằng mình đã tin nhầm người, cầm điện thoại gọi cho San San, kết quả hiển thị đối phương đã tắt máy.

“An Nguyên, cô gọi kế toán còn lại của công ty đến đây, còn nữa.” Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Mời luôn người phụ trách công ty Phổ Tây đến, phần tiền này chuyển đến hẳn phải có ghi chép.”

“Tôi biết rồi, giám đốc, tôi đi làm việc trước đây” An Nguyên gật đầu nói.

“Đi đi.” Hạ Nhược Vũ mở văn kiện ra, bắt đầu tìm vấn đề trong đó.

An Nguyên đi rồi, Trần Hạ Thu Phương kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh cô: “Nhược Vũ, chuyện này nhất định là có người dở trò, nếu không tại sao số tiền lớn như vậy lại không cánh mà bay, San San cũng vậy, giờ phút quan trọng, sao cậu không báo cảnh sát?”

Cô ấy nhìn bạn tốt còn có thể bình tĩnh ngồi xem văn kiện, thật muốn điên lên.

“Báo cảnh sát thì sẽ đúng ý một số người, cậu cũng biết số tiền đó không nhỏ, chỉ cần cảnh sát tham gia, tất nhiên sẽ thành lập tổ điều tra phá án, đến lúc đó truyền thông cũng sẽ biết, Nhật Hạ sẽ bị đẩy lên đầu Sóng ngọn gió”

Không phải Hạ Nhược Vũ không muốn báo cảnh sát, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn quyết định bỏ ý niệm này đi.

Rất có thể sau khi chuyện này được vạch trần, Nhật Hạ sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng hơn một triệu USD.

“Nhưng mà, số tiền này không thể tăng không cho người ta được.” Trần Hạ Thu Phương căm phẫn nói, đây là một triệu USD chứ không phải một trăm USD hay một nghìn USD.

Hạ Nhược Vũ ngừng lật số, nhìn Trần Hạ Thu Phương, cười khổ, khẽ thở dài: “Tôi cũng biết đây không phải số nhỏ, nhưng Nhật Hạ đã không chịu nổi đòn đánh mạnh lần thứ hai nữa rồi.”

Chuyện ở đại hội cổ đông lần trước đã khiến nhân viên công ty hoang mang lo sợ, nếu còn một lần nữa, mọi người sẽ không tích cực làm việc nữa, đây không phải kết quả cô muốn thấy.

“Nhược Vũ, Nhược Vũ, cậu đang nghĩ gì thế?” Sao tự nhiên lại ngẩn người?

Hạ Nhược Vũ tỉnh táo lại, thầy Trần Hạ Thu Phương đang nghi ngờ nhìn mình, nhìn cô ấy, lộ ra nụ cười yên tâm: “Tôi không sao, chuyện này tớ có thể giải quyết, không cần nói với anh ấy”

Con người vẫn nên độc lập mà sống.

“Nhưng cậu còn đang ốm đó, chuyện này cũng rất nghiêm trọng, một mình cậu có được không thể?” Trần Hạ Thu Phương thấy cô như vậy cũng không tiện nói thêm những chuyện khác.

Hạ Nhược Vũ lắc đầu nói: “Tôi không sao, hơn nữa tôi cũng không thể lúc nào cũng làm phiền người ta được, cho dù anh ấy không ngại, lòng tự ái của tôi cũng không cho phép.”

Câu nói sau cùng nhẹ tới kì lạ.

Trần Hạ Thu Phương cảm thấy Hạ Nhược Vũ có chuyện gì đó chưa nói, nhưng nhìn vẻ tịch mịch của cô lại không tiện mở miệng. Nghĩ theo hướng khác, lời Nhược Vũ nói cũng không phải không có lý.

Phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông không có tôn nghiêm, nếu để Nhược Vũ giống như dây tơ hồng quấn lên thân cây to, cô sẽ vĩnh viễn không vui vẻ.

“Tôi có thể làm gì cho cậu không?”

“Đúng là có thể.” Hạ Nhược Vũ cười, bạn chính là bạn, cô không cần nói Thu Phương cũng có thể hiểu.

Trần Hạ Thu Phương cũng cười theo: “Nếu vừa rồi cậu nói không cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ giận đấy, cậu bằng lòng để tôi giúp, nghĩa là cậu xem tôi là bạn.”