Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 362




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 362: Váy bị xé rách Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng.

 

Hạ Nhược Vũ run rẩy hỏi: “Anh, tay anh để đâu đó?” “Có vấn đề gì sao?” Người đàn ông vừa nói vừa bóp, cảm giác rất mềm, còn rất đàn hồi Hạ Nhược Vũ có cảm giác như bị lửa đốt dưới mông, mông cô đúng là đang nằm trên tay ai đó, hơn nữa hai đều đều nắm không hết Anh, anh lại còn không biết xấu hố mà vỗ một cái, cô mất hết mặt mũi rồi.

“Bỏ tay ra” Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Mạc Du Hải bỏ tay ra, nhưng tay lại trượt lên theo tấm lưng trần của cô, bàn tay to đây vết chai của người đàn ông sờ soạng tấm lưng nhẫn bóng của cô, khiến cơ thế cô không ngừng run rấy Giọng cô cũng thay đổi: “Mạc Du Hải, em cảm thấy mang..” Cô lại quá mức đắc ý mà quên mất người đàn ông trước mắt này là một con sư tử.

“Nói đi” Giọng Mạc Du Hải trầm thấp mang theo vẻ quyến rũ không nói thành lời.

“Eo em hơi đau” Cô đã rất uyển chuyển rồi, người bình thường hẳn là nghe hiểu cô muốn chối khéo.

Nhưng Mạc Du Hải đâu có giống người bình thường.

“A.“ Hạ Nhược Vũ kêu lên một tiếng, cơ thế đột nhiên bay lên, đôi chân vây quanh hông người đàn ông, hai tay theo bản năng ôm cổ anh không thả: “Mạc Du Hải, anh làm gì thế?” “Đổi tư thế không đau eo” Người đàn ông khàn giọng nói xong, Hạ Nhược Vũ nghe “rẹt” một tiếng, váy trên người bị người kia xé rách ném xuống đất Tên khốn man rợ này! Không biết anh đã xé hỏng bao nhiêu quần áo của cô rồi nữa.

Hơn bữa bộ này còn không phải là của cô.

“Bỏ ra” Mạc Du Hải không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp ôm cô đè lên tường, mặt   tường lạnh như băng khiến cô rùng mình, theo bản năng sát lại gần ngực người đàn ông, khiến anh thấp giọng cười một tiếng.

Đó là lần đầu tiên Hạ Nhược Vũ được.

nghe nụ cười chân thật từ tận đáy lòng người đàn ông, mà nghe lại hay, lại quyến rũ mới đáng chết chứ! Cô còn đang nghĩ ngợi thì đã bị anh hôn.

Hạ Nhược Vũ cảm nhận được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng lại, còn chưa kịp đắc ý, toàn bộ hơi thở đã bị người kia cướp đi Người đàn ông mạnh mẽ hút lưỡi cô, giống như muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Hạ Nhược Vũ có chút sợ hãi né tránh, kêu ô ô.

Đốt lửa xong lại muốn chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Mạc Du Hải buông môi cô ra, hôn khoé môi cô, tay trái nhấc lên, đẩy cơ thể cô lên trên, nơi đầy đặn như châu ngọc lộ ra.

Nhìn nơi trắng sáng mềm mại trước mắt, hai mắt người đàn ông đỏ lên, phát sáng như mắt sói đói trên đồng cỏ.

Sống lưng Hạ Nhược Vũ run lên, tiếng rên khế còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông đã cúi đầu ngậm lấy, hút, liếm, dây dưa.

Sao cô chịu được Mạc Du Hải dày vò như vậy chứ? Cơ thể cô mềm nhữn, nếu không phải sau lưng có bức tường, nhất định cô sẽ ngã ra sau Thân dưới lành lạnh còn có chút ướt át, lửa nóng dâng trào giống như bàn ủi của người đàn ông để ở cửa vào, hun nóng khiến cô co rút lại.

Mạc Du Hải cũng đã nhịn hết mức, đỡ eo cô đi vào.

A..” Hạ Nhược Vũ chỉ có thể rên   khẽ, người đàn ông buông tay, cơ thể cô tự nhiên rơi xuống, hoàn toàn bao bọc lấy anh Lập tức bị lấp đầy, cảm giác căng trướng đó, khiến cô liên tục hít sâu, cơ thể cũng theo bản năng co rút lại Người đàn ông bên cạnh cũng không dễ chịu, bị cô kẹp chặt, suýt chút nữa không chịu nổi. Anh vỗ nhẹ mông cô, phát ra một tiếng “ba” thật xấu hổ. “Buông lỏng chút, em muốn kẹp chết anh sao?” Hạ Nhược Vũ bị anh doạ sợ, không chỉ không buông lỏng, còn kẹp chặt hơn, khiến người đàn ông liên tục hít sâu.

Một tay nâng eo cô, liều mạng xông.

thẳng lên, giọng nói khàn khàn: “Đây đều là em ép anh” “Ừm, là muốn anh chết trên người em” “Hay là em thật sự muốn anh làm vậy?” Hạ Nhược Vũ bị đâm lên không nói nên lời, nếu không thì cô đã mở miệng mảng người rồi, người đàn ông này quá vô sị, rõ ràng là mình muốn, lại nói giống như cô cố ý quyến rũ anh vậy.

Một người đàn ông luôn nghiêm túc, xa lánh mọi người lại có thể nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tới mang tai như vậy, tương phản lớn đến thế, không phải ai cũng chịu được.

Ví dụ như Hạ Nhược Vũ, cũng có chút không chịu nổi Người đàn ông đâm lên, cô cũng giống như muốn bay lên trời, đưa tay sẽ chạm đến mây, cô khóc thút thít cầu xin: “Xin anh… Ư…

Đừng mà.” Tiếng nói nghẹn ngào như mèo nhỏ của người phụ nữ càng kích thích thần kinh của người đàn ông hơn nữa, lúc trước còn chú ý đến chuyện cô có thể chịu nổi hay không, bây giờ cũng không quan tâm nữa, đè cô trên tường, mạnh mẽ ra vào, Nơi đó của Hạ Nhược Vũ bị anh mạnh mẽ làm đã không chịu nổi nữa.

Chất lỏng dính nhớp chảy xuống từ chỗ hai người thân mật, Hạ Nhược Vũ xấu hổ tới mức muốn ngất đi Nhưng Mạc Du Hải cũng không cho cô cơ hội này, ôm cô đứng lên khỏi vách tường, vừa làm cô, vừa đi dạo một vòng quanh phòng khách. Cơ thế Hạ Nhược Vũ đều mệt mỏi, hai hàm răng cố sức cần lên vai người đàn ông.

Vốn dĩ cô muốn để anh chịu chút đau đớn, đừng tiếp tục nữa.

Không biết lại khiến anh kích thích, liều mạng làm cô.

Thắng từ phòng khách đến phòng bếp, bàn ăn.

Cuối cùng, Hạ Nhược Vũ ngất đi như trút được gánh nặng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, sau này tuyệt đối không chọc tên cầm thú này nữa.

Ngày hôm sau, Trần Hạ Thu Phương nhìn cô gái bị tình yêu tưới tầm trước mặt, tặc.

lưỡi: “Xem ra ngày hôm qua chiến đấu rất kịch liệt” “Nói bậy gì đấy?” Lúc Hạ Nhược Vũ thức dậy đã là ba giờ chiều, bên cạnh chỉ có một mảnh giấy người đàn ông để lại, anh nói có một ca phẫu thuật, nếu cô ở nhà nhàm chán thì ra ngoài chơi.

Suýt chút nữa bò không nổi, kết quả thấy   bên cạnh tờ giấy còn có một lọ thuốc mỡ, không bôi không được.

“Tôi nói bậy á? Nhược Vũ, hôm nay cậu chưa soi gương đúng không?” Trần Hạ Thu Phương hài hước nói Hạ Nhược Vũ sờ mặt hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?” Không phải chứ? Cô có soi gương mà.

“Mặt đầy xuân sắc, còn không thừa nhận” Đúng là giàu có đâu hiểu bần hàn, nhìn cô như thế, Trần Hạ Thu Phương cũng muốn tìm bạn trai.

Hạ Nhược Vũ có chút không chịu được.

nói: “Nếu cậu còn nói chuyện này, tôi đi đây” “Được rồi, tôi không đùa nữa, tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Hạ Thu Phương không thế làm gì khác hơn là dừng lại.

Hạ Nhược Vũ có chút không được tự nhiên nói: “Bộ váy đó của cậu bị rách rồi, chúng ta đi shopping đi, tôi mua một bộ trả cho cậu” Dù sao cũng cầm thẻ của ai kia